Editor: Ngô Vân
Diệp Ninh nuốt nước miếng xuống: "Em là tìm người hỗ trợ, điều tra rõ nguồn gốc của bọn họ, sau đó mới bắt đầu hack."
Chỉ dăm ba câu như vậy đã muốn lừa anh rồi?
Kỹ thuật như vậy, trực tiếp theo những bình luận đó của thủy quân hack thẳng vào công ty bọn họ, lại còn hack luôn cả hậu trường của một buổi lễ trao giải lớn nữa chứ.
Cái này đâu giống việc con người có thể làm được?
Mộ Dạ Lê còn muốn nói cái gì, người hầu bên ngoài lại bỗng nhiên nói: "Tiên sinh, tiên sinh, Diệp Tử tiểu thư tới cửa rồi, chúng tôi có nói tiên sinh không có ở nhà, nhưng cô ấy nói nếu không gặp được tiên sinh, cô ấy sẽ lập tức đâm đầu chết ở cửa."
Hai người Mộ Dạ Lê và Diệp Ninh đồng thời ngừng động tác lại.
Lần đầu tiên Diệp Ninh cổ vũ từ tận đáy lòng, tới là tốt rồi, hai người các người cứ quấn quýt bên nhau đi thôi, đừng có không có việc gì lại đặt lực chú ý ở trên người tôi.
Trong lòng Mộ Dạ Lê không thoải mái.
Cái Diệp Tử này, tới cũng thật đúng lúc.
Anh giận giữ liếc mắt nhìn Diệp Ninh một cái thật sâu, chỉ vào cô nói: "Chúng ta vẫn chưa xong đâu."
"Được được, anh mau đi đi, không lát nữa dưới sự tức giận chị ấy lại đâm đầu vào tường, như vậy là không tốt đâu."
"Em…"
Mộ Dạ Lê hung hăng liếc nhìn cô một cái, lúc này anh mới bước ra ngoài.
…
Diệp Tử nhìn thấy Mộ Dạ Lê đi đến, cả người kích động đẩy người hầu ra.
"Dạ Lê, anh nghe em nói, thật sự không phải là em, là có người muốn hãm hại em, thật sự…"
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Tử, kêu người hầu buông tay cô ta ra.
Nhưng mà lúc Diệp Tử tới gần, anh lại lùi về phía sau một bước, né tránh cánh tay của Diệp Tử.
"Diệp Tử, có phải do em làm hay không, trong lòng em tự biết rõ, anh cũng không nói thêm gì nữa, em trở về dưỡng bệnh cho tốt đi, về sau nếu không có việc gì thì đừng tới nơi này, chạy tới chạy lui như vậy cũng không tốt đối với thân thể của em."
"Em…"
Nhìn biểu cảm kia của Mộ Dạ Lê, Diệp Tử càng cảm thấy nản lòng thoái chí.
"Dạ Lê, chẳng lẽ anh không tin em sao?"
"Diệp Tử." Mộ Dạ Lê càng thêm chán ghét hơn.
Ngày xưa khi anh nhìn khuôn mặt này còn cảm thấy bình thường, lúc này nó lại có vẻ càng ngày càng vặn vẹo, khiến anh không có nổi một chút hứng thú để nói chuyện với cô ta, chỉ muốn cô ta nhanh chóng biến mất ở trước mặt mình.
"Anh tin tưởng em, được rồi, em đi đi."
Tin tưởng cô ta?
Thật vậy không?
Nhưng mà, vì sao nhìn cái vẻ mặt của anh, cô ta một chút cũng không cảm nhận được là anh tin tưởng mình?
"Dạ Lê, thật vậy không?"
"Anh tin tưởng em, nhưng mà, bây giờ anh đã kết hôn rồi, Diệp Tử, nếu em không có việc gì thì đừng tới nơi này, để người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy, đối với em, đối với anh đều không tốt chút nào, đặc biệt là sau này em còn phải lấy chồng, trong cái vòng này, thanh danh vẫn rất là quan trọng, em đi đi."
"..."
Diệp Tử hô to: "Em không muốn lấy chồng, Dạ Lê, em chỉ cần anh thôi…"
"Làm càn." Trên mặt Mộ Dạ Lê lại đen thêm lần nữa.
Sự lạnh lùng kia khiến Diệp Tử lập tức bị đông lạnh tận sâu trong tâm khảm.
Mộ Dạ Lê ra lệnh cho Mộ Thất ở một bên: "Đưa Diệp tiểu thư về đi, tất cả người ở đây đều phải chú ý cho tôi, nếu không có việc gì thì không được để Diệp tiểu thư tới gần Mộ trạch nửa bước."
Tâm của Diệp Tử lập tức tan vỡ như tro tàn.
"Dạ Lê, Dạ Lê…"
Cô ta nhìn đến Mộ Thất ở một bên, bộ dáng hung ác kia, khiến cô ta cảm giác như hắn sẽ không đối xử khách khí với cô ta một chút nào.
Đặc biệt là ánh mắt kia, vốn đã lộ ra sự chán ghét đối với cô ta.
Hiện tại cô ta bị Mộ Dạ Lê chán ghét như vậy nên khi bị người khác bắt nạt, Mộ Dạ Lê tuyệt đối sẽ không giúp cô ta đâu…
Bây giờ Diệp Tử nào dám không nghe theo sự phân phó của Mộ Dạ Lê, đến giả bộ ngất đi để xoay chuyển tình thế cũng không dám làm, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Mà Mộ Dạ Lê…
Anh quay trở lại phòng, nhìn Diệp Ninh: "Em vẫn chưa nói với anh, rốt cuộc là làm như thế nào mà có thể hack được."
Nhanh như vậy đã trở lại rồi…
Diệp Ninh vừa mới đi ăn vụng xong, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, khô khốc cười với Mộ Dạ Lê một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT