Diệp Liên Thành lật người đè lên Dương Mạn Vũ, cậu hơi nheo mắt, bầu không khí xung quanh như được bao bọc bởi một lớp hơi nước mịt mù, khiến cho người con gái trước mắt cậu hệt như một giấc mộng.
Một giấc mộng vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp vô ngần.
"Chi Chi."
Mặt cậu chôn sâu vào hõm vai cô, thở dài một hơi rồi khe khẽ cất tiếng. Không thể khác được, đây nhất định là Chi Chi, chỉ là... chỉ là, nghĩ đến chuyện hai người trước đây chưa từng ở trong tư thế khó xử như vậy, cậu liền hốt hoảng nhổm người dậy, lại thấy từng đường nét trên gương mặt ấy đã biến thành một người khác.
Sự thay đổi đó khiến tâm trí cậu như đông cứng trong giây lát, vô cùng ngắn ngủi, đến khi tầm nhìn quay trở lại bình thường thì cậu đã lấy lại được vẻ bình tĩnh mọi ngày, dưới đôi mắt hoang mang của Dương Mạn Vũ, cậu từ tốn dịch chuyển thân mình, ngồi tựa lưng vào tường, tay day day hai bên thái dương.
Giọng cậu vừa thấp vừa khàn: "Dương Mạn Vũ, tôi ngủ bao lâu rồi?"
"À... ừm, mới hơn hai tiếng một chút thôi." Dương Mạn Vũ ngẩn người một lúc, sau đó mới cứng nhắc mở miệng đáp lại.
Căn phòng rẻ tiền ngột ngạt khiến cô nghẹt thở, mà chàng trai trước mặt lại càng làm cho sự nghẹt thở đó tăng cao quá đỗi, trong nháy mắt cô đã cảm nhận được trái tim mình nhảy vọt lên tận cổ họng từ bao giờ, như thể có một nỗi bất an vô hình chặn đứng ở đó.
Cô vội vàng xua chúng ra khỏi dòng suy nghĩ, dịu dàng cất tiếng, hệt như bao lần khác: "Cậu đã ăn tối chưa?"
Dương Mạn Vũ vốn dự định cứ để cho Diệp Liên Thành ngủ như vậy, còn cô sẽ im lặng tự ra về, thế nhưng ai mà biết được sau khi tỉnh dậy cậu không nhìn thấy cô có trở nên cáu giận hay không, liền quyết định nán lại thêm một lúc. Cô mới nhớ ra thêm một chuyện, cậu vật lộn tìm đường một hồi như thế chắc hẳn còn chưa kịp ăn tối, phải biết rằng một thiếu gia như cậu sẽ không thể nào chấp nhận nổi mấy loại đồ ăn sẵn được bán trên tàu đâu.
Đúng như cô phán đoán, cậu lắc đầu.
Thế là, Dương Mạn Vũ lại xuống tầng thêm một chuyến nữa, hẳn là chủ nhà trọ đã nhìn cô đến phát ngấy lên rồi, chưa hết một buổi tối mà đã có biết bao yêu cầu. Dù là vậy thì họ vẫn đồng ý cho cô mượn bếp dùng một lúc, bởi vì đầu bếp đã tan làm từ lâu, muốn ăn cũng chỉ có thể tự mình vào bếp mà thôi.
Khoảng mười phút sau, một bát mì trứng nóng hổi được đặt trên bàn, Diệp Liên Thành còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Mạn Vũ đã nhanh nhẹn nói trước: "Là tớ nấu, cậu yên tâm, không phải đồ ngoài quán đâu." Dưới bếp hơi nóng, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cô lên tiếng thúc giục: "Cậu mau ăn đi."
Nghe thấy vậy, Diệp Liên Thành mới tạm hài lòng, cầm đũa lên chậm rãi ăn mỳ, cùng lúc đó lại liếc thấy Dương Mạn Vũ đeo túi toan bước ra ngoài.
Cậu mau chóng giữ tay cô lại: "Đợi đã, em muốn đi đâu?"
"Tớ phải về nhà, đã chín rưỡi rồi." Cô chỉ chỉ lên đồng hồ treo tường.
Đến lúc này Diệp Liên Thành mới chợt nhận thức được một điều, nơi này không phải thành phố S, Dương Mạn Vũ không thể có tự do như ở nơi đó được, cô vẫn cần phải về nhà đúng giờ.
Thế nhưng cậu vẫn kiên quyết nắm chặt lấy tay cô không buông.
Điều ấy làm Dương Mạn Vũ vô cùng lúng túng, cô muốn gỡ tay mình ra khỏi tay cậu mà không thành công, đành bối rối gọi một tiếng: "Diệp Liên Thành."
"Ngày mai mấy giờ em quay lại đây?"
"Ừm... mai à, ngày mai... năm giờ chiều được không?" Hóa ra là cậu muốn hỏi điều này, cô ngẫm nghĩ rồi khó xử nhìn cậu, công việc của văn phòng xưởng may kia mỗi lần muốn xin nghỉ phép một buổi đều rất khó khăn, kể cả là nhân viên thời vụ. "Nơi này... cũng không có nhiều thứ để giải trí lắm, nếu không thì ngày mai cậu có thể đến trấn Nam Sơn, tớ sẽ dẫn cậu ra bến xe sớm, ngồi xe gần một tiếng là tới rồi." Vừa nói vừa không quên kèm theo vài động tác tay như chỉ đường.
"Dương Mạn Vũ, tôi đến tận nơi này vì em, vậy mà em lại định để tôi ở đây một mình?" Diệp Liên Thành ngạc nhiên nhắc lại, ngữ khí đè thấp. Cậu tới Đông Sơn để gặp Dương Mạn Vũ, đâu phải là đến để thăm thú trấn Nam Sơn quái quỷ nào đó.
"Hay là, Dương Mạn Vũ, em đang muốn tránh tôi?" Một ý nghĩ nảy lên trong đầu, Diệp Liên Thành trầm giọng hỏi, gia tăng sức lực nơi bàn tay kéo cô sát lại về phía mình một lần nữa, "Hửm, phải vậy không?"
"Không, không phải!" Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, cô vô tình bật thốt, lại sợ câu trả lời của mình chưa đủ sức thuyết phục, còn rối rít xua tay.
Có trời mới biết khi nhìn thấy Diệp Liên Thành xuất hiện ở nơi này cô đã vui đến mức nào, ngoại trừ cậu ra, làm gì còn ai tình nguyện đến nơi hẻo lánh này vì cô nữa, cô biết điều đó chứ, hành động của cậu khiến cô cảm động vô cùng.
Cô khẽ xoay cổ tay, để bàn tay hai người tự nhiên đan vào nhau. "Không phải tớ muốn tránh cậu, mà là vì mai tớ còn phải đi làm nữa."
Lần cuối cùng Diệp Liên Thành phát hiện ra cô đi làm thêm, cậu đã nổi nóng với cô cả một buổi tối, vậy nên dù lần này cô chẳng làm gì sai cả, nhưng cô vẫn vô thức không muốn nói cho cậu biết. Nếu như cậu biết, liệu có một A Chân nào đó khác phải đi làm thay cô không?
Nhưng nơi này là thành phố H, ừm, cậu không vươn tay xa được đến mức ấy đâu.
Mọi phán đoán của cô đều rất chuẩn xác, trong nháy mắt cảm xúc trên mặt Diệp Liên Thành lại thay đổi, y như một chú tắc kè hoa vậy, thế nhưng chỉ là thay đổi qua lại giữa bình tĩnh, lạnh lùng và tức giận mà thôi. Nhìn xem, cậu lại tức giận rồi.
"Dương Mạn Vũ, em thích đi làm thêm đến thế cơ à?"
Không, làm gì có ai thích chuyện đi làm cơ chứ, nhưng cô cần tiền mà.
Dương Mạn Vũ cúi đầu, có một chuyện mà Diệp Liên Thành vẫn không biết, ngày ấy cậu tin tưởng cô vô điều kiện, nhưng thực ra, kẻ nặc danh trước đây đã nói đúng một chuyện về cô, rằng cô rất thiếu tiền.
Hai nghìn rưỡi đồng hoàn toàn đủ cho một nữ sinh cấp ba với mức sinh hoạt thông thường tại thành phố S, thậm chí còn dư ra chút đỉnh để đôi lúc có thể chiều chuộng bản thân thêm một chút. Nhưng đối với một người như Dương Mạn Vũ mà nói, từng ấy tiền chưa bao giờ là đủ, chỉ cần cô tiêu xài quá lên một vài đồng, cũng đồng nghĩa với việc số tiền mang đi trả nợ hàng tháng cũng ít đi từng ấy tiền.
Trong thâm tâm, cô sợ rằng có một ngày Diệp Liên Thành sẽ biết được điều ấy, khoảnh khắc cậu xuất hiện ở nơi này, thì nỗi sợ hãi ấy càng lớn thêm nữa.
Ở Đông Sơn, con người thật của Dương Mạn Vũ được bộc lộ hoàn toàn, là cô gái mặc áo vải bông cũ kỹ từ ngày này qua tháng khác có cuộc sống vừa giản đơn vừa vô vị, sống trong căn nhà chật hẹp và phải ngủ trên mặt đất mỗi đêm, mà nhà cô còn tệ hơn cả căn phòng trọ này gấp mấy lần, không biết khi Diệp Liên Thành nhìn thấy nó cậu sẽ có suy nghĩ gì?
Dương Mạn Vũ thật lòng không dám nghĩ tới, vấn đề ấy giống như một vùng cấm trong trái tim cô vậy.
Cô ngước mắt lên nhìn Diệp Liên Thành, mọi suy nghĩ trong nháy mắt đã biến thành một câu nói, bởi vì kì nghỉ hè quá dài, cô chỉ muốn tìm việc gì đó để làm cho bớt buồn chán mà thôi.
Chỉ dùng một câu đã thành công xoa dịu được chàng trai đang tỏ vẻ không mấy thân thiện kia, Dương Mạn Vũ mạnh dạn nói tiếp: "Vậy mai tám giờ nhé?"
Nhận được một cái gật đầu đồng ý từ Diệp Liên Thành, tám giờ sáng ngày hôm sau, Dương Mạn Vũ đã có mặt ở nhà trọ, trong lúc đợi cậu tỉnh táo, cô còn không quên gọi điện cho bên văn phòng xin nghỉ một hôm. Bố mẹ cô làm việc ở dưới xưởng may, có lẽ sẽ không phát hiện ra chuyện này đâu.
Dương Mạn Vũ cảm thấy bản thân dạo gần đây đã làm hơi nhiều chuyện lén lút, hình như cô sắp trở thành đứa con hư giống mấy lời trong miệng bà Trần nhà hàng xóm thật rồi.
Nhìn mà xem, đến khi bước ra khỏi nhà trọ đã là chín giờ sáng, cả hai người đều kéo mũ xuống thật thấp, còn đeo khẩu trang che kín mặt, không khác gì hai kẻ khả nghi đang chuẩn bị lẻn vào nhà người ta giữa thanh thiên bạch nhật vậy.
Ý nghĩ này không khỏi khiến Dương Mạn Vũ trộm bật cười, dù có che kín tới đâu, cô vẫn cảm thấy Diệp Liên Thành vô cùng đẹp trai, tựa như ánh hào quang trên người cậu không thứ gì có thể che lấp được vậy.
Suốt quãng đường đi tới trấn Nam Sơn, cô không dám tháo mũ lẫn bỏ khẩu trang xuống, cả Diệp Liên Thành cũng vậy, dù nóng bức khó chịu đến mấy thì vẫn còn hơn là bị người khác phát hiện.
Đông Sơn này nhỏ bé vô cùng, đi tới đâu cũng toàn là người quen, cho tới tận lúc đặt chân lên con đường lát đá xám của trấn Nam Sơn, cô mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Không thể để lộ ra chuyện này với bố mẹ cô lẫn hàng xóm được.
Nếu như nói Đông Sơn là một nơi nghèo nàn thiếu ăn thiếu mặc thì Nam Sơn lại trái ngược hoàn toàn, từ lâu đã được rất nhiều người bình chọn là một trong số những trấn du lịch cổ xưa đẹp nhất cả nước. Dù chỉ mất có một tiếng ngồi xe, thế nhưng Dương Mạn Vũ mới được nghe danh nơi này vài lần mà thôi, quả thật, phải đến khi tận mắt chứng kiến mới thấy, những lời khen ngợi kia thật không ngoa chút nào, trấn du lịch Nam Sơn đẹp như một bức tranh thủy mặc được họa nên từ bàn tay người nghệ sĩ tài hoa nhất vậy.
Cô thích thú kéo tay Diệp Liên Thành khám phá từ đường lớn đến ngõ nhỏ trong trấn, sau đó lại ghé vào mấy quầy hàng bán ven đường, ngắm nghía những món đồ lưu niệm rực rỡ sắc màu, sau đó lại tiếc nuối đặt chúng xuống.
"Sao lại không mua?" Diệp Liên Thành không hiểu hỏi lại, cậu kiên nhẫn đứng bên cạnh đợi cô cầm chúng lên xem một lúc rất lâu, không phải cô thích chúng nên mới ngắm lâu như vậy sao?
"Đồ ở đây đắt chết đi được, cậu nói xem, một cái vòng tay tới những năm mươi đồng, đúng là ăn cướp giữa ban ngày mà." Dương Mạn Vũ kéo tay Diệp Liên Thành sang chỗ khác, miệng than thở không ngừng, dường như những điều ở trấn Nam Sơn làm cô cực kỳ bất ngờ, "Còn cả cái này nữa, tại sao một tập tranh ảnh Nam Sơn cũng tận tám mươi lăm đồng?"
Không riêng gì thứ đó, đồ ăn thức uống ở đây nhìn thì rất đẹp mắt, nhưng cái giá lại khiến người ta không khỏi tặc lưỡi, Dương Mạn Vũ thầm tính toán, một cốc trà nhài đã có giá mười ba đồng, thậm chí còn đắt gấp đôi so với ở thành phố S, không đời nào cô mua chúng đâu. Đám người ở trấn Nam Sơn đúng là làm tiền quá mức, tốt hơn hết là cô không nên phí thời gian ở mấy sạp hàng này nữa.
Mặc dù đẹp thì đẹp thật, lúc đầu cô định mua cho Tịnh Ý một chiếc vòng tay, thế nhưng bỏ ra năm mươi đồng thật sự đã làm cô phải suy nghĩ lại, chẳng thà cô cầm số tiền đó nấu cho em gái cô một bữa thật thịnh soạn còn hơn, niềm vui của con bé rất đơn giản, chỉ cần ăn ngon là được rồi.
Vậy mà Diệp Liên Thành lại dứt khoát rút một tờ tiền năm trăm từ trong ví, đưa cho người bán hàng: "Gói lại đi."
Hành động mau lẹ ấy khiến cho Dương Mạn Vũ bất ngờ tới không kịp trở tay, một chân đã xoay đi lại vội vàng quay trở lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể tiếc rẻ nhìn tờ tiền mệnh giá lớn chui vào trong túi chủ sạp. Cô kiễng chân lên nói nhỏ vào tai cậu: "Cái vòng này đắt lắm đấy, cậu mau nói người ta trả lại tiền đi", sau đó lại chuyển hướng về phía người bán, áy náy nói, "Xin lỗi, chúng tôi không..."
... không mua nữa. Nhưng cô còn chưa kịp nói xong, Diệp Liên Thành đã gạt đi: "Không sao, cái này không đắt."
Nhận lấy túi giấy đựng chiếc vòng bên trong, cô khẽ trách cậu tiêu tiền hoang phí, cậu chỉ cười không nói, thậm chí còn xoa đầu cô như dỗ dành con thú nhỏ, sau đó mua cho cô một cây kem dâu.
Dương Mạn Vũ mở to mắt nhìn chằm chằm vào cây kem mát lạnh, gì chứ, cậu tưởng cô là đứa bé năm tuổi có thể dụ dỗ bằng đồ ngọt chắc.
Nhưng mà, ừm... không thể không nói, cây kem này có vị rất ngon.
Dương Mạn Vũ bỗng cảm giác bản thân như trở lại thời thơ ấu, cô bé Dương Mạn Vũ bảy tuổi nhìn chằm chằm vào cây kem đứa trẻ khác đang cầm trên tay trong công viên, cô rất khao khát muốn được ăn chúng, nhưng khi ấy Tịnh Ý mới một tuổi mà thôi, mẹ nói tiền trong nhà phải để dành cho em gái uống sữa. Một cây kem ngày ấy quá mức đắt đỏ, lại còn chẳng đủ no, đến sau này dù đã có khả năng mua chúng, cô cũng không dám ăn lại nữa. Mỗi lần cầm chúng trên tay trong lòng không tránh được lại bắt đầu cân nhắc, chỉ là một cây kem thôi mà, không nên tiêu tiền hoang phí như vậy.
"Kem ngon lắm à?" Cô nghe thấy tiếng cậu hỏi.
Cô vô thức gật đầu. Đúng vậy, rất ngon.
Vẫn luôn là Diệp Liên Thành, vẫn luôn là cậu ấy gợi nhắc cho cô từng chút một về quá khứ, sau đó lại chính là cậu ấy đổ đầy ắp chúng bằng những cảm xúc ngọt ngào nhất, biến chúng trở thành một ký ức thật đẹp.
Một lát sau.
Cô khẽ gọi. "Diệp Liên Thành."
Cậu ừ một tiếng, thanh âm làm cô say đắm.
"Diệp Liên Thành."
Cậu vẫn rất kiên nhẫn đáp lại.
"Diệp Liên Thành."
Không có gì cả, chỉ là trong một giây phút như thế, Dương Mạn Vũ đột nhiên rất muốn gọi tên cậu, gọi thật nhiều lần, cho đến khi chúng hằn sâu vào trong tâm khảm mới thôi.