Ma ma trong viện thấy Ngọc Ngưng ngày thường dậy sớm, hôm nay lại chưa tỉnh. Cho rằng hôm qua nàng rơi xuống nước, thân mình không khỏe, liền không tới quấy rầy nàng, để nàng ngủ thêm chốc lát.
Lúc Ngọc Ngưng tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.
Hương hoa trên cơ thể nàng càng thêm nồng đậm, nhưng cũng chẳng thể che giấu đi hơi thở ái muội triền miên.
Nàng cảm thấy nhất cử nhất động trên cơ thể đều đau đớn, khó chịu.
Ký ức đêm qua vẫn còn hoàn chỉnh, nàng...nàng không biết là quỷ hay là yêu đã cướp đi lần đầu tiên của mình.
Nam nhân đó như chẳng biết bốn chữ thương hoa tiếc ngọc viết thế nào, liên tiếp hai canh giờ, hắn chinh phạt không biết mỏi mệt. Hiện tại không chỉ có vòng eo cùng hai chân đau nhức khó nhịn, chỗ tư mật của nàng cũng nóng rát đau đớn.
Ngọc Ngưng tối qua khóc nhiều, đôi mắt hồng như màu trái đào, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thân thể mình.
Nàng không một manh áo che thân, trên người cũng chẳng có thứ gì che đậy. Trên eo, trên đùi đều có dấu vết xanh tím đan xen, phía trước ngực cũng là một mảng xanh.
Da thịt của Ngọc Ngưng vốn rất trắng, lại vô cùng mịn màng, so với đậu hũ còn muốn nộn hơn, chỉ chạm nhẹ một chút liền để lại dấu vết.
Những vết xanh tím đan xen trên làn da trắng khiến nàng càng có vẻ đáng thương.
Chuyện này không thể để cho người nào biết, ngay cả Bạch thị cũng không thể nói.
Trong lòng Ngọc Ngưng hoảng loạn vô cùng, nàng đưa tay bưng kín mặt, nước mắt nhanh chóng bừng lên, theo kẽ ngón tay trắng mà chảy ra bên ngoài.
Khóc trong chốc lát, nàng giãy giụa xuống dưới mặc quần áo, trên giường có một vết máu lớn.
Nàng là lần đầu tiên, nam nhân kia tuy rằng tuẫn mỹ, nhưng thực tế lại giống hệt như cầm thú. Thân thể nàng bị xé rách, vết máu trên giường loang lổ, nơi nơi đều là máu, thoạt nhìn rất ghê người.
Ngọc Ngưng nhìn vết máu trên giường, lại nghĩ tới chuyện ủy khuất đêm qua, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống.
Nàng lau khô nước mắt, đêm chăn đệm trên giường thay đổi hết một lượt mới đi ra ngoài kêu bà tử lấy nước cho nàng rửa mặt, chải đầu.
Bà tử nhìn đôi mắt sưng như trái đào của nàng, nhịn không được nói: “Tứ tiểu thư khóc cả đêm sao?”
Thanh âm Ngọc Ngưng có chút nghẹn ngào, nhưng bình thường giọng nói của nàng đã nhu nhu nhược nhược nên không quá lộ liễu: “Tối qua ta gặp ác mộng, mơ thấy chính mình bị thủy quái lôi kéo dưới nước, ngạt thở mà chết đuối”.
Bà tử nghĩ tới cái hồ trong vườn kia, hồ nước thật sự rất sâu, hai ngày nay trời lại mưa lớn, chỉ sợ nước trong hồ lại càng thêm sâu: “Gặp chuyện như vậy, tiểu thư sợ hãi cũng là đương nhiên, lần sau không nên một mình tới gần đó”.
Ngọc Ngưng gật gật đầu: “Ta đã biết, cảm ơn ma ma quan tâm. Ma ma, hôm nay ta không tới chỗ nương, chờ nương ta dậy, người nói tối qua ta nhiễm phong hàn, không dám gặp, sợ lây bệnh cho bà”.
