Ngay từ lần đầu tiên bước chân vào ngôi nhà này, Tô Mạn Vũ đã vô cùng yêu thích nó. Không chỉ vì đây là món quà sinh nhật mà anh trai tặng cho cô, mà vì đó là nơi an toàn duy nhất chỉ thuộc về mình Tô Mạn Vũ.
Từ bàn ăn, kệ bếp, giá sách, giường ngủ đến những thứ nhỏ bé nhất như miếng lót cốc hình xương rồng đáng yêu đều là cô tự tay chọn, cô muốn chốn yên bình của mình lúc nào cũng giống như vòng tay ấm áp che chở cho những tâm hồn mỏi mệt vì cuộc sống ngoài kia.
Một khi đã trở về nhà, cô không cần phải che giấu bản thân thêm một giây phút nào nữa.
Có lẽ đó chính là lí do vì sao ngay lúc này Tô Mạn Vũ lại có thể bật khóc như vậy trước mặt Diệp Liên Thành.
Từ lúc nào mà cô lại dễ rơi nước mắt như thế này cơ chứ?
Cô không dám mở mắt nhìn vào tay mình, cảm giác dòng máu ấm nóng chảy trên đầu ngón tay lạnh buốt chân thực đến đáng sợ.
"Diệp Liên Thành, anh có nhìn thấy máu trên tay tôi không? Hãy nói rằng đó là chỉ là ảo giác đi... Nói rằng tôi không gϊếŧ người."
Gương mặt tái nhợt của Tô Mạn Vũ dưới ánh đèn lại càng trở nên chói mắt, cô vô thức thu mình lại, sự lạnh giá từ ngón tay lan dần ra toàn thân khiến cô càng thêm run rẩy không ngừng.
Ngay sau đó, cơ thể lạnh lẽo của cô được bao bọc trong một không gian ấm áp.
"Tô Mạn Vũ của chúng ta chân thành, lương thiện, đáng yêu, lại nhát gan như vậy, làm sao cô ấy dám gây ra tội ác tày trời như thế chứ. Hơn nữa, cô ấy còn hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, thậm chí còn khỏe đến mức có thể đẩy tôi ngã lăn ra đất mỗi khi tôi làm cô ấy tức giận."
Diệp Liên Thành cố gắng ôm thật chặt người trong lòng mình, ngay cả anh cũng không biết rằng gương mặt mình cũng trở nên trắng bệch vì sợ hãi.
Cuộc sống này đã đối xử như thế nào với Tô Mạn Vũ trong suốt năm năm qua vậy? Không phải cô ấy là lá ngọc cành vàng, là bảo bối trân quý của nhà họ Tô ư?
"Nhưng trên tay tôi chỉ toàn là máu, Diệp Liên Thành, anh không nhìn thấy sao, Tô Mạn Vũ là kẻ gϊếŧ người. Cô ấy độc ác đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng không tha."
Tô Mạn Vũ vẫn tiếp tục lẩm bẩm, cô cố gắng giãy dụa thoát ra khỏi lồng ngực anh, nhưng hai tay anh lại như gọng kìm bao lấy cô chặt chẽ. Cô cào mạnh vào cánh tay anh đến rướm máu.
"Tôi phải làm gì đây? Diệp Liên Thành, anh bỏ tôi ra đi. Tôi không muốn đến bệnh viện, bọn họ nghĩ rằng tôi bị điên. Ngay cả anh cũng không tin tôi phải không, anh cũng giống như bọn họ."
Hai người ngồi bệt trên sàn nhà, cô khóc lóc dùng sức đẩy anh, còn anh vẫn cố ghìm lại thật chặt. Mặc kệ cơn đau trên tay, anh dịu giọng thì thầm vào tai cô.
"Tô Mạn Vũ, đừng nghe những gì người khác nói, bọn họ mới là người điên. Mở mắt ra nhìn anh đi."
Cô lắc đầu thật mạnh, một khi cô mở mắt ra, màu đỏ chói ấy sẽ lại xuất hiện ngập tràn trong căn phòng này. Cô không muốn nhà mình bị vấy bẩn một chút nào.
Diệp Liên Thành cứng rắn khiến Tô Mạn Vũ không thể chạy thoát, cô liền lấy hết sức cắn vào vai anh thật mạnh. Phần tỉnh táo còn lại trong cô thậm chí còn cảm nhận được mùi máu trong khoang miệng mình, nghe thấy tiếng anh thở hắt vì đau.
Ngay đúng thời cơ anh nới lỏng vòng tay, Tô Mạn Vũ vùng lên một cách điên cuồng.
Cô chạy thẳng vào trong bếp, cầm lấy con dao gần nhất chỉ thẳng vào anh.
"Đừng lại đây!"
"Tô Mạn Vũ... em bỏ dao xuống rồi chúng ta nói chuyện tiếp được không?"
Đôi mắt Diệp Liên Thành mở to đầy hốt hoảng, anh cố gắng bình tĩnh tiến lại gần cô, thế nhưng lồng ngực phập phồng mãnh liệt lại bán đứng anh.
"Được, chúng ta không đi đâu hết, chỉ ở đây thôi, nhưng trước hết em bỏ dao xuống đã."
Mồ hôi chảy xuống ướt đẫm lưng áo Diệp Liên Thành khiến anh lạnh toát, anh không dám tiến lại quá gần. Bây giờ Tô Mạn Vũ chưa thể bình tĩnh lại, anh sợ cô sẽ tự làm tổn thương chính mình. Ngay cả hai tay cầm dao của cô ấy cũng run đến mức không thể kiểm soát nổi như kia.
"Tôi biết là anh sẽ nói dối như bọn họ mà. Bọn họ cũng nói y hệt anh. Nhưng mỗi lần tôi tỉnh dậy đều là nằm trong bệnh viện. Anh tránh ra mau!"
Linh hồn thẳm sâu trong cơ thể yếu đuối ấy đang gào thét dữ dội như muốn thoát ra ngoài, muốn dìm sâu một Tô Mạn Vũ dịu dàng, vô hại ngủ vùi trong giấc mộng vĩnh hằng.
Hai phần linh hồn ấy giằng xé lẫn nhau, hai giọng nói vang vọng trong đầu khiến cô rối bời.
"Tất cả im lặng hết đi!"
Tô Mạn Vũ ôm lấy đầu hét lớn như muốn xua đuổi chúng đi. Đây không phải là cô. Cô không điên. Tô Mạn Vũ không phải người điên.
Nhưng làm sao đây, hình như cô đã điên thật rồi. Chỉ có kẻ điên mới hành xử như cô mà thôi.
"Diệp Liên Thành, tốt nhất anh đừng lại gần tôi."
"Diệp Liên Thành, tôi không điên, chính bọn họ mới khiến tôi trở thành kẻ điên."
Cô tiếp tục chĩa dao về phía anh như cảnh cáo.
"Nếu anh lại gần tôi sẽ... Đã bảo anh không được đến đây cơ mà!"
Mặc kệ lưỡi dao đang nhắm thẳng vào mình, anh tìm cách tiếp cận cô, đôi chân anh mới chỉ vừa xê dịch một chút đã bị cô phát hiện.
Tô Mạn Vũ cầm lấy cái đĩa đang đặt trên mặt bếp ném mạnh xuống đất. Chỉ vài giây sau chiếc đĩa ấy đã vỡ tan tành. Cảm thấy chưa đủ, cô tiếp tục ném thêm hai chiếc bát và một cái cốc nữa.
Tốt rồi, Tô Mạn Vũ thở phào, vậy là không ai có thể tới gần cô nữa rồi.
Như được thả lỏng, con dao trên tay cô dần dần hạ xuống, linh hồn trong lòng cô cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Thể xác hoàn toàn kiệt quệ, ngay cả đôi mắt cũng khô khốc, tựa như mọi tức giận, sợ hãi, hốt hoảng, tất cả cảm xúc trong cô đã trút xuống đất theo những món đồ vật kia.
"Tô Mạn Vũ... ?"
Thấy cô đứng ngơ ngẩn một hồi, anh lên tiếng thăm dò.
Không có tiếng đáp lại, nhưng mắt anh lại thấy hai chân cô run rẩy yếu ớt như sắp ngã xuống, anh liền vội vàng chạy đến đỡ lấy, trực tiếp dẫm lên những mảnh nhọn sắc bén trên sàn kia.
***
"Tô Mạn Vũ, hãy ngủ một giấc thật ngon."
"Lúc ấy anh đã rất sợ, là tại anh, tất cả là do anh đã kéo em vào những bất hạnh ấy. Là do anh ngu ngốc tưởng rằng năm năm ở nơi này có thể chữa lành mọi vết thương cho em."
"Rồi anh chợt nghĩ, liệu lần quay lại này có thể làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn được không? Giữa chúng ta trước kia đã có quá nhiều điều xảy đến mà không thể vãn hồi. Thế nên thứ chờ đợi anh ở tương lai phía trước có lẽ sẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng anh đã không thể quay đầu được nữa rồi. Tô Mạn Vũ, liệu em có thể rút lại lời nói ấy không? Có thể đừng nhẫn tâm với chính mình như vậy được không?"
Ai vậy? Là giọng nói của ai đang quanh quẩn bên tai cô?
Một bàn tay ấm áp dịu dàng khẽ vuốt ve trên gương mặt Tô Mạn Vũ, dịu dàng đến mức khiến cô muốn rơi nước mắt.
Bàn tay anh khắc họa từng đường nét mềm mại trên gương mặt cô, từ lông mày, đôi mắt, gò má, rồi dừng lại rất lâu trên môi.
Cô muốn mở mắt ra xem người đó là ai, nhưng hai mí mắt cứ không nghe lời mà dính chặt vào nhau.
Cố gắng rất lâu mà tầm mắt cô vẫn mơ hồ, còn giọng nói ấy cứ ngày một xa dần.
Trái tim nhỏ bé của Tô Mạn Vũ âm thầm hi vọng rằng người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô ngay lúc tỉnh dậy sẽ là người đó. Nhưng đổi lại sự mong chờ nho nhỏ ấy lại là đôi mắt tràn ngập âu lo của chị dâu cô.
Chị Phương Mỹ, em chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao mắt chị lại vừa đỏ vừa sưng húp lên như hai quả hạch đào thế kia?
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là căn phòng quen thuộc của cô ở nhà họ Tô, có quản gia Lý, có Phương Mỹ, có cháu gái Tô Điềm Điềm nhỏ xíu đáng yêu đang đứng xung quanh giường, tiếng ba người thở phào nhẹ nhõm khiến cô cau mày.
Cô muốn nói rằng mấy người có thể đừng tỏ ra như cô là một bệnh nhân vừa trải qua giờ phút thập tử nhất sinh được hay không, còn nữa, Tô Điềm Điềm mới chỉ bốn tuổi, tại sao cô bé lại thở dài hết cách trước mặt cô như vậy cơ chứ.
"Tiểu Vũ, em còn dám nói mắt chị sưng như hạch đào, em đã ngủ liền gần hai ngày rồi."
Phương Mỹ sụt sùi trả lời, cố làm ra vẻ tức giận với Tô Mạn Vũ mà không thể.
Đã hai ngày trôi qua rồi ư? Cô ngẩn người hồi lâu, sau đó chậm chạp quay mặt về phía cửa sổ hướng ra ngoài ban công. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi khiến đôi mắt cô như biến thành màu mật ong sóng sánh.
Sao cô lại cảm giác như mới chỉ một giấc ngủ trưa trôi qua mà thôi. Nhìn xem, cảnh vật ngoài kia không hề thay đổi một chút nào.
"Em mới chỉ tạm chợp mắt một giấc ngắn thôi mà."
"Không, Tô Mạn Vũ. Ba mươi tiếng vừa qua em ngủ li bì không hề tỉnh dậy một lần nào."
Giọng nói lạnh lẽo cắt ngang phát ra từ chỗ cửa ra vào khiến cô rùng mình.
"Anh..."
"Tô Mạn Vũ, đến giờ em vẫn nhớ rằng mình còn có một người anh trai như anh sao?"
Cô biết mình sai rồi, cô không nên trốn khỏi nhà như vậy, phải biết rằng bệnh tình trước đây của cô chưa thể hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn phải mất thêm một thời gian rất dài nữa.
Tô Mạn Vũ không dám ngẩng đầu lên, nhưng cô vẫn biết đôi mắt tức giận của Tô Việt Bân đang chiếu thẳng vào mình.
Cảm nhận được tình hình căng thẳng giữa hai anh em kia, Phương Mỹ vội vàng lên tiếng.
"Tiểu Vũ, chắc giờ em đói lắm rồi đúng không? Để chị lấy cho em ít cháo nhé."
Tô Mạn Vũ định lắc đầu, không, em không đói, người đang đói là một người khác.
Nghĩ đến đây, cô lại rơi vào trầm tư.
Nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra ngày hôm ấy cô đã điên cuồng đến mức nào.
Bây giờ cô đã nhớ ra rồi, nhớ lại khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch của anh khi cô cầm con dao chĩa vào anh như thế.
"Mọi người ra ngoài đi. Em muốn ở một mình."
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình Tô Mạn Vũ, dù đã đắp một lớp chăn dày nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Làm sao đây, Diệp Liên Thành đã nhìn thấy mất rồi.
Diệp Liên Thành đã nhìn thấy sự độc ác, cuồng dại của cô mất rồi. Phần xấu xí nhất ấy là thứ mà Tô Mạn Vũ muốn che giấu cả đời.
Tô Mạn Vũ chưa từng là người tốt, vậy mà mọi người vẫn tin vào vẻ ngoài này mà gọi cô là búp bê sứ vô hại.
Nghe danh xưng ấy mới mỉa mai làm sao. Nếu như mọi người biết hết những việc mà cô đã từng làm, không biết họ sẽ có suy nghĩ gì? Sẽ còn dũng cảm gọi cô "vô hại" hay không?
Có lẽ anh cũng giống như bọn họ, sẽ hoang mang, sợ hãi, thất vọng, sẽ nhìn cô như một con quỷ dữ, sẽ nói rằng "Tô Mạn Vũ, cô không xứng đáng được thiên đường cứu rỗi, nơi cô thuộc về là nơi sâu nhất của địa ngục."
Phải, Tô Mạn Vũ biết rằng mình không xứng đáng được tha thứ. Nhưng tại sao lại là anh, tại sao không phải một người khác nhìn thấy dáng vẻ cô khi ấy? Tại sao lại nhất thiết phải là Diệp Liên Thành?