Sáng hôm sau. Là một ngày đẹp trời, ngoài vườn những chú chim líu lo trên cành. Trời trong xanh, đất mênh mông. Một khung cảnh nên thơ như vậy thế mà trong một căn phòng nào đó ở một nơi nào đó và cũng trên một chiếc giường nào đó có hai bóng người nào đó vẫn còn đang ôm nhau ngủ trong khi mặt trời đã lên cao. Hai người nào đó chính là đôi tân nhân mới cưới hôm trước Long Nhật Hàn và Phượng Minh Nguyệt
Lý do giờ này hai người vẫn còn ngủ rất đơn giản. Hôm qua sau khi khóc một trận hoa lê đái vũ thì nàng mệt quá mà lăn ra ngủ. Kết quả là đánh luôn một mạch tới giờ chưa tỉnh lại. Long Nhật Hàn vì thức cả đêm canh nàng ngủ sợ nàng lại giật mình nửa đêm nên bây giờ cũng ngủ không biết thời gian gì.
Từ bên ngoài Linh nhi hớt hải chạy vào phá vỡ bầu không khí đang yên bình của đôi phu thê mới cưới: "tiểu thư... vương gia... có người trong cung đến".
Đang ngủ ngon lành thì bị tiếng ồn làm phiền nàng khó chịu tỉnh giấc. Hắn nằm bên cạnh cũng bị đánh thức dậy.
"Trời ơi hai người vẫn còn ngủ được hả có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Linh nhi nhìn hai vị chủ tử nhà mình than vãn.
"Có chuyện gì vậy sao lại hớt hải như vậy" nàng hỏi.
"Vương gia có người trong cung tới nói là muốn người vào cung một chuyến. Không biết là có chuyện gì nhưng nghe nói có liên quan đến thái hậu thì phải." Đừng hỏi vì sao thái hậu không chủ hôn cho hai người. Thật ra thì thái hậu không muốn ơ trong cung thường xuyên ở ngoài du sơn ngoạn thủy. Hai huynh đệ không muốn mẫu hậu mình bận tâm nên để cho bà thoải mái đi đây đó an hưởng tuổi già.
"Liên quan đến mẫu hậu? Nguyệt nhi nàng chuẩn bị đi lát cùng ta vào cung. Ta đi thay đồ". Hắn nhìn nàng nói rồi xuống giường đi về phía sau tấm bình phong thay đồ.
Nàng nghe vậy cũng đứng dậy đi đến bàn trang điểm để Linh nhi thay đồ và sửa soạn cho mình.
Một lát sau nàng và hắn cùng nhau bước ra, vẫn phong cách ăn mặc thường ngày. Hắn với màu đen thần bí lạnh lùng, nàng thì màu trắng thanh thoát nhưng cũng lạnh không kém. Cả hai cùng ra khỏi Hàn vương phủ lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn từ trước tiến bước về hoàng cung.
Vừa đi tay hắn cũng không an phận mà khoác lên eo nàng. Với hành động thân mật này của hắn nàng cũng không bài xích. Sau khi làm rõ chuyện của hai người nàng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Bây giờ chỉ cần thời gian để nàng xác định lại tình cảm của hắn là được.
Xe ngựa dừng lại trước cổng hoàng cung. Từ trên xe Long Nhật Hàn bước xuống sau đó vén màn xe ngựa cho nàng. Đang định bước xuống thì thấy một cánh tay đưa lại phía nàng, suy nghĩ một lát. Nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn. Thấy hành động của nàng khoé môi hắn bất giác giương lên một nụ cười nhạt, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của nàng hắn đỡ nàng xuống. Ánh mắt nhìn nàng đầy dịu dàng.
Binh lính canh cổng thấy hành động của hai người thì khoé miệng giật giật. "Trời ơi Hàn vương gia lạnh lùng của họ đang cười kìa còn có những cử chỉ thân mật đó nữa" chúng lính đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi được hắn đỡ xuống khỏi xe ngựa hai người cùng nhau đi vào hoàng cung. Vẫn hành động đó tay hắn lại không an phận mà đặt lên eo nàng. Thấy hai người đi đến tất cả binh lính đều quỳ xuống "tham kiến vương gia".
"Được rồi đứng lên đi. Đây là vương phi của bản Vương " Hắn nhìn mọi người đáp. Ánh mắt dịu dàng ban nãy lập tức đổi thành lạnh lùng.
"Tham kiến vương phi"
"Được rồi chúng ta đi thôi" nàng nhìn hắn nói.
"Vương.... gia.... Vương gia hoàng thượng mời ngài đến Từ Ninh cung ạ" một tên thái giám chạy tới bẩm báo.
"Được rồi Nguyệt nhi chúng ta đi Từ Ninh cung nào." Hắn nhìn nàng nói.
"Vậy thì đi Từ Ninh cung vậy" nàng đáp.
Đến Từ Ninh cung của thái hậu, nơi đây hiện giờ tụ tập rất nhiều người. Từ những quan viên triều đình, phi tử hậu cung đến các thái y trong cung.
"Tham kiến vương gia" thấy hai người đến mọi người cùng nhau hành lễ. Cả các phi tần nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ.
"Hoàng huynh ta đâu" hắn hỏi.
"Thưa vương gia hoàng thượng đang ở bên trong cùng thái hậu". Thừa tướng đứng ra trả lời. Thừa tướng đương triều Trương Hải Vĩnh phụ thân của hoàng hậu, là một trung thần của quốc gia. Đã làm quan 3 triều là huynh đệ kết nghĩa của tiên đế.
"Nguyệt nhi chúng ta vào thăm mẫu hậu" hắn quay lại nhìn nàng.
Nghe hắn nói vậy mọi người cùng quay lại nhìn nàng."không biết thần thánh phương nào mà có thể khiến Hàn vương gia nổi tiếng lạnh lùng nói bằng chất giọng dịu dàng như vậy". Không nhìn thì thôi vừa nhìn đến mọi người đều phải giật mình thốt lên "oa mĩ nữ".
Một bạch y thiếu nữ dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Đôi mắt đen như hắc động khiến người khác nhìn phải có cảm giác bị hút vào. Nét mặt lạnh lùng kết hợp với dung nhan càng làm tăng lên vẻ đẹp của nàng.
Các quan viên đến dự tiệc cưới của hai người còn đỡ, những người không có mặt hôm đó đều chưa từng biết mặt vị vương phi trong truyền thuyết này. Các vị phi tần nhìn thấy dung nhan này đều ghen tị "tại sao lại có người đẹp như vậy? Lão thiên gia thật bất công".
Hắn thấy mọi người nhìn về phía nàng như vậy nét mặt liền tối lại. Hàn khí toả ra dày đặc. Mọi người nhất thời rùng mình cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng. Không tự giác quay đầu nhìn về phía phát ra hàn khí. Nhất thời mọi người không hiểu gì "sao tự nhiên vương gia lại phát lạnh vậy". Một khuôn mặt đen hơn cả bao công đang nhìn họ đầy cảnh cáo "các ngươi còn nhìn nàng là ta móc mắt xuống đấy.
Nàng thấy vậy thở dài "hắn ăn dấm rồi". Đành tiến lên nắm lấy tay hắn "đi thôi không phải ngươi nói muốn vào trong xem thái hậu sao".
Hắn bất giác nắm tay nàng thật chặt rồi kéo nàng về phía phòng thái hậu. Bỏ lại đằng sau một đám người chẳng hiểu gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT