Ngọc Ngưng vẫn chưa xuất giá, Triệu di nương cũng coi như trưởng bối trong nhà. Nếu đi vấn tội Triệu di nương không chừng sẽ bị nàng ta truyền loạn trong phủ. Tình cảnh của Ngọc Ngưng và Bạch thị vốn đã gian nan, lại đắc tội Triệu di nương đang được sủng ái thì sẽ càng thêm muôn vàn gian nan.
Dù Triệu di nương làm chuyện vô lý, nhưng nàng ta trẻ tuổi xinh đẹp, lại mới vào phủ được hơn hai năm. Bạch thị đã ở trong phủ mười mấy năm, Nam Dương hầu chỉ thích nữ tử trẻ tuổi. Có ở trước mặt Bạch thị làm trò, hung hăng nói vài câu cũng không bị gì mang tính trừng phạt.
Xuất thân lẫn hoàn cảnh của Ngọc Ngưng đều quyết định nàng chỉ có thể ẩn nhẫn ngủ đông. Nam nhân còn có thể đi ra ngoài kiến công lập nghiệp, nhưng ở hoàn cảnh này, nàng chỉ mong mình sẽ không phạm sai lầm, cầu khẩn vận mệnh nhân từ.
...
Thân hình Quân Dạ to lớn như tòa núi cao, mỗi khi nhìn thấy hắn, nàng lại nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi của mình.
Nàng sợ đau, sợ cả chuyện này.
Quân Dạ giơ tay nâng cằm Ngọc Ngưng, lại không kiềm chế được mà vuốt ve hai cái, thanh âm vừa lạnh vừa trầm: "Như thế nào lại khóc?".
Khóc?
Ngọc Ngưng còn không biết chính mình đã khóc.
Nàng giơ tay lau đi nước mắt, thanh âm rầu rĩ: "Nhớ tới chuyện không vui".
"Bị ủy khuất?"
Ngọc Ngưng chẳng hé răng.
Mùi hương trên người nàng tỏa ra nồng đậm, Quân Dạ đem nàng ôm vào trong lồng ngực, để nàng ngồi trên đùi đối mặt với hắn.
Với Quân Dạ mà nói, nàng thật sự rất nhỏ bé, nếu không khi triền miên cũng chẳng thống khổ tới vậy.
Ngọc Ngưng không quen ngồi như thế, ngón tay non mịn nắm chặt lấy quần áo hắn, từng khớp xương đều đau đến phiếm màu xanh trắng.
Quân Dạ vốn chẳng tin chuyện tâm đầu ý hợp mới có thể mang thai.
Hắn vẫn luôn nghĩ chỉ cần trực tiếp làm, làm nhiều lần có lẽ liền có.
Hắn biết chính mình có bao nhiêu lãnh khốc*, từ trong địa ngục, thây sơn biển máu mà sinh ra. Trên tay dính đầy dơ bẩn, sát nghiệt vô số, tội ác vô số.
*Lãnh khốc: Lạnh lùng, khốc liệt.
Nếu Ngọc Ngưng nhìn thấy chân thân của hắn, chỉ sợ sẽ bị hù chết.
Không có ai sẽ thật lòng thích hắn, hắn cũng không thích bất luận kẻ nào.
Ngọc Ngưng vô cùng đau đớn, cái trán của nàng dán lên lồng ngực lạnh băng của Quân Dạ. Hắn có một khuân mặt tuấn mĩ hiếm thấy, đôi mắt hẹp dài, bàn tay dễ dàng nắm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Ngọc Ngưng cảm thấy ngay cả trong bụng mình cũng đều lạnh băng, nước mắt nàng lạch cạch rơi xuống, khuân mặt nhỏ vốn dĩ đã trắng nay lại bị ướt nhẹp nước mắt càng thêm trắng sáng như ngọc.
Quân Dạ làm như không có chuyện gì, lại nắm lấy cằm Ngọc Ngưng bức nàng ngầng đầu: "Vì cái gì mà ủy khuất?".
Nước mắt nàng rơi quá nhiều, Ngọc Ngưng nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng: "Bởi vì...ân...Triệu di nương khi dễ ta...nương ta...".
"Yếu đuối ngu ngốc". Quân Dạ lạnh lùng nói.
Ngọc Ngưng: "Ta...".
Trong mắt Quân Dạ hiện lên một tia huyết sắc, hắn há mồn cắn lên trên cổ Ngọc Ngưng, máu liền chảy ra.
Máu nàng thơm ngọt, có thể khơi gợi lên khát vọng sâu trong đáy lòng.
Hắn nói: "Giết nàng ta, được không?"
Ngọc Ngưng hoảng sợ, từ nhỏ đến giờ con kiến nàng còn không dám gϊếŧ, chứ chẳng nói tới người. Nàng biết, Triệu di nương rất xấu, nhiều tội nhưng không đáng chết.
Nếu bị người khác đánh một cái, thì có thể đáp lễ bằng cả hai bàn tay. Nhưng trực tiếp đem người gϊếŧ chết, so người đánh mình càng thêm ác độc.
Ngọc Ngưng cự tuyệt: "Không...".
Quân Dạ hình như có chút tức giận, làm nàng mạnh hơn, trực tiếp khiến nàng hôn mê.
Mãi cho tới gần sáng, Ngọc Ngưng mới bị đông lạnh mà tỉnh.
Giọng nàng khàn khàn: "Tay ngươi thật lạnh".
Quân Dạ đặt bàn tay lên bụng nàng, lần này vẫn không có.
Tóc nàng tán loạn nơi đầu vai, bởi vì triền miên với Quân Dạ, quần áo nàng đã bị cởi ra, trên người không có gì che đậy.
Quân Dạ nói: "Ngươi cứ nhân từ nương tay như vậy, khó trách phải ở chỗ này chịu khổ".
Ngọc Ngưng rũ mắt không nói.
Quân Dạ đem người nàng xoay lại, nàng thật mảnh mai, đối với Quân Dạ mà nói thì là đặc biệt mảnh mai.
Hắn nhàn nhạt nói: "Bổn vương có thể giúp ngươi thoát ra khỏi khốn cảnh này, cũng có thể gϊếŧ chết những kẻ dám đối nghịch ngươi".
Ngọc Ngưng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn cái gì? Ta cái gì cũng đều không có".
"Nhất dạ phu thê bách nhật ân"*
*Nhất dạ phu thê bách nhật ân: Một đêm là vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn ân nghĩa.
Quân Dạ ôm nàng vào trong lồng ngực, lẩm bẩm bên tai nàng: "Thế nhưng bổn vương trời sinh máu lạnh, không có ân tình".
Hắn không có hơi thở, toàn thân cũng đều lạnh băng.
Không có bất luận cái gì gọi là tình cảm.
Dù trong múc triền miên cũng chẳng hề biểu lộ cảm xúc nào.
Ngọc Ngưng trong lòng sợ hãi, chỉ muốn dịch xa khỏi hắn một chút.
"Nghĩ cách làm cho bổn vương vừa lòng, Ngưng nhi, ngươi chỉ có thể dựa vào bổn vương".
Ngọc Ngưng không biết phải làm như thế nào mới khiến cho Quân Dạ cảm thấy thỏa mãn, nàng khép lại đôi mắt.
Ngày kế tỉnh lại, Quân Dạ đã sớm biến mất. Ngọc Ngưng nỗ lực chống người rời giường.
Trên giường một mảnh dấu vết, Ngọc Ngưng lột hết chăn đệm ra thay đổi một lượt.
Sửa xang xong nàng mới đi ra ngoài.
Bạch thị bị Triệu di nương nháo một hồi, thân thể vốn đã không tốt nay lại càng thêm nguy cấp, ăn cơm cũng không vô.
Ngọc Ngưng muốn thỉnh đại phu tới xem, nhưng Bạch thị vốn dĩ khó khăn, đồ đạc trong phòng còn bị Triệu di nương đập vỡ. Bà nói không cần mời đại phu, ở trên giường nghỉ ngơi một chút là được.
Ngọc Ngưng sao có thể tin lời Bạch thị nói, bị bệnh thì vẫn nên mời đại phu tới xem. Cứ nằm mãi trên giường, lại ăn không ngon, thân thể sẽ càng ngày càng kém.
Nàng đành phải đi cầu Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân sớm đã biết chuyện Triệu di nương tới tìm Bạch thị gây nháo. Hôm nay Bạch thị bệnh nặng, cũng là trong dự liệu.
Ngọc Ngưng quỳ ở bên ngoài nửa canh giờ, Liễu phu nhân mới cho nàng vào.
Ngọc Ngưng nói: "Phu nhân, Bạch di nương bị bệnh, người có thể thỉnh đại phu tới xem không?".
Hôm nay tâm trạng của Liễu phu nhân không tồi, bà cầm chén trà nhỏ trong tay, quét mắt liếc Ngọc Ngưng một cái.
Ngọc Ngưng có một gương mặt khuynh thành, lại mềm yếu quỳ trên mặt đất như vậy, nam nhân nào nhìn thấy đều nảy lòng thương tiếc.
Đáng tiếc Liễu phu nhân không phải là nam nhân.
Liễu phu nhân nói: "Bạch di nương bị bệnh thì bảo bà tử đi mời đại phu, ngươi tới quỳ trước mặt ta, ta có thể chữa bệnh sao?"
Ngọc Ngưng cụp mắt: "Di nương tích tụ không đủ, tiền tiêu vặt tới tay mỗi tháng không đủ để mời đại phu".
Tiền tiêu vặt đều do Liễu phu nhân nắm giữ trong tay. Liễu phu nhân luôn luôn thích cắt xén tiền tiêu của người khác, chuyện này cũng chẳng có ai dám nói. Hơn nữa bà lại chỉ cắn xén của những người không được Nam Dương hầu sủng ái. Những người còn lại thì vẫn phát theo lệ thường.
Liễu phu nhân cười lạnh: "Chẳng lẽ bạc của ta là từ trên trời rơi xuống? Tiền tiêu vặt của Bạch di nương không đủ là do ta làm? Nàng ta thân thể suy yếu cũng đã nhiều năm, trước kia thế nào, hiện tại thế nào, có lẽ chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi".
Ngọc Ngưng thấy ý chí của Liễu phu nhân sắt đá như vậy, đã biết chuyện này không có khả năng.
Nàng cúi người bái lễ với Liễu phu nhân rồi rời khỏi Tĩnh Nhã viện.
Chờ Ngọc Ngưng rời khỏi, Liễu phu nhân trong lòng đắc ý mà nói: "Nhìn mẹ ruột mình bệnh nặng, nha đầu này sợ là thống khổ muốn chết".
Ngọc Ngưng lại tới chỗ Nam Dương hầu hỏi thăm, gã sai vặt cũng không biết khi nào Nam Dương hầu mới trở về. Nàng không có tiền bạc, cũng chẳng thể bảo gã sai vặt đi tìm Nam Dương hầu. Cho dù có thể, gã sai vặt cũng sẽ không vì tiểu thư con thiếp thất như Ngọc Ngưng mà đắc tội Liễu phu nhân.
Trên đường trở về, xuân phong thổi vào mặt, ánh mặt trời ấm áp, nhưng nàng lại thấy cả người lạnh băng.
Có những người vận mệnh tựa như một viên quả đắng, lúc mới ăn vào đã khổ, càng ăn lại càng khổ, đến khi hết đi, dư vị vẫn là khổ sở.
Cho nên bọn họ mới thắp hương bái phật, cầu khẩn trời cao có thể ban ơn, sửa mệnh cho mình.
Ngọc Ngưng biết thần tiên trên trời khẳng định là không nghe được nàng cầu khẩn, nếu nghe được, cũng chỉ coi đó là nỗi khổ của muôn ngàn chúng sinh, sẽ chẳng ra tay.
Cho nên, nàng chỉ có thể cầu khẩn ác quỷ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT