Hàn Thần Hi cuộn tròn trong đống chăn dựa vào lưng ghế nhìn đối diện ra ngoài cửa sổ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi lên khuôn mặt thiếu sắc của cậu, dưới ánh nắng quần thâm dưới mắt cậu hiện rõ hơn, sắc mặt cậu tái nhợt vô cùng mệt mỏi và thiếu sức sống. Cậu ấy đã như vậy hơn 2 tuần rồi, nhiều lần Dạ Vũ bước vào phòng cố ý gây ra rất nhiều tiếng động nhưng dường như cậu chẳng để tâm đến điều đó chỉ mải miết nhìn ra bên ngoài cửa sổ như một con búp bê bị hỏng. Nhìn cậu ấy như vậy Dạ Vũ không thể kiềm nén được nỗi đau từ trong lòng. Dạ Vũ đi tới chỗ Thần Hi ngồi, dùng hai tay ôm lấy phía sau Thần Hi. Thì thầm bên tai cậu
- Thần Hi, cậu đừng nghĩ về hắn nữa được không? Cậu còn có tớ mà.
Thần Hi thở dài gỡ lấy đôi tay đang ôm chặt mình ra. Giọng nhẹ nhàng bình thản
- Tớ cần thời gian, Dạ Vũ. Thật xin lỗi cậu!!
Sau đó cậu đứng dậy rời khỏi chiếc ghế, lê đôi chân bước thật chậm ra khỏi căn phòng. Dạ Vũ vẫn đứng đó, đưa tay lên vịn thanh ghế, thở dài lắc đầu một cái sau cùng cũng rời khỏi căn phòng. Dạ Vũ bước ra liền thấy Thần Hi đang rót nước vào chiếc ly chuẩn bị đưa lên miệng thì Dạ Vũ đưa ra một ý kiến
- Thần Hi, cậu có muốn thay đổi không?
- Thay đổi??
- Đúng vậy! Thay đổi cậu một chút không chừng tâm trạng sẽ tốt hơn.
Rất lâu cuối cùng Dạ Vũ mới thuyết phục được Thần Hi để đưa cậu ấy ra khỏi nhà, cả hai ngồi vào xe tâm trạng của Dạ Vũ cũng vui lên đôi chút. Chiếc xe đi một lúc lâu thì dừng lại, cả hai cùng bước xuống trước mặt của hai người là một tiệm salon rất lớn và sang trọng, Dạ Vũ đẩy chiếc cửa kính cho Thần Hi bước vào, nghe tiếng động rất nhanh liền có một người phụ nữ xinh đẹp ra chào đón. Giọng chị ta nhẹ nhàng
- What do you two handsome guys want to do? ( Hai anh đẹp trai muốn làm gì? )
Dạ Vũ liền chỉ tay về phía cậu
- I want to change him! ( Tôi muốn cậu ấy thay đổi )
Nghe xong chị ta liền đi về phía cậu, quan sát một lần từ trên xuống dưới thật kĩ rồi lại mở miệng
- But he looked so handsome? ( Nhưng anh ấy chẳng phải đã rất đẹp trai hay sao? )
- That's why I need you to change him ( Đó là tại sao tôi cần cô thay đổi cậu ấy) - Dạ Vũ nhíu mày nhìn về cô nhân viên trông vô cùng khó chịu
Chị ta nâng cầm của mình một hồi rồi vui vẻ gật đầu mời cậu vào chỗ ngồi. Đưa tay lên sờ mái tóc của cậu
- Your hair is so soft ( Tóc của anh mềm thật )
- Really? I had never noticed it ( Vậy à? Tôi chưa từng nhận thức được điều đó ) - Thần Hi bình thản đáp lại
- I'll cut your hair a little shorter ( Tôi sẽ cắt nó ngắn hơn một chút )
- Up to you ( Tùy cô )
Sau đó nữ nhân viên chăm chú bắt tay vào công việc của mình, chỉ 5 phút sau mái tóc của cậu ngắn đi rất nhiều, trông nó thật lạ. Bỗng phía sau cậu lại nghe tiếng cô nhân viên hỏi mình
- Do you want to dye your hair or not?
( Anh có muốn nhuộm tóc hay không? )
- Yes! ( Có )
- I will dye your hair blonde, it looks good on him! ( Tôi sẽ nhuộm màu vàng trắng cho anh, trông nó rất phù hợp! )
- Up to you ( Tùy cô )
Cô nhân viên quay đi một lúc sau đó cầm trong tay một mớ tuýp thuốc đi tới, nhanh tay trộn tất cả lại với nhau trong một chiếc tô nhựa rồi dùng một chiếc cọ nhỏ quét thật kĩ từng lớp tóc của cậu. Vừa chăm chú cô nhân viên vẫn tiếp tục hỏi tiếp chuyện với cậu
- Where are you from? Your English is good ( Anh đến từ đâu? Tiếng anh của anh thật sự rất giỏi )
- I'm from China ( Tôi đến từ Trung Quốc )
- Thật sao? Đã rất lâu rồi tôi mới gặp lại một người đồng hương.
Cô nhân viên tiếp lời cậu bằng tiếng Trung Quốc khiến cậu có chút ngạc nhiên. Cậu nhìn cô gái được phản chiếu trên tấm gương
- Nhưng trông cô...
- Thật ra tôi la con lai, mẹ tôi là người Trung Quốc. Nhưng gen bố tôi lại rất trội nên cả gia đình tôi ai cũng giống ông ấy nhiều hơn. Anh tên gì?
- Hàn Thần Hi!
- Alex, rất vui được làm quen với anh
Cậu mỉm cười đáp lại cô nhân viên kia
- Rất vui được làm quen với cô.
Sau khi cô nhân viên bôi thuốc tỉ mỉ trên từng lớp tóc của cậu. Liền vui vẻ bảo cậu chờ nữa tiếng còn cô quay sang làm cho một vị khách khác. Lúc này Thần Hi mới có dịp nhìn ra bên ngoài sảnh phía Dạ Vũ đang ngồi chờ. Cậu nhìn thấy Dạ Vũ liên tục nhận rất nhiều cuộc điện thoại, vầng trán đôi khi có nhăn lại chứng tỏ cậu ta đang rất bực. Trong lòng Thần Hi vô cùng áy náy, chỉ vì cậu một phút ngẫu hứng mà khiến Dạ Vũ lại bỏ bê công việc, chắc hẳn cậu ấy sẽ rất áp lực.
Dạ Vũ rất bực khi nghe điện thoại từ người trợ lý đang phàn nàn vì hôm nay không thấy hắn tới công ty thì thấy Thần Hi đang quay sang nhìn mình. Lập tức thái độ của Dạ Vũ thay đổi hẳn, hắn mỉm cười còn nháy mắt ra hiệu với cậu một cái khiến cậu bỉu môi, ngại ngùng rồi quay sang chỗ khác. Sau 4 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, nhìn trước gương dường như không còn nhận ra cậu trước đây. Trông rất đẹp nhưng không còn là kiểu thư sinh ngoan ngoãn, trông cậu hiện tại có chút nổi loạn và vô cùng cá tính. Đứng trước mặt Dạ Vũ khiến cũng cậu ta có chút ngỡ ngãng, nhưng rất nhanh lại mỉm cười với cậu
- Trông rất hợp với cậu!
- Thật sao?
Thần Hi có chút lúng túng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đối diện. Dạ Vũ lúc này nhanh đứng dậy đi về phía quầy thanh toán rồi quay sang kéo tay cậu đi ra khỏi tiệm. Vừa bước ra ngoài Dạ Vũ lại vui vẻ nói với cậu
- Tiếp theo nên là đi mua sắm
- Không cần đâu!
- Gì mà không cần, phải rất cần là đằng khác. Không nói nhiều hôm nay cậu phải chiều tớ. Mau lên xe
Nói rồi Dạ Vũ liền đẩy nhẹ nhàng phía sau lưng của Thần Hi khiến cậu đi về phía xe. Sự nhõng nhẽo của Dạ Vũ làm Thần Hi không thể nào từ chối được. Vừa lên xe Thần Hi chợt nhớ ra liền hỏi
- Như thế này có làm phiền đến công việc của cậu hay không?
- Không, tớ ở công ty là lớn nhất. Ai dám làm phiền tớ, tớ sẽ đuổi hết những người đó - Dạ Vũ trả lời ngay
- Thật sao? Nếu như tớ làm nhân viên của cậu, làm phiền cậu thì cậu cũng sẽ đuổi sao? - Thần Hi trêu ghẹo
- Nhân viên thì tớ không tuyển nhưng có một chức vụ rất lớn, dù có làm phiền tớ thì tớ cũng không dám đuổi
- Không dám? Chức vụ gì vậy? - Thần Hi ngây ngốc
- Phu nhân của tớ - Dạ Vũ gian xảo quay sang nhìn vào mắt Thần Hi
Thần Hi đưa tay lên cốc đầu Dạ Vũ một cái rõ mạnh
- Xảo trá, còn không mau lái xe đi!
Dạ Vũ liền quay đầu lại phía trước, chuẩn bị khởi động xe còn không quên trêu ghẹo Thần Hi lần nữa
- Rõ rồi thưa phu nhân của tôi!
- Im ngay, muốn chết sao?
Tiếng cười vui vẻ ngập tràn vang vọng trong chiếc xe của cả hai người.