Bà tử liên tục đáp ứng: “Được”.
Sau khi Ngọc Ngưng chải đầu, rửa mặt xong, bà tử liền mang tới cho nàng một chén cháo cùng một đĩa dưa muối. Hoa Mai uyển từ trước đến nay đều cơm canh đạm bạc. Ngọc Ngưng tối qua gắt gao nắm chặt tay, móng tay không dài không ngắn đâm vào lòng bàn tay, lòng bàn tay có vài vệt máu nhàn nhạt, lúc này cầm chén, nàng bị bỏng một chút, thiếu chúc nữa đem chén quăng rớt.
Thế nhưng Ngọc Ngưng vẫn cúi đầu nhấp một ngụm cháo.
Nước canh ấm áp tràn vào trong dạ dày, xua đi cái lạnh. Nam nhân kia toàn thân trên dưới không có lấy một tia ấm, lạnh giống như người chết. Nơi thân mật cũng lạnh, hệt như khối băng, làm cho toàn thân Ngọc Ngưng lạnh đến thấu xương.
Nếu lại đến vài lần nữa, Ngọc Ngưng sợ chính mình cũng trở nên lạnh lẽo như thế.
Nhưng nàng lại không có lý do để oán hận nam nhân đó.
Ngày hôm qua lúc nàng cận kề cái chết, là nam nhân đó đã cứu nàng, nếu không có hắn, nàng đã bị hại chết, hiện tại đã trở thành một cỗ tử thi.
Hắn nói “Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp”, Ngọc Ngưng chỉ có hai bàn tay trắng, lấy thân báo đáp lại là phương pháp thích hợp nhất.
Tưởng là như vậy, nhưng trên thực tế, nghĩ tới cơ thể bị xé rách đau đớn, lại nghĩ tới cảnh tượng bị lăn qua lộn lại tra tấn tối qua, lại nhớ tới thân phận quỷ dị của hắn, Ngọc Ngưng thật sự thấy sợ hãi người nam nhân này, vô cùng sợ hãi.
Nàng uống xong cháo, ma ma liền dọn chén mang đi. Cơ thể nàng vẫn đau đớn như cũ, lại lên giường nằm.
Bên ngoài, bốn con tiểu quỷ chưa thấy Ngọc Ngưng đi ra giống như ngày thường, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Qủy lam gào lên: “Ngày hôm qua Minh Vương đi vào, sau đó cả đêm không ra, hai người bọn họ hẳn đã làm chuyên tốt đi?”.
Qủy xanh nói: “Nàng vốn là người của Minh Vương, hiện giờ đã trưởng thành, Mih Vương muốn nàng cũng là bình thường. Chỉ là...”
“Chỉ là Minh quỷ khí của Minh Vương nặng, người bình thường căn bản đều không chịu được. Hơn nữa thân thể Vương phi yếu đuối, sao có thể ứng phó với Minh Vương?” Bạch quỷ nhìn bốn phía xung quanh không có mặt con quỷ khác mới đè thấp âm thanh nói, “Ta nghe nói Minh Vương tu luyện một loại pháp công, loại này có thể làm với những người có thể chất bất đồng, nữ quỷ làm ba ngày đều cảm thấy quá sức, Minh Vương lại có thể lâm hạnh ba năm”.
Hắc quỷ bị sặc một chút, nó giơ tay gõ mạnh lên đầu bạch quỷ: “Minh Vương tu tà pháp chí thân, ai ai cũng đều biết. Này không phải vì lâm hạnh nữ quỷ, hắn căn bản không cho ai bò lên giường của mình”.
Bạch quỷ bị gõ đến mức phun ra ba tấc đầu lưỡi, hắc quỷ vừa gõ đầu nó vừa nói: “Minh Vương tuyệt đối không phải là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, ta cảm thấy Vương phi khả năng đã bị chịu khổ, hơi thở thom thóp, chúng ta nên làm như thế nào?”.
