Ngọc Ngưng mơ mơ hồ hồ về tới phòng, nàng cảm thấy cả người như nhũn ra, thị nữ bưng tới cho nàng một mâm bánh hoa quế, nói: “Ngọc Ngưng tiểu thư, phòng bếp mới làm điểm tâm, ngài mau tới nếm thử.”
Ngọc Ngưng lắc lắc đầu: “Ta có chút mệt, muốn lên giường nằm chốc lát.”
Thời tiết một ngày so một ngày càng nóng, thời tiết như vậy dễ buồn ngủ là điều dễ hiểu.
Nha hoàn gật gật đầu: “Chúng ta đều ra ngoài, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, điểm tâm đặt lên bàn, ngài tỉnh liền có thể nếm thử.”
Ngọc Ngưng gật gật đầu: “ Được.”
Chờ nha hoàn đóng cửa đi ra ngoài, Ngọc Ngưng cởi giày lên giường ngủ, nàng cơ hồ không mở mắt ra được, vừa mới đụng tới gối đầu liền ngủ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, bên cạnh người đột nhiên nhiều một người nam nhân.
Quân Dạ rũ mắt nhìn Ngọc Ngưng, sắc mặt nàng như cũ đỏ bừng, lông mi rất dài, giống cây quạt nhỏ, hơi thở dồn dập, rõ ràng đang ngủ say.
Giơ tay khảy khảy lông mi nàng, nàng trở mình, ôm chăn tiếp tục ngủ.
Ngọc Ngưng liền ngủ một canh giờ.
Trong lúc đó, Liễu phu nhân cũng từ Lý phủ cáo từ trở về. Hoa Dương quận chúa biết được Liễu phu nhân cũng không phải người hiền lành gì, nàng cố tình ở trước mặt Ngọc Ngưng nhắc tới Bạch thị, vì muốn Ngọc Ngưng sớm trở về.
Chẳng sợ Hoa Dương quận chúa quyền cao chức trọng, nàng cũng không thể quản việc nhà người khác. Hoa Dương quận chúa biết, Ngọc Ngưng không thể ở lại nữa, bất quá sau khi trở về, Liễu phu nhân kiêng kị nàng, cũng không dám làm gì Ngọc Ngưng.
Lúc Ngọc Ngưng tỉnh lại, bên trong màn giường mờ mịt không thấy ánh sáng, thân mình mềm như bông, cơ hồ không có gì sức lực, lười biếng duỗi eo, cảm thấy toàn thân không thoải mái cho lắm.
Vẫn còn buồn ngủ.
Nàng quay lưng lại, lại đâm vào lòng ngực rắn chắc, Ngọc Ngưng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu.
Quân Dạ như cũ mặc một thân quần áo màu đen, mái tóc đen chưa buộc, ngũ quan tuấn mỹ tà dị, lúc này giữa mày cũng không giống lúc trước nhìn thấy vết máu, đẹp đến mức làm người khác không rời mắt được.
Ngọc Ngưng giơ tay sờ sờ Quân Dạ, độ ấm trên người hắn như cũ lạnh băng, nhưng mà, loại lạnh băng này lại không làm nàng cảm thấy không thoải mái.
Ngược lại cảm thấy rất thích, khi tới gần hắn cảm thấy rất thoải mái.
Ngọc Ngưng nhẹ giọng nói: “ Chàng cho ta ăn cái gì?”
“Một viên huyết đan.” Quân Dạ mở to đôi mắt hẹp và sâu trong mắt không có một tia buồn ngủ, giơ tay xoa xoa tóc Ngọc Ngưng, “Bổn vương thân thể âm lãnh, nàng tiếp cận nhiều không tốt.”
Chẳng sợ chính hắn có thể đem thân mình biến ấm, nhưng những gì còn lưu lại trong cơ thể Ngọc Ngưng sau mỗi lần thân mật vượt quá sức chịu đựng của con người, ngày rộng tháng dài đối với thân thể của nàng không tốt.
Ngọc Ngưng gật gật đầu: “Cảm ơn chàng.”
Quân Dạ nâng cằm nàng: “Nàng muốn cảm ơn như thế nào? Ân?”
Ngọc Ngưng ôm cánh tay hắn, dựa vào trên người hắn.
Độ ấm trên người nàng vẫn ấm áp, mềm mại động lòng người, đem mặt chôn ở trong lòng ngực Quân Dạ, nhẹ giọng nói: “Sau khi ăn dược, cảm thấy trên người có chút mệt, lười nhác sức lực không dùng được.”
Dược hiệu thật ra rất bình thường, vốn nên như vậy. Quân Dạ cũng không có ép nàng, chỉ là câu được câu không vuốt ve tóc nàng.
Tóc Ngọc Ngưng vừa dài vừa đen lại nhiều, rất thẳng, làm cho gương mặt này cực kỳ đáng yêu, nàng nhẹ giọng nói: “Chàng thương đau ta, đừng lăn lộn ta nhiều quá.”
Nàng giơ tay cởi áo choàng Quân Dạ, ngày thường khi thân mật, Ngọc Ngưng bị hắn đem quần áo toàn bộ cởi ra, hắn lại quần áo chỉnh tề, phảng phất thời thời khắc khắc đều vẫn duy trì bình tĩnh.
Áo choàng Quân Dạ tản ra, lộ ra một mảnh cơ ngực gợi cảm.
Hắn nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Nàng ngủ trước đi.”
Ngọc Ngưng chớp chớp mắt: “Thật không?”
Nàng xác thật còn buồn ngủ, Quân Dạ để nàng ngủ, nàng dựa vào ngực hắn nhắm hai mắt lại.
Quân Dạ không có tiếng tim đập, chỉ có thể nghe được một tiếng lại một tiếng tim đập của Ngọc Ngưng. Hắn giơ tay sờ sờ bụng nhỏ Ngọc Ngưng, như cũ bình thản, nàng còn không có mang thai.
Ngọc Ngưng liền ngủ đến chạng vạng, bọn nha hoàn kêu nàng rời giường dùng cơm chiều, Ngọc Ngưng xoa xoa đôi mắt, phát giác bên cạnh trống không, đã không có người.
Cơm chiều như cũ là thanh đạm cháo cùng vài món đồ ăn, sau khi Ngọc Ngưng dùng xong, mới hỏi thắm Hoa Dương quận chúa.
Bọn nha hoàn nói: “Quận chúa hẳn là ở chỗ nàng, hôm nay quận chúa cũng không có việc cần đi ra ngoài.”
Ngọc Ngưng nghĩ ngày mai vẫn nên về nhà, Bạch thị ở nhà một mình, Ngọc Ngưng cũng lo lắng Liễu phu nhân sẽ vô duyên vô cớ làm Bạch thị khó chịu. Nàng ở nhà còn tốt, Liễu phu nhân cũng chỉ biết nhằm vào Ngọc Ngưng, không hề nhớ tới Bạch thị.
Nàng đi qua chỗ Hoa Dương quận chúa, Hoa Dương quận chúa cũng đoán được Ngọc Ngưng ngày mai sẽ rời đi.
Nhìn thấy Ngọc Ngưng tiến vào, Hoa Dương quận chúa nói: “Ngọc Ngưng cô nương, ngươi có phải hay không ngày mai phải về Nam Dương hầu phủ?”
Ngọc Ngưng gật gật đầu: “Mẹ đẻ ở nhà một mình, ta thật sự không yên lòng.”
Hoa Dương quận chúa nắm lấy tay Ngọc Ngưng: “Ta liền biết, ngươi là một hài tử hiếu thuận.”
Có đôi khi, Hoa Dương quận chúa cũng cảm thấy Liễu phu nhân quá mức nông cạn. Ngọc Ngưng có nhân phẩm cùng dung mạo như vậy, chính là có phúc khí, không cầu Liễu phu nhân đem Ngọc Ngưng coi như con ruột của mình, chỉ sợ coi Ngọc Ngưng là người xa lạ, ngày ngày khinh bỉ, Hoa Dương quận chúa cũng sẽ có cái nhìn khác về Liễu phu nhân.
Nàng nói: “Ta cho người chuẩn bị cho ngươi một ít lễ vật. Ở bên này ngươi mặc y phục, mang trang sức, đều phải mang đi, ta còn cho người làm cho ngươi một ít váy áo mới. Mặt khác, ta cho người làm trang sức cho ngươi vẫn chưa xong, chờ làm xong, ta kêu người đưa qua Nam Dương hầu phủ cho ngươi.”
Ngọc Ngưng vừa muốn mở miệng từ chối, Hoa Dương quận chúa nói: “Ngọc Ngưng cô nương, ngươi đã cứu ta cùng thai nhi trong bụng ta, chúng ta hai mạng người, cũng không phải là không đáng một đồng, ngươi không cần từ chối, lại từ chối ta sẽ sinh khí. Lý phủ cũng không thiếu tiền tài, ngươi ở Nam Dương hầu phủ bị người khác nhắm vào, nên giữ một ít đồ vật phòng thân.”
Nghe Hoa Dương quận chúa nói xong, Ngọc Ngưng lại từ chối thì thật không biết điều.
Hoa Dương quận chúa lại lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Ngọc Ngưng: "Giữ lấy những thứ này để ngươi cùng mẫu thân ngươi ngày thường có chi phí để tiêu sài. Những váy áo trang sức, Hầu phu nhân cùng Ngọc Nguyên có khả năng sẽ đoạt của ngươi, ta không thể nhúng tay vào việc nhà của Hầu phủ, việc nhỏ rất khó có thể bênh vực ngươi, những ngân phiếu này chính ngươi cất giấu, đừng để các nàng phát hiện, ngươi cầm dùng đi, không cần từ chối, mau cầm.”
Ngọc Ngưng đành phải tiếp nhận: “Cảm ơn quận chúa.”
Hoa Dương quận chúa nói: “Về sau nếu có bị ủy khuất, nhất định phải cho người đến Lý phủ truyền lời, tuy rằng một ít việc nhỏ, ta không thể giúp ngươi, nhưng ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu bị ủy khuất, bị người đánh mắng hoặc là tính kế, ta có thể giúp ngươi.”
Hai người nói rất nhiều lời, chờ màn đêm buông xuống, Ngọc Ngưng mới trở về chỗ ở chính mình.
Hộp gỗ ngân phiếu không ít, nhưng Ngọc Ngưng không đếm được nên cất đi.
Nàng nghĩ, nếu Trịnh gia giải quyết được sự tình, nàng cũng có nhiều đường lui, Hoa Dương quận chúa người tốt như vậy, lúc trước không nên mất sớm như vậy, người tốt như vậy cứu được là một chuyện tốt, tương lai chờ hài tử sinh ra, nàng cũng muốn chế tạo một cái khóa trường mệnh xinh đẹp làm lễ vật để tặng.
Ngọc Ngưng đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi lên giường.
Nàng ban ngày ngủ rất nhiều, buổi tối trằn trọc có chút ngủ không được.
Thẳng đến Quân Dạ tới.
Ngọc Ngưng không nghĩ tới Quân Dạ sẽ lại đến, nàng đem hộp gỗ Hoa Dương quận chúa đưa lấy ra cho Quân Dạ xem: “Hoa Dương quận chúa cho ta một ít tiền.”
Ngân phiếu đều là từ tiền trang mới lấy ra, mới tinh, Ngọc Ngưng ở trước mặt Quân Dạ đếm đếm, một hai ba bốn năm…… Tổng cộng có năm mươi tờ.
Lúc trước Ngọc Ngưng còn chưa thấy qua ngân phiếu, nàng cũng không nhận biết được ngân phiếu có giá trị bao nhiêu, lấy ra cho Quân Dạ xem, mặt trên màu sắc rực rỡ, bốn phía đều là ám sắc long văn, còn có con dấu màu đỏ, bên cạnh viết chữ nhỏ, chính giữa viết ba chữ to.
Ngọc Ngưng dốt đặc cán mai, nhưng nàng thật cao hứng: “Minh vương, đây là bao nhiêu bạc?”
Quân Dạ nhìn lướt qua: “Một trăm lượng một trương, tổng cộng năm ngàn lượng.”
Ngọc Ngưng mở to hai mắt: “Thật nhiều nha.”
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, Ngọc Ngưng nói: “Ta lấy hai trăm lượng mua một cái viện tử nhỏ, để chàng, ta còn có nương ta vào ở.”
Quân Dạ nói: “Ở kinh thành, một viện tử đáng giá bổn vương ở, năm ngàn lượng đều mua không được.”
Ngọc Ngưng nói: “ Vậy trước tiên ta mua váy áo mới cho nương ta, làm cho nàng trang sức mới, nàng khẳng định vui vẻ.”
Dứt lời, Ngọc Ngưng nhìn Quân Dạ liếc mắt một cái: “Muốn hay không ta đốt cho chàng một bộ quần áo mới? Chàng còn muốn cái gì, có thể hay không đốt cho chàng?”
Quần áo trên người Quân Dạ, đều không phải kiểu dáng lưu hành của triều đại này, Ngọc Ngưng rất ít khi nhìn thấy có nam nhân thường xuyên mặc một thân màu đen, đều là mặc quần áo màu lam hoặc là màu xanh lá hoặc là màu trắng.
“Bang” một tiếng, hộp gỗ tự động khép lại.
Quân Dạ đem Ngọc Ngưng ấn lên gối đầu: “Người chết mới có thể nhận được, bổn vương nhận không được.”
Người trong âm phủ không thể dùng đồ vật ở dương gian, Quân Dạ lại không giống.
Hắn bản thân liền thuộc về Minh giới, không cần đầu thai chuyển thế, không phải khách qua đường ở Minh giới.
Ngọc Ngưng nói: “Chàng không phải đã chết sao?”
Nàng biết được sự tình cũng không nhiều, cho nên tò mò sự tình cũng nhiều.
Quân Dạ gõ gõ đầu nhỏ nàng: “Ai nói với nàng, bổn vương đã chết?”
Hắn vẫn luôn tồn tại, chỉ là không phải người thường, hắn ở Minh giới là Minh Vương, sinh ra liền thuộc về Minh giới.
Ngọc Ngưng: “…… Chàng là quỷ, quỷ chính là người đã chết biến thành, chàng lúc còn sống không phải minh vương sao? Một vị Vương gia, chắc là rất nhiều năm rất nhiều năm trước, cho nên mặc y phục không giống chúng ta.”
Quân Dạ cắn cánh môi Ngọc Ngưng: “Ồn ào.”
Ngọc Ngưng ngoan ngoãn, không nói.
Đêm xuân ấm áp, trong phòng đốt hương liệu thanh đạm trợ giúp giấc ngủ, Quân Dạ lại không cảm nhận được hương vị, hắn chỉ duy nhất ngửi được, chính là hơi thở ngọt ngào trên người Ngọc Ngưng.
Hơi thở nàng đặc biệt ngọt ngào, gương mặt ửng đỏ một mảnh, đôi mắt nhìn chăm chú vào Quân Dạ, trong mắt sóng nước long lanh, nhu tình mật ý đều ở trong đó.
Bản thân Ngọc Ngưng thật sự rất ôn nhu, nàng nhịn không được giơ tay ôm eo Quân Dạ, nghiêng đầu áp trên vai hắn.
Quân Dạ thanh âm trầm thấp, ở bên tai nàng nói: “Cảm giác được bổn vương tồn tại sao?”
Ngọc Ngưng cắn cắn môi dưới, không nói một lời.
Quân Dạ thấp giọng nói: “Bổn vương cùng những con quỷ khác bất đồng.”
Người bình thường đều không hiểu biết Minh giới, không biết quỷ cũng chia ra ba bảy loại, giống như Ngọc Ngưng không có thông tin gì, nàng càng không biết.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Ta…… Ta biết……”
Quân Dạ: “Ân?”
Ngọc Ngưng nước mắt lưng tròng, nàng cũng không muốn khóc, chính là Quân Dạ luôn làm nàng khóc: “Chàng cùng…… Những quỷ khác bất đồng…… Chàng…… Chàng là…… Là phu quân của ta……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT