Editor: Ngô Vân

Lúc này, Diệp Tử đột nhiên nghĩ tới một người.

Mộ Dạ Lê…

Anh ấy đã… nhìn thấy những thứ này chưa?

"Không xong rồi." Diệp Tử chạy nhanh xuống giường lấy điện thoại, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Mộ Dạ Lê, nhưng mà…

Mộ Dạ Lê trực tiếp cúp điện thoại của cô, không có tiếp…

Cô lập tức luống cuống, vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…



Mộ Dạ Lê cúp điện thoại của Diệp Tử, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng của Mộ Dạ Lê nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Amy ở một bên cầm tài liệu không dám nói lời nào, ngập ngừng nhìn thân hình đẹp như điêu khắc lạnh như băng của anh.

Một lát sau, lại thấy anh ngước mắt lên, nói: "Tiếp tục."

"À… được rồi, mọi chuyện chính là như vậy đó, ngài có thể xem một cái video, chúng tôi cũng vừa mới phái người đi điều tra, nội dung cơ bản khá giống trong video, chuyện này… hình như là do Diệp Tử tiểu thư…

Sắc mặt Mộ Dạ Lê tối sầm lại.

Mộ Dạ Lê không nghĩ tới, mọi chuyện thế mà lại là do Diệp Tử làm.

Diệp Tử trong ấn tượng của anh, chính là loại thiên kim danh môn vẫn luôn khiến tất cả mọi người cảm thấy cô ấy rất tốt, là đệ nhất danh viện.

Cũng là một người phụ nữ nhu nhược bị bệnh tật dày vò có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Nhưng cô ấy ở trong video…

Hoàn toàn là một người khác.

Lúc này.

Bên ngoài có người nói: "Phu nhân đã trở về."

Amy lập tức có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài, trở về ngay lúc này… sẽ không cãi nhau đấy chứ.

"Gọi cô ấy vào đây." Lại nghe thấy Mộ Dạ Lê trực tiếp phun ra một câu như vậy.

Xem ra không thể tránh được rồi.



"Phu nhân, tiên sinh cho gọi ngài vào."

Diệp Ninh đứng ở nơi đó nghĩ nghĩ, đây là muốn tìm cô tính sổ sao?

Vậy cô không thể tránh được rồi đi?

Diệp Ninh đẩy cửa ra bước vào, chỉ thấy một cánh tay của Mộ Dạ Lê đang nhẹ nhàng đặt lên bàn, chiếc bút máy trong tay anh khẽ xoay tròn. Anh đảo mắt nhìn qua đầy ẩn ý, ánh mắt đó mang theo một chút tơ máu, bình tĩnh mà nhìn cô.

Ánh mắt kia khiến người ta cảm thấy thật sự rất rợn người…

Diệp Ninh giơ hai tay: "Chuyện này cũng không thể trách em được, anh có thể đi điều tra xem, là do chính cô ta tự làm ra, chứ không phải do em ép buộc cô ta, cuối cùng ai biết được mọi chuyện lại thành ra như vậy… em…"

"Được rồi, em qua đây cho anh." Mộ Dạ Lê cụp mắt xuống đánh gãy lời nói của cô.

Diệp Ninh cứ không qua đấy, thật đáng sợ.

"Anh muốn làm gì… không phải là muốn đánh em đấy chứ, em sẽ đánh trả lại đó nha."

"Anh nói, em qua đây cho anh!"

Diệp Ninh lập tức muốn chuồn đi.

Lúc này, Mộ Dạ Lê phanh một tiếng đứng dậy, cánh tay dài duỗi qua bàn, nắm lấy cổ áo cô từ phía sau.

"A a a, Mộ Dạ Lê, là cô ta tự mình làm, anh tìm em gây sự làm gì, em lại không có nhằm vào cô ta, hơn nữa, ở trong mắt em cô ta vốn dĩ chính là đóa sen trắng nở rộ khắp nơi, mỗi một đoá đều rất tươi đẹp, cái loại phụ nữ này, mắt anh bị mù rồi mới đi coi trọng cô ta, cũng không phải ai cũng thích cô ta nha, anh…"

"Em… Diệp Chanh, em lặp lại lần nữa cho anh!"

Mộ Dạ Lê trực tiếp đè người ở trên bàn sách.

Đằng sau, Amy bị dọa đến sửng sốt, nhưng lại không dám đứng ra khuyên giải.

Cô ấy chỉ có thể nhìn vào bên trong một cái, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, nghĩ tốt nhất là mình nên đi tìm bọn người Mộ Bát đến xem, nhỡ may hai người đó có đánh nhau, cũng có thể để bọn họ lên khuyên can…

"Làm sao em phải lặp lại lần nữa, cho dù em có lặp lại lần nữa thì cũng vẫn là những lời này thôi, bây giờ anh không phải là vì cô ta mà báo thù em sao?"

"Em…"

Phổi của Mộ Dạ Lê sắp bị nổ tung bởi người phụ nữ này rồi.

Vậy mà lại dám nói mắt anh bị mù.

Vậy mà lại dám nói mình sẽ đánh trả…

Sao cô dám!

Nhưng mà…

Mộ Dạ Lê lại phát hiện chính mình không phải bị tức chết vì chuyện của Diệp Tử, mà trước đó đã bị cái con nhóc này biến mình từ một người đang sống sờ sờ thành một người bị tức chết rồi.

Thật là…

Anh buông lỏng cổ áo cô ra, lại liếc mắt nhìn về phía cô: "Trước tiên em giải thích với anh một chút, em làm như thế nào mà có thể hack được công ty bọn họ."

"..."
           

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play