Thanh quỷ nói: “Chúng ta dù sao cũng không thể tìm Minh Vương để gây phiền toái, cũng chẳng sợ Vương phi bị hắn làm ủy khuất. Ngày hôm qua toàn thân Vương phi ướt dầm dề mà trở về, chúng ta đi các viện nghe ngoáng một chút, xem là kẻ nào đã khi dễ Vương phi”
Đêm qua Liễu phu nhân đã biết tin tức của Ngọc Ngưng, cũng biết rằng Ngọc Ngưng không chết, tuy rằng rơi xuống nước, nhưng mạng lớn mà giãy giụa lên được bờ.
Ngọc Nguyên tức giận lại quăng bể hai cái bình hoa, chất vấn Lan Chi: “Có bị phát hiện không?”.
Lan Chi nói: “Lúc ấy tứ tiểu thư đưa lưng về phía này, không thể nhìn thấy nô tỳ, chũng quanh cũng không có người khác”.
Ngọc Nguyên tức tới mức run rẩy: “Nếu người khác biết được, thì việc đầu tiên ta làm là xé miệng ngươi”.
Ngọc Nguyên rất sợ, nàng lo lắng Ngọc Ngưng nhìn thấy, nói cho hạ nhân trong phủ biết chuyện. Nam Dương hầu phủ có hơn hai mươi di nương, vài người ỷ vào sự sủng ái của hầu gia mà làm xằng làm bậy, cái gì cũng đều dám nói. Nhiều người nhiều miệng, hạ nhân trong viện loan truyền, di nương cũng nói bậy, lời tryền ra ngoài, thanh danh của Ngọc Nguyên liền hoản toàn hủy hoại.
Có gia đình giàu có đứng đắn nào lại muốn thú một độc phụ vào cửa đâu?
Thanh quỷ nghe được là Lan Chi đẩy Ngọc Ngưng xuống nước, cũng biết việc đó là do Ngọc Nguyên cùng Lan Chi bắt tay mà làm.
Bốn con tiểu quỷ chỉ dám động tay véo Liễu phu nhân một chút, lại không dám khai động sát giới. Quy củ của Minh giới rất nghiêm, hơn nữa Minh Vương mới chỉ thừa nhận Ngọc Ngưng là Vương phi, ai cũng không dám vì nàng mà phá hỏng quy củ.
Bọn họ cũng chỉ có thể hù dọa Ngọc Nguyên cùng Lan Chi một chút.
Thanh quỷ phun lên người các nàng một ngụm quỷ khí.
“Phù!”
“Phù!”
Lan Chi cảm thấy trên người mình có một mùi xú uế, làm thế nào cũng không xua đi được.
Ngọc Nguyên cũng ngửi thấy mùi trên người Lan Chi, nàng che miệng: “Ngươi ở trước mặt hầu hạ ta, trên người lại có mùi như vậy? Mấy ngày rồi không có tắm rửa?”
Lan Chi ngẩn người: “Nô tỳ...nô tỳ mỗi ngày đều tắm”.
Ngọc Nguyên phất phất tay: “Cút đi”.
Lan Chi liền lui nhanh ra ngoài.
Lan Chi đi rồi, Ngọc Nguyên lại ngừi thấy mùi thối trên người mình, như là mùi tỏi thối.
Nàng gọi bà tử mang nước vào, trong nước có cánh hoa hồng, tắm rửa một cái, lại thay đổi một thân y phục thơm ngào ngạt.
Mười lăm phút sau, hương khí sau khi tắm rửa liền biến mất, Ngọc Nguyên lại ngửi thấy mùi tỏi thối.
Ngọc Nguyên có chút điên mất, nàng không biết vì sao trên người mình lại có mùi này, mùi thối không làm sao xua đi được.
Hôm nay quận chúa Trần Vương phủ còn mời nàng đến làm khách, một thân thối hoắc như này làm sao ra cửa?
Buổi sáng Ngọc Nguyên cũng phải tới chỗ Liễu phu nhân thỉnh an, nàng thuận tiện hỏi một chút bước tiếp theo nên làm thế nào. Nàng treo trên người mấy cái túi thơm, đi tới Tĩnh Nhã viện.
Liễu phu nhân cũng biết ngày hôm qua Ngọc Ngưng không chết, liền mắng câu “Người tiện mệnh trường”, Nhưng sau đó cũng không phái người đi qua nghe ngóng tình hình của Ngọc Ngưng.
Loại chuyện này, Liễu phu nhân chỉ có thể coi như không có gì, nàng cái gì cũng không biết, cũng không hiểu vì sao Ngọc Ngưng lại rơi xuống nước. Một khi sai người qua đó, người khác khẳng định sẽ hoài nghi Liễu phu nhân độc ác, không chỉ không dung những thiếu gia của di nương khác, mà ngay cả tiểu cô nương mười mấy tuổi cũng chẳng tha.
Ngọc Nguyên mang một gương mặt sầu não mà tiến vào: “Nương, cái đồ đê tiện Ngọc Ngưng kia không chết, nàng ta cư nhiên còn sống”.
Liễu phu nhân an ủi nói: “Nguyên Nhi không cần lo lắng, hiện giờ phủ Nam Dương hầu do ta làm chủ, một tay che trời, muốn mệnh nàng, ngày sau cũng chưa muộn”.
Nàng vuốt ve mái tóc Ngọc Nguyên, đột nhiên ngửi được trên đó có mùi tỏi thối, trong lòng Liễu phu nhân nổi lên một trận buồn nôn – cái mùi hương này thật sự quá khó ngửi.
Vì để ý tới mặt mũi của Ngọc Nguyên nên nàng không có nói, sau khi Ngọc Nguyên trở về, Liễu phu nhân liền gọi bà từ hầu hạ nàng tới trách cứ, nói họ mỗi ngày đều phải hầu hạ Ngọc Nguyên tắm rửa, lại không được để cho Ngọc Nguyên ăn tỏi, là một đại tiểu thư, trên người sao thể có mùi thối.
Ngọc Nguyên một đương ngửi thấy mùi thối, sau khi trở về bị huân đến chóng mặt, nhức đầu. Nàng lại kêu nha hoàn chuẩn bị nước ấm, ngâm mình trong đó tắm rửa một cái.
Khí nóng mờ mịt, mũi của Ngọc Nguyên bị huân tới mức không ngửi thấy mùi gì nữa, nàng cho rằng cơ thể mình đã sạch sẽ, thay đổi bộ y phục mới, treo túi thơm lên người, lại thêm một ít phấn thơm.
Lan Chi cũng tắm rửa một cái, tắm rửa xong mùi trên người vẫn không tiêu tan.
Ngọc Nguyên không tính đưa Lan Chi đi theo, Lan Chi làm việc bất lợi, cần phải cho tỉnh táo lại. Ngọc Nguyên để Lan Chi quỳ ở trong sân, còn nàng thì lên xe ngựa tới Trần Vương phủ.
Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết việc này, nàng mơ màng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, trên tay có một chiếc bình bạch ngọc, tay khác lại có thêm tờ giấy.
Phía dưới nàng bị thương không nhẹ, đây là dược cho nàng chữa thương.
Đáng tiếc là Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết chữ, nàng nhìn chằm chằm tờ giấy cả nửa ngày, cũng không biết trên đó viết gì.
Mở bình ngọc ra ngửi, là một mùi hương thanh nhàn nhạt. Ngọc Ngưng không biết đây là thứ gì, liền đặt ở mép giường, ôm lấy chính mình nản lòng thoái chí.
Âm thanh đạm mạc lạnh băng truyền đến: “Ngươi không dùng dược, là cự tuyệt bổn vương sủng hạnh? Hay là muốn bổn vương đích thân giúp ngươi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT