Hoàng Vi bây giờ áp dụng lại chiêu bài cũ của Tử Khuynh, nàng dồn dập tiến tới cố gắng xoá đi hiềm khích giữa hai người , trước khi giao kèo kết thúc nàng ko muốn Tử Khuynh vẫn ghét mình mà ko có tiến triển nào.
Flashback....
- Chị đưa em đi chơi nhé ! Em .. 17 tuổi đúng ko, chị nghe nói các em thích chơi game, mình đến khu vui chơi đi!
- Cô nghĩ cái gì trong não vậy , cô quên tôi bao nhiều tuổi rồi sao , bằng tuổi để " các em" gọi bằng tổ cụ 9 đời rồi đấy ! Cô cũng đâu có trẻ trung gì đâu , cũng thuộc tốp hàng cụ kỵ xa xưa của Mặt Trời rồi đấy !
- Nhưng đây là kiếp mới mà , ko tính các kiếp trước em và chị cũng đâu có chênh lệch tuổi nhau quá đâu !
- Bỏ đi , cãi ko lại cô , tôi ko đi đâu !
- Vậy em định đi qua Thế Long à!
Hoàng Vi đổi giọng nói
- Liên quan ?
- Tôi thua Thế Long chỗ nào chứ !
- Cô thua điều quan trọng , đó là tình yêu chân thành , Thế Long ko hề xem nhẹ tôi như cô. Anh ấy ko coi tôi là một đứa rảnh hơi, anh ấy xem trọng tôi , ko phản bội tôi , cho tôi thứ mà chị ko thể đáp ứng được tôi trước đây Hoàng Vi , đó là tình yêu thương !
Hoàng Vi cứng họng ko đáp lại được, Tử Khuynh nói đúng tim đen của cô . Cô thua thật sự ở điểm này
- Tiểu Khuynh... Đó là kiếp trước , kiếp này hãy để tôi BÙ ĐẮP CHO EM!
Hoàng Vi nhấn mạnh từ cuối cùng , cô phải đau đớn lắm mới tuyệt vọng đến vậy
Tử Khuynh ko nói gì đi ra cửa
- Chị đưa em đi nhé !
- Qua chỗ khu vui chơi đi !
- Em ko định qua chỗ Thế Long nữa sao?
- Chỗ đó nhìn lâu quá cũng chán , vả lại Thế Long cần thời gian dưỡng thương tôi ko muốn phá hoại! Đi hay ko?
- Đi đi , chúng ta đi !
Hoàng Vi mừng quýnh lên , nhanh lấy chìa khoá xe đưa cô đi . Cả quãng đường đi , hai người ko nói với nhau câu gì , chán nản Hoàng Vi mở lời trước
- Ờm... Tiểu Khuynh.. Ban nãy chị có nói em 17 tuổi ấy .. Em.. Sinh ra ở đâu vậy?
- Việt Nam!
- Giống trước đây sao ??? Em đầu thai lại gia đình trước đó sao??
- Vui ko?
Tử Khuynh mỉa mai khó chịu
- À.. Ko .. Ko có vui , chị .. Xin lỗi. Vậy việc em sang tp này bố mẹ có nói gì ko?
- Ko , Thế Long đã bảo lãnh tôi sang đây , tôi đã cho họ thấy điều tôi che giấu , và .. Họ .. Thật buồn cười , thay vì sợ hãi họ lại mừng đến hạnh phúc , họ xem tôi thật là tiên !
Thấy Tử Khuynh cười , Hoàng Vi biết chỗ ngứa Tiện miệng thêm vào
- thì em đúng là tiên mà Tiểu Khuynh, em đẹp như tiên vậy!
- Nói xàm , tập trung lái đi! Chết ko có kiếp sau nữa đâu !
- Độc miệng quá đấy , mà em ko đi học sao , gia tộc chị có một ngôi trường..
- Ko hứng thú !
- Em ko đi học thật sao?
- Có , nhưng đang tạm nghỉ !
- Ko sợ bị lưu ban?
- Tôi ko , tôi nhảy cóc lên năm rưỡi , vì vậy có thể nghỉ !
- Em giỏi thật !
- Lắm lời!
Hoàng Vi mừng thầm , lái xe đến được khu vui chơi, nhìn chỗ này ồn ào lòng ko vui lắm!
- Sao vậy , ko thích sao?
- Ko có ý đó ! Nó..
- Nó ko yên tĩnh như trên thiên giới đâu , đi hoặc về !
- Đi , chúng ta đi !
Hoàng Vi ngậm ngùi đi theo Tử Khuynh đi mua vé vào cửa , Tử Khuynh thoáng qua thấy cô nương kiêu ngạo thời nào bây giờ đang co rúm lại sợ hãi , bản tính trả thù nổi lên
- Đi tàu lượn đi !
- Ta... Tàu lượn??!!
Hoàng Vi nghe đến tàu lượn mặt cắt ko còn 1 giọt máu , cô sợ nhất là caia trò khủng bố tinh thần này
- Cô sợ?
- Ko .. Ko có chỉ là vui quá ko nói lên lời được thôi a ha ha
- Nó như bay thôi , cô bay thường xuyên đấy thôi , đi thôi !
Nói là làm ko để Hoàng Vi chần chừ , Tử Khuynh đã nhanh chân kéo Hoàng Vi vào " lò"
Nói vậy thôi , Tử Khuynh còn đi chơi mấy cái khác trước đã rồi tàu lượn sau , để ý thấy gian hàng trò chơi bu đầy người , Tử Khuynh nói
- Có trò ném bóng kìa , qua đó xem thử đi!?
- Được !
Hoàng Vi thở phào nhẹ nhõm, tưởng là cái gì
Bong!
- Ôi , bé trai lần sau thử lại nhé !
Một đứa bé lủi thủi về ôm chân bố mình khóc oà lên , nhiều người thử nhưng ko trúng trái bóng nào vào chai , nhiều người bức xúc quá nghi ngờ là giả liền đòi cho xem xét trong gian hàng , ông chủ cũng ko phải dạng hiền lành gì lập tức cho 4 5 đàn em bâu quanh
- Đã bỏ tiền ra chịu chơi , còn làm trò này !
Hắn ta nhép miệng cười
- Vậy nếu thắng thì được cái gì !
Tử Khuynh nói to
- Tất nhiên là đám gấu bông này , hỏi là ai nói vậy !
- Là tôi !
Tử Khuynh bước lên
- Ái chà chà , một cô nương xinh đẹp ! Cô .. Có mạnh miệng chút cũng ko ai nói gì đâu , thôi về nhà chơi đi !
Bạch!!
Tử Khuynh đập hai tờ 100 đô để trên bàn cười
- Chỗ này đủ chưa!
Lão ta rớt cái tăm trên miệng , nhanh chóng vồ lấy tiền , Tử Khuynh nhanh tay cầm lại làm lão hụt chân ngã cái oạch đau điếng
- Mày.. Mày..
Hắn ta định tát cô Hoàng Vi đã nhanh chân dẫm lên tay hắn
- Với số tiền này mà được 1 con gấu có đáng ko , thế này đi chúng ta làm một thoả thuận nhỏ nhé! Tôi thắng đồ hết chai trong tiệm , đám đồ chơi trong tiệm thuộc về chúng tôi
- Còn nếu mày thua.. Hừm~ cô nương này và cô em gái kia phải đi chơi với tụi anh đó hehe~
- Rất hân hạnh !
Hoàng Vi cười lạnh
Lão lấy tiền đưa một rổ bóng
- Mời!
Tử Khuynh cầm 4 trái dùng nửa lực đủ để làm bể chai tiếng choang vỡ của thuỷ tinh liên tiếp vang lên , Hoàng Vi đứng ngắm nhìn tiểu công chúa này mà ko chán , đến mãi người ta gọi cô mới bừng tỉnh đến lượt mình ném bóng , cô dùng chỉ một nửa lực dẫn làm bể nát hết đống chai thuỷ tinh kia , vừa mất cả vốn lẫn lãi lão già chủ tiệm điên tiết chửi rủa
- Giao kèo là làm đổ chai , ko phải làm bể chai , hủy kết quả !!!
Đám đông hò reo đập phá tiệm , đám côn đồ cũng ko thể chống cự được lập tức chủ chạy , lão già kia đành ngậm ngùi cho đám trẻ vào bu lấy gấu bông . Để tránh bị trả thù Hoàng Vi đã lựa chọn xử đẹp lão già kia .
- Em chơi vui chứ?
- Một chút hứng thú, ko quá !
- Ừm.. Mình vào kia chụp ảnh đi !
Hoàng Vi nhìn thấy buồng chụp ảnh nổi tiếng ở khu này là nơi các cặp yêu nhau cho rằng chỉ cần chụp với người mình yêu sẽ mãi mãi ở bên nhau , Tử Khuynh hiện tại đã lỡ miệng đồng ý đi chơi thì giờ đành đâm lao thì phải theo lao thôi .
Tác giả chẳng biết nói gì hơn:)