"Diệp Liên Thành, mau thả tớ xuống, chỗ này... chỗ này... mọi người sẽ nhìn thấy mất!" Dương Mạn Vũ liên tục nhìn xung quanh, thấp thỏm không yên.
"Không ai thấy cả, bây giờ tất cả đang ở chỗ liên hoan rồi. Gần đến nơi tôi sẽ thả cậu xuống." Diệp Liên Thành cứng rắn đáp lại.
Dương Mạn Vũ một tay bám lấy vai Diệp Liên Thành, một tay che mặt, tin tức lần trước hai người ở nhà ăn còn chưa hoàn toàn chìm xuống, lỡ như có người quen phát hiện ra Diệp Liên Thành đang cõng cô, vậy thì cô thật sự xong đời rồi.
Dương Mạn Vũ vô cùng mâu thuẫn, cảm thấy vành tai nóng rực, không dám hít thở mạnh, ngay cả hai tay cũng chỉ dám đặt lên vai Diệp Liên Thành một cách khẽ khàng.
Từ khoảng cách gần cô có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ mái tóc cậu, ấm áp dễ chịu.
"Cậu nói xem, nếu như lúc đó tôi không đến phòng đạo cụ, liệu cậu có ngủ quên ở đấy đến sáng mai luôn không?" Câu hỏi của Diệp Liên Thành mang theo ý trêu chọc khiến Dương Mạn Vũ ngượng ngùng.
Cô không đáp lại, chỉ đưa tay gạt đi những bông tuyết đọng trên vai áo cậu.
"Cậu cũng giỏi thật đấy, phòng đạo cụ lúc nào cũng có người ra vào liên tục, vậy mà vẫn có thể ngủ ngon tới vậy."
"Đói tới nỗi không đi nổi, cậu xem có ai như cậu không?"
Diệp Liên Thành đột ngột thở dài, khẽ lẩm bẩm.
May mà đến kịp... Lần này cậu đã kịp rồi.
"Diệp Liên Thành, cậu nói gì đó?" Dương Mạn Vũ không dám to tiếng, chỉ có thể dựa theo thái độ của Diệp Liên Thành mà hành động. Người bạn cùng bàn của cô mới ban đầu đã để lại cho người khác ấn tượng không tốt, thế nhưng gần đây cô mới phát hiện ra, là do mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Đói run chân quả thật là một lí do sứt sẹo khiến người khác vừa xấu hổ vừa không thể tin được, nhưng cô thật sự không đứng dậy nổi, Diệp Liên Thành cũng không hề có ý kiến gì mà sẵn sàng đưa cô về ký túc xá.
Dương Mạn Vũ biết cả lớp vẫn còn đang đợi Diệp Liên Thành ở chỗ liên hoan cách trường không xa, nhưng cô biết mình chẳng có quyền gì hỏi người khác, cô đâu có được mời.
Nghĩ đến căn phòng liên hoan ấm áp, đồ ăn bốc khói nghi ngút và tiếng nói cười vui vẻ của Hạ Sơ, của lớp phó Trương Tâm Di, còn có cả Diệp Liên Thành sắp đến, bọn họ cùng nhau ăn mừng, trao đổi những hộp quà giáng sinh được bọc trong lớp giấy gói đẹp đẽ, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác trống rỗng, Dương Mạn Vũ biết mình mãi mãi không thuộc về thế giới của bọn họ.
Đôi mắt hơi nóng lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, muốn ngăn lại thứ gì đó sắp chảy xuống. Cô đã đến thành phố này gần nửa năm, thế nhưng mọi sự hào hứng ban đầu đã chẳng còn. Lễ giáng sinh ở thành phố S hóa ra cũng chỉ như bao ngày khác, chẳng qua có thêm một chút rực rỡ mà thôi.
Ánh sáng vàng rực lấp lánh từ xa chiếu tới khiến cô khẽ nheo mắt, trên phố tấp nập người qua lại, những đứa trẻ đang đứng xếp hàng nơi ngã tư, chúng khoác trên người bộ quần áo giáng sinh màu đỏ, đeo sừng tuần lộc trên đầu vô cùng đáng yêu, giơ tay về phía trước chờ đợi đến lượt nhận quà.
Ông già Noel cao lớn nở nụ cười hiền hậu, chiếc túi dưới chân đựng đầy những que kẹo sắc màu, lần lượt trao cho bọn trẻ, mỗi lần như vậy, ông đều dịu dàng xoa đầu chúng khiến chiếc sừng tuần lộc nghiêng về một bên. Khi đó những đứa trẻ lại chỉ trỏ lẫn nhau rồi bật cười, chiếc sừng nghiêng rất giống chóp mũ của ông già Noel, lúc nào cũng lệch về một phía.
Những năm tháng nào đó, Châu Tiểu Kim vẫn luôn được mẹ kể rằng, ông già Noel cùng đoàn tuần lộc mũi đỏ sẽ mang đến điều diệu kỳ cho hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ ở khắp nơi trên thế giới, dù là bất cứ đâu ông đều có thể nghe thấy lời nguyện cầu vào đêm an lành của những đứa bé ngoan ngoãn thiện lương, sau đó sẽ âm thầm để lại lời khen trong chiếc tất đỏ khi tất cả còn đang say ngủ.
Vậy còn cô bé Dương Mạn Vũ năm mười một tuổi ấy thì sao?
Đến tận lúc này Dương Mạn Vũ mười bảy tuổi vẫn không thể biết, liệu năm ấy là do ông già Noel đã quá bận rộn, hay rằng cô thật sự không đủ ngoan ngoãn? Hay chẳng lẽ chiếc tất màu đen mãi mãi không thể nào bằng chiếc tất màu đỏ ư?
Như có một sức mạnh thần bí thôi thúc, Dương Mạn Vũ thốt lên: "Diệp Liên Thành, ông già Noel kìa!"
"Ông già Noel? Dương Mạn Vũ, cậu vẫn là trẻ con ba tuổi muốn nhận quà giáng sinh phải không?" Diệp Liên Thành xoay người về hướng chỉ tay của Dương Mạn Vũ, tròng mắt sáng lên những sắc màu vàng, xanh, đỏ từ đèn màu giăng khắp nơi, cùng với một chút dịu dàng vui vẻ.
"Sao... không thể ư?" Cô thận trọng cất lời, giấu nhẹm đi sự chờ mong đang chớm nở. Nếu Diệp Liên Thành nói "có thể" thì thật là tốt, hôm qua cô đã mua một đôi tất đỏ ở một cửa hàng quần áo gần trường, tuy hình thù trên đôi tất có vẻ hơi kì lạ, thế nhưng dù sao đó cũng là một đôi tất có màu đỏ.
"Ừm... cũng không phải là không thể." Diệp Liên Thành vốn định nói "không", thế nhưng cậu cảm nhận được bàn tay ai đó đang đặt trên vai cậu hơi siết lại, "Nhưng cậu biết đấy, còn phải xem một năm qua cậu có phải là cô bé ngoan hay không." Dứt lời, Diệp Liên Thành bỗng cảm thấy bản thân vô cùng ngốc nghếch, câu trả lời ấy như muốn nói rằng cậu sẽ xem xét tặng quà giáng sinh cho Dương Mạn Vũ, điều ấy có thể xảy ra ư?
Nhất định là do câu hỏi ngốc nghếch của Dương Mạn Vũ đã ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát lời nói của cậu, khiến cậu không kìm lòng được mà suy nghĩ đến đôi mắt sáng bừng lên tựa như vừa đứng hạng nhất môn tiếng anh trong bài kiểm tra cuối tháng vậy. Được tặng quà giáng sinh vui đến thế sao?
Diệp Liên Thành mơ hồ nhớ về những món quà được xếp đầy dưới cây thông Noel trong phòng khách khi cậu còn bé, rất nhiều người lạ mặt đến thăm nhà cậu vào đêm giáng sinh, sau đó bọn họ đều tự mình đặt quà vào chỗ như đã được chỉ định sẵn, còn dặn dò cậu ngày mai mới được mở ra. Ừm... những món đồ có trong hộp quà đó cậu đều chẳng thấy hứng thú, trong phòng cậu cũng không hề thiếu những thứ giống như vậy.
Thế nhưng sự háo hức trong lời nói của Dương Mạn Vũ khiến cậu vô cùng ngạc nhiên, cậu cảm thấy ngay cả những đứa trẻ đứng bên đường nhận kẹo kia cũng chẳng kích động bằng cô ấy.
"Một năm qua tuy không phải lúc nào tớ cũng là một đứa con ngoan, thế nhưng..." Thế nhưng cô cũng đã cố gắng hết sức mình rồi, hơn nữa, năm vừa rồi là lần đầu tiên trong đời cô có thể thực sự theo đuổi những ước mơ trong lòng. Một năm qua Dương Mạn Vũ đã đối xử với bản thân không hề tệ chút nào.
"Thái độ như vậy, chẳng lẽ cậu hay làm trái lời bố mẹ lắm hay sao?" Diệp Liên Thành nhếch môi cười, học sinh gương mẫu trong mắt các thầy cô cũng có thể không phải là một đứa trẻ biết nghe lời.
"Diệp Liên Thành, cậu chế giễu người khác như vậy chẳng bằng nhìn lại mình xem, nếu tớ nhớ không lầm cậu đã trốn học hai lần rồi đấy." Dương Mạn Vũ còn đang vui vẻ về đôi tất được cô để trong tủ bỗng cảm thấy lời nói của người trước mặt vô cùng đáng ghét, ít ra cô còn có thái độ học tập nghiêm túc hơn Diệp Liên Thành gấp mấy lần.
"Ồ? Bạn học Tiểu Dương phát hiện ra lúc nào vậy?" Một câu hỏi uể oải mang đậm tính hình thức vang lên, dường như Diệp Liên Thành không mấy bất ngờ.
"Hừ, nếu nói ra thì còn gì thú vị nữa, nếu sau này cậu còn dám trêu tớ, tội chồng thêm tội, cậu không thoát được đâu."
"Được, được, xem ra bạn học Tiểu Dương vô cùng gương mẫu, xứng đáng làm tấm gương học hỏi cho người khác, chắc chắn vẫn đủ điều kiện nhận quà của ông già Noel năm nay." Diệp Liên Thành bật cười đáp lại, bạn học Tiểu Dương không chỉ là một cô bé ngoan ngoãn mà còn vô cùng nóng nảy, sức lực hai tay bám lấy vai cậu không hề nhỏ chút nào.
"Đợi đã, Diệp Liên Thành, về ký túc xá phải rẽ trái, cậu đi nhầm đường rồi." Dương Mạn Vũ chợt nhận ra cả hai đang đi sai phương hướng liền chỉ tay về phía ngược lại.
"Bạn học Tiểu Dương mười bảy tuổi vẫn được phát quà Noel, trong khi tôi đã không được nhận từ lâu rồi. Điều này rất đáng ăn mừng, giờ tôi dẫn cậu đi ăn." Diệp Liên Thành thản nhiên đáp lại, bước chân vô cùng vững vàng.
Cái này mà cũng phải ăn mừng ư? Dương Mạn Vũ dở khóc dở cười, cái cớ này xem ra còn khó hiểu hơn cả việc cô nằm trong phòng đạo cụ vì đi không nổi kia. Cô hỏi như vậy chẳng qua là vì không muốn đôi tất cô mua không có đất dụng võ mà thôi.
"Không phải cả lớp còn đang đợi cậu ở tiệc liên hoan cuối năm sao?" Dương Mạn Vũ ghé sát tai Diệp Liên Thành hỏi lại, cô vốn chỉ định nhờ cậu ấy đưa về một đoạn, để người khác chờ lâu quá sẽ không hay.
Hơi thở ấm áp khẽ lướt qua tai, cảm giác có phần kì lạ, Diệp Liên Thành từ tốn lên tiếng: "Chuyện ăn mừng này quan trọng hơn chứ. Liên hoan cuối kỳ năm nào chẳng có, nhưng lỡ như năm sau bạn học Tiểu Dương không còn nằm trong danh sách nhận quà, vậy chẳng phải năm nay là năm cuối cùng rồi hay sao."
Trong một khoảnh khắc, trong lòng Dương Mạn Vũ như có một cánh cửa vốn dĩ được đóng chặt nay bất ngờ hé ra một khe nhỏ. Ngay tức khắc, một cảm xúc xa lạ thuận theo mà ghé vào khe hẹp, rồi từ từ đi vào, khiến trái tim cô nóng lên, bồng bềnh lơ lửng.
Ngay cả bốn chữ "bạn học Tiểu Dương" thoát ra từ miệng Diệp Liên Thành cũng mang theo một cảm giác không chân thật, vừa mơ màng lại vừa khiến lòng cô ngứa ngáy.
"Không nói gì là đồng ý rồi phải không. Vậy bạn học Tiểu Dương muốn ăn gì?"
Hít một hơi sâu điều chỉnh lại cảm xúc, khi hơi lạnh bên ngoài chiếm đầy lồng ngực, Dương Mạn Vũ mới thấy tỉnh táo hơn đôi chút, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Ăn mì cay được không?" Thời tiết như này rất thích hợp ăn chút gì đó cay nóng, cô biết ở gần trường có một quán mì kéo sợi rất ngon.
"Mỳ cay?" Diệp Liên Thành nhíu mày, trong đầu đang mường tượng xem đây là món Âu hay Á. Có lẽ là món ăn châu Á chăng?
Nhận được câu trả lời chỉ có hai từ nhưng lại tràn ngập sắc thái nghi vấn, Dương Mạn Vũ kinh ngạc mở to mắt: "Diệp Liên Thành, rốt cuộc mỗi ngày cậu hay ăn gì thế?"
"Không cố định, cái đấy còn tùy thuộc vào đầu bếp." Diệp Liên Thành trả lời bằng sắc mặt bình thản, cậu không đặt nặng việc ăn uống bao giờ.
Thế nhưng ngược lại, vẻ hờ hững nơi đầu mày cuối mắt cùng giọng nói không cảm xúc ấy lại giống như đang trêu ngươi Dương Mạn Vũ. Diệp Liên Thành quả thật là cậu thiếu niên ngậm thìa vàng lớn lên, đến ngay cả hôm nay ăn gì cũng không cần cậu ta phải tự quyết định.
"Diệp Liên Thành, vậy hôm nay tớ dẫn cậu đi mở mang tầm mắt, tiệm mỳ cay gần Nhất Trung nổi tiếng lắm đấy."
Quán mỳ cay nằm cách cổng sau của trường chỉ vài chục mét, quán tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, thỉnh thoảng Dương Mạn Vũ vẫn hay đến đây ăn cùng Hạ Sơ. Hạ Sơ rất thích ăn đồ cay, từ năm ngoái đã trở thành khách quen của quán này, mỗi lần cô đến đây cùng cậu ấy đều được chủ quán ưu ái cho thêm thịt.
Chỉ cần ngửi mùi mỳ cay thơm nồng đã khiến cơn đói cồn cào, sợi mỳ làm bằng tay vàng óng mềm mướt, từng miếng thịt bò như tan ra trong miệng, thấm đẫm nước dùng đậm đà có thể làm thỏa mãn bất cứ một thực khách khó tính nào.
Dương Mạn Vũ mắt nhìn chằm chằm vào bát mỳ cay trước mặt, cả ngày hôm nay chưa ăn gì, cô đã đói đến mức ăn hai bát mỳ to như này cũng không thành vấn đề.
"Diệp Liên Thành, cậu mau ăn đi, mỳ này ăn nóng mới ngon." Trước khi ăn cô không quên thúc giục người đối diện.
Diệp Liên Thành còn đang ngẩn người nhìn bát mỳ chan đầy nước dùng đỏ rực, có lẽ là rất cay, thế nhưng lời nhắc nhở của người kia khiến cậu hạ quyết tâm ăn thử.
Miếng đầu tiên tràn ngập vị cay nồng sộc thẳng vào vị giác, nhưng hương vị đúng là không tồi chút nào.
Dương Mạn Vũ lén quan sát toàn bộ biểu cảm của Diệp Liên Thành, mỳ cay Nhất Trung danh bất hư truyền, đến ngay cả một thiếu gia như bạn cùng bàn của cô cũng không thể từ chối, khiến cho lòng cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tuy lời của Châu Tiểu Kim thường ngày không đáng tin cậy, thế nhưng cậu ấy không lừa cô câu chuyện về chiếc tất đỏ.
Hai cô bé Châu Tiểu Kim và Dương Mạn Vũ lớn lên nơi vùng núi Đông Sơn chỉ toàn màu xanh của cây cỏ, Tiểu Kim hồn nhiên hoạt bát, Tiểu Vũ trầm tĩnh ít nói. Tiểu Kim ước ao có một đôi giày công chúa màu hồng lấp lánh vào ngày lễ giáng sinh, còn Tiểu Vũ lại mong chờ có người xuất hiện và nói rằng "Dương Mạn Vũ là cô bé ngoan ngoãn đáng yêu khiến mọi người vô cùng yêu mến" , thế nhưng đêm an lành năm ấy, ông già Noel chỉ ghé thăm nhà của cô bé Tiểu Kim.
Không phải bởi vì Tiểu Vũ không ngoan ngoãn, không phải vì ông cố tình quên mất cô bé ấy, chẳng qua là vì chiếc tất màu đen chìm vào bóng tối không thể nhìn thấy được mà thôi.
Nhiều năm trôi qua, Tiểu Vũ đã trưởng thành, cũng không còn mơ mộng về món quà trong chiếc tất màu đỏ vào ngày lễ giáng sinh năm nào, thế nhưng ông già Noel là một người rất giữ lời, cuối cùng cô bé Tiểu Vũ cũng đã đợi được món quà đặc biệt dành riêng cho mình.
Châu Tiểu Kim, chiếc tất đỏ quả thật là vật thần kỳ, dù chưa từng được nhận quà giáng sinh, dù đến muộn những sáu năm, thế nhưng tớ biết, bát mỳ cay này chính là món quà tuyệt vời nhất.
Một bát mỳ cay không chỉ ngon mà còn có thể xua đi toàn bộ cảm giác lạnh lẽo cô độc của một ngày thành phố S tuyết phủ trắng, để lại cho Dương Mạn Vũ tư vị hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Mẹ Lâm Hoa, con gái Dương Mạn Vũ của mẹ là một cô bé ngoan ngoãn, ngay cả ông già Noel cũng đã công nhận điều ấy rồi.
Ở năm tháng ấy, trong một quán ăn nhỏ ven đường, không gian xung quanh mờ ảo vì hơi nóng từ những bát mỳ, cô bé Tiểu Vũ đã kể cho cậu bé A Thành nghe về tín ngưỡng trong lòng mình. Cô cảm thấy A Thành cũng rất xứng đáng được nhận quà, thế nhưng cậu bé không biết đến câu chuyện về chiếc tất đỏ mà thôi.