"Dương Mạn Vũ, mau đóng tiền quỹ lớp, hôm nay là hạn cuối rồi đấy." Trương Tâm Di gõ bút xuống bàn, giọng điệu không mấy vui vẻ.
Nghe thấy vậy Dương Mạn Vũ ngẩng đầu lên, chỉ thấy lớp phó đời sống đang chăm chú nhìn vào cuốn sổ trên tay, rõ ràng cậu ta đang nói chuyện với cô, thế nhưng đôi mắt lại không hề liếc tới chỗ này một lần.
"Được, đợi một lát." Lấy tiền từ trong ví ra, dùng tay vuốt phẳng lại từng tờ, ví của cô hơi bé, không tránh được việc tiền để bên trong hơi nhăn nhúm một chút.
"Thật là... sao toàn tiền lẻ vậy." Trên gương mặt Trương Tâm Di xuất hiện một thoáng bực bội, mới sáng sớm đã phải cầm một đống tiền lẻ, sau khi đếm một hồi mới xoay người rời đi.
Vì để chuẩn bị cho ngày giáng sinh mà mỗi người phải nộp một trăm năm mươi đồng vào quỹ lớp, vừa để mua sắm đồ đạc trang trí, đạo cụ lẫn trang phục diễn kịch, vừa để tổ chức một bữa tiệc liên hoan nho nhỏ.
Khi nghe Trương Tâm Di thông báo đến số tiền này, Dương Mạn Vũ lại cảm thấy đau đầu không thôi. Tiền trợ cấp vừa được gửi tới, thế nhưng tháng này sức khỏe của Tịnh Ý không tốt nên cô đã gửi thêm về nhà hai trăm đồng, cũng không ngờ đến việc phải đóng tiền quỹ lớp nhiều như vậy.
Dương Mạn Vũ nhắm mắt thầm thở dài trong lòng, sau khi trừ hết các khoản, cô chỉ còn gần năm trăm đồng chi cho việc ăn uống từ giờ đến tận ngày mùng mười tháng sau.
Năm trăm đồng... vậy thì mỗi ngày cũng chỉ có thể tiêu nhiều nhất mười sáu đồng.
Cách ngày lễ còn hai tuần, việc học trên lớp cũng trở nên vô cùng dễ thở, thầy cô để trống rất nhiều tiết, tạo điều kiện cho học sinh tập trung chuẩn bị cho sự kiện được mong chờ nhất trong năm. Lớp 11-1 chia thành hai nhóm, một nhóm ở tại lớp trang trí lớp học theo chủ đề và làm đạo cụ, nhóm còn lại thì sang tòa nhà số ba, tất cả là nhờ công lớp phó đời sống Trương Tâm Di nhanh chân mượn được một phòng trống của trường.
Cả hai nhóm đều có mười chín người mỗi bên, có tổ làm mô hình, tổ làm đạo cụ, lại có nhóm tham gia diễn kịch của trường, từng người đều có nhiệm vụ riêng, còn công việc của Dương Mạn Vũ là chạy đi chạy lại giữa hai nơi, vận chuyển đồ đạc, bên nào thiếu người thì sẽ giúp bên ấy.
Đây là một công việc mang tính liên kết rất cao, phải là những người cẩn thận, chăm chỉ như Dương Mạn Vũ mới có thể làm được.
Lời nói của Trương Tâm Di bỗng trở nên hợp lý vô cùng.
Tuy có rất nhiều việc phải làm, thế nhưng không khí giữa các thành viên trong lớp vẫn vô cùng hài hòa vui vẻ, khoảng thời gian này là một cơ hội tốt để cả lớp có thể gắn bó với nhau nhiều hơn, nếu như chỉ có một mình Dương Mạn Vũ không nghiêm túc, vậy thì sẽ không hay chút nào.
Cô chỉ có thể im lặng nghe theo sự chỉ đạo của Trương Tâm Di, mỗi khi người khác có yêu cầu gì đều cố gắng phối hợp.
Từ chín giờ sáng đến sáu giờ ba mươi phút chiều, đi qua đi lại giữa tòa nhà số hai và số ba không biết bao nhiêu lần, Dương Mạn Vũ cảm giác đôi chân đã không còn nghe theo sự chỉ đạo của cô nữa rồi.
"Tiểu Dương, bố mẹ tớ đến đón mất rồi, cũng chỉ còn vài món đồ nữa, cậu mang về lớp giúp tớ với nhé." Dương Mạn Vũ yên tĩnh lại không ngại làm việc nặng, đã bắt đầu có một vài bạn học tỏ ra thân thiện với cô hơn rất nhiều, còn vài lần vui vẻ gọi cô là "Tiểu Dương".
"Ừm, được. Không vấn đề gì, cậu cứ về trước đi." Dương Mạn Vũ đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn về phía ba thùng đạo cụ còn sót lại. Hôm nay ngoài trời chỉ có mười độ, thế nhưng cô vẫn thấy cả người nóng bừng như đang ngồi bên lò sưởi.
Dương Mạn Vũ sống ở ký túc xá ngay gần trường, thế nên đây cũng dần dần trở thành nhiệm vụ của cô sau khi tan học.
Trời mùa đông tối rất nhanh, hành lang cũng chỉ còn lại vài ánh đèn nơi cầu thang, Dương Mạn Vũ cẩn thận ôm thùng đồ bước xuống từng bậc. Bê vác cả một ngày, đến lúc này hai tay cô cũng đã mỏi rã rời.
Chầm chậm đi về phía tòa nhà số hai, cuối cùng cũng đã đến nơi, Dương Mạn Vũ chợt phát hiện ra hôm nay lớp cô vẫn còn sáng đèn. Ai đó để lại hai ánh đèn phía cuối lớp, chia căn phòng thành hai nửa sáng tối, tràn ngập vẻ lạnh lẽo ảm đạm. Nơi góc tối trước cửa lớp có một bóng dáng mờ ảo. Là bóng người cao lớn, thế nhưng khi cô đến gần lại không hề thấy cái bóng chuyển động.
Cô đột ngột dừng bước chân, nheo mắt nhìn về phía trước thầm đánh giá, có phải là người thật không?
Nơi góc cuối hành lang lộng gió, mái tóc dài lẫn tà váy mỏng bị gió thổi tung. Dương Mạn Vũ vô thức nín thở, cả người như đông cứng.
Một cảm giác kì lạ dần dần xuất hiện, như loài dây leo men theo cơ thể đi lên, chạm vào sống lưng, rồi đến từng nơi lộ ra bên ngoài gió lạnh, mang theo cảm giác sởn gai ốc khiến cho lớp lông tơ trên người cô như dựng đứng.
"Ai... ai đấy?" Giọng nói bất giác cũng trở nên run rẩy, trong tâm trí tràn đầy những hình ảnh tối tăm.
"Ai đó lên tiếng đi!" Bóng đen ấy không hề động đậy, xung quanh yên tĩnh như tờ.
Trong một khoảnh khắc Dương Mạn Vũ rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng thùng đồ phải làm thế nào đây, cô... cô còn phải vào lớp tắt điện nữa. Lớp đã ra về mà không tắt điện sẽ bị phạt rất nặng.
Trái tim nảy lên từng nhịp mạnh mẽ trong lồng ngực, cơ thể rất lạnh, thế nhưng gương mặt lại rất nóng, ngay cả chóp mũi cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Căng thẳng, sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay cũng trơn trượt, hai chân như muốn khuỵu xuống.
Dương Mạn Vũ cố đưa tầm mắt mình tránh xa khỏi bóng đen ấy, bàn chân di chuyển từng bước thật nhỏ. Dù đã tự an ủi bản thân rằng không có gì, thế nhưng cô vẫn cảm thấy như có một đôi mắt đang quan sát mình.
Giữa không gian vắng lặng và quầng sáng nhạt nhòa, Dương Mạn Vũ e dè tiến lại gần, càng ngày càng gần hơn nữa, đã sắp đến cửa lớp rồi.
Khoảnh khắc cách cánh cửa chỉ còn một bước chân, đột nhiên có tiếng nói vang lên.
"Đợi đã."
Dương Mạn Vũ giật thót, hét lên một tiếng, trái tim như rớt khỏi lồng ngực, hai tay không tự chủ được buông lỏng khiến thùng đồ rơi xuống đất tạo nên tiếng động chói tai.
"Có mang theo chìa khóa lớp không?" Một bàn tay đưa về phía cô, thon dài, sạch sẽ lại trắng trẻo, kèm theo một câu hỏi không đầu không cuối.
"Sao... sao cơ?" Là người, bóng đen trước mặt cô là người thật, vậy mà khi cô hỏi lại không thấy ai lên tiếng, là ai rảnh rỗi đi dọa ma người khác như vậy?
Cảm giác lạnh sống lưng chưa hoàn toàn tan biến, gương mặt trắng bệch vẫn hiện rõ vẻ hoảng sợ, Dương Mạn Vũ ngước nhìn người trước mặt bằng đôi mắt hoang mang.
"Diệp... Diệp Liên Thành?"
"Là, là cậu mà tại sao không lên tiếng?" Dương Mạn Vũ nhíu mày, hai tay vẫn nắm chặt lấy nhau đặt trước ngực trái, nơi trái tim đập thình thịch còn chưa thể bình tĩnh lại.
"Làm tớ tưởng rằng có ma thật..."
"Cửa lớp bị khóa rồi." Trái ngược với cô, Diệp Liên Thành vô cùng điềm tĩnh, hoàn toàn mặc kệ câu hỏi của cô, chỉ nói một câu cụt ngủn.
"À... tớ có đây." Sau giây phút ngây người, cô đưa tay tìm trong túi áo một lúc, là chìa khóa lớp mà cô bạn ban nãy đã đưa cho cô.
Khóa cửa vang lên một tiếng khe khẽ, Dương Mạn Vũ bước vào, sau đó chạm lên công tắc đèn bên cạnh. Cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng.
"Được rồi đấy cậu vào đi..." Cô xoay người định bê thùng đồ lên, thế nhưng người trước mắt lại cúi xuống nhanh hơn một chút.
Chiếc thùng chứa đầy dụng cụ vẽ bỗng trở nên nhẹ bẫng trong tay Diệp Liên Thành.
Đến lúc này Dương Mạn Vũ mới có thể nhìn rõ cậu, vẫn là bộ đồng phục màu xám đậm mang phong cách châu Âu cổ điển tôn lên vẻ cao quý. Cổ áo trắng phẳng phiu, cà vạt lỏng hơn bình thường một chút, có thể thấy chiếc cúc áo đầu tiên đã được cởi bỏ, để lộ làn da mượt mà. Hình ảnh ấy kết hợp với gương mặt lãnh đạm tuyệt đẹp khiến cô muốn dời tầm mắt của mình sang nơi khác cũng cảm thấy khó khăn.
"Cảm ơn cậu." Dương Mạn Vũ đưa tay xoa chóp mũi thầm che giấu vẻ ngượng ngùng.
"Những đồ này để ở đâu?"
"Ở phía cuối lớp, ngày mai mọi người vẫn cần dùng đến, cậu cứ để ở cạnh giá sách là được."
Diệp Liên Thành nhẹ nhàng đặt chiếc thùng xuống, sau đó quay về chỗ ngồi cầm cặp sách lên. Lúc sang tòa nhà số ba cậu không mang theo đồ đạc gì, đến lúc tan học quay về lấy thì lớp đã khóa cửa, đợi một lúc mới thấy có người đến, nhưng hóa ra lại là Dương Mạn Vũ.
Không khí giữa hai người lại quay trở về sự yên tĩnh khó xử, mỗi người đều đang đeo đuổi một suy nghĩ riêng.
"À, bây giờ tớ còn phải quay lại chỗ kia, nếu cậu về trước thì chỉ cần khép cửa lại thôi nhé, không cần tắt đèn." Dương Mạn Vũ định ngồi lại nghỉ ngơi một lúc, thế nhưng bây giờ đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút, cô muốn làm nhanh để còn quay về phòng sớm.
"Quay lại chỗ nào?" Thái độ Diệp Liên Thành bỗng nhiên thay đổi, cậu gọi giật lại.
"Vẫn còn hai thùng đồ nữa, phải mang về đây rồi tớ mới về được." Dương Mạn Vũ nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cô vẫn nói cho cậu biết.
Chỉ một giây sau, cô nhìn thấy Diệp Liên Thành để lại đồ xuống ghế, rồi tiến đến đứng bên cạnh cô.
"Chỉ còn hai thùng nữa thôi phải không? Hai mươi phút nữa là đến giờ khóa cửa, đi mau còn kịp."
***
Quãng đường nối giữa tòa nhà số hai và số ba khá dài, lúc mang thùng đồ đầu tiên quay về Dương Mạn Vũ đi mất tận mười phút, dụng cụ vẽ tranh rất nặng, đi được một lát lại phải dừng lại để nghỉ.
Thế nhưng lần thứ hai này thùng đồ lại rất nhẹ, cảm giác giống như quãng đường đã rút ngắn chỉ còn một nửa.
Vài phút trước cô đã đứng trước cửa phòng 404 tòa nhà số ba cùng với hai thùng đồ, ngẩn người nhìn Diệp Liên Thành đang chuyển một số đồ nặng sang phía thùng bên trái, rồi lại không nói không rằng nhấc thùng đồ đó lên.
Chỉ là một việc rất nhỏ, thế nhưng cũng có thể khiến cho trái tim Dương Mạn Vũ cảm thấy ấm áp.
Diệp Liên Thành đi song song bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người không quá gần, thế nhưng dường như cô vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bờ vai cậu ấy.
Bờ vai rộng lớn mà rắn chắc, dường như có thể chống đỡ cả bầu trời.
"Đồ nặng thế này sao cậu một mình mang về được? Những người khác đâu?" Bỗng giọng nói trầm thấp của Diệp Liên Thành vang lên.
Dương Mạn Vũ ngẩng đầu nhìn sang, thế nhưng cũng chỉ có thể thấy một bên sườn mặt Diệp Liên Thành, đôi mắt cậu vẫn hướng về phía trước, tựa như người vừa lên tiếng hỏi cô là một người khác.
"À... mọi người có việc nên phải về trước rồi, còn tớ ở ký túc xá ngay gần đây thôi, đi lại tiện hơn các bạn ấy."
"Ký túc xá?" Diệp Liên Thành nhíu mày, cậu chưa từng nghe nói đến việc này ở Nhất Trung, không phải tất cả học sinh đều đến từ thành phố S hay sao?
"Ồ, ký túc xá nằm ở phía sau thư viện, cậu không biết ư?" Dương Mạn Vũ nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi lại.
"Ở ký túc xá thích lắm, cái gì cũng có." Mắt cô hơi nheo lại, lộ rõ ý cười. Vào một buổi tối như thế này, cô bỗng dưng muốn được nói chuyện với người bên cạnh nhiều hơn một chút, như vậy có thể xua tan đi phần nào sự lạnh giá ngập tràn xung quanh.
"Nghe nói mọi người thường hay tổ chức tiệc ngủ ở trong phòng ký túc xá, tớ chưa được tham gia bao giờ, nhưng nghe kể lại thì có vẻ rất vui."
Hơn nữa, mặc dù là phòng đôi, nhưng hiện tại Dương Mạn Vũ vẫn được ở một mình một phòng, nhà trường còn cấp sẵn tủ quần áo, bàn học, giường đệm đầy đủ. Đến ngay cả phòng vệ sinh chung cũng to đẹp gấp mấy lần so với nhà cô ở Đông Sơn.
Nghĩ đến đây trái tim Dương Mạn Vũ bỗng trở nên nặng nề. Ở Đông Sơn cô còn chẳng có một chỗ ngủ tử tế.
Trải một tấm chiếu mỏng trên mặt đất, cuốn chặt chăn quanh người, nếu lạnh quá thì mặc thêm áo bông, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mặt đất vừa lạnh vừa cứng, trằn trọc qua lại, sau rồi cũng vẫn ngủ được, còn ngủ rất ngon.
Thế nên lần đầu tiên được chạm tới tấm chăn nệm trong phòng ký túc xá ở trường, Dương Mạn Vũ còn không tin được vào những gì bàn tay mình đang cảm nhận, mềm mại như lông vũ, trắng sạch thơm tho như được đem giặt ở ngoài tiệm, nằm lên chắc hẳn sẽ êm ái vô cùng.
"Dương Mạn Vũ!" Diệp Liên Thành sải bước bên cạnh, tuy không lên tiếng, nhưng vẫn có thể thấy rõ cậu đang chăm chú lắng nghe cô gái bên cạnh chậm rãi kể chuyện, rồi đột nhiên mọi âm thanh dừng lại.
"Sao không tiếp tục nói nữa?" Cậu cũng không rõ Dương Mạn Vũ đang nói gì, thế nhưng trong lòng cậu vẫn vô thức mong muốn được nghe giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại ấy cất lên, giống như những năm tháng nào đó.
"À ừ, còn có, trong tiệc ngủ mọi người sẽ cùng hẹn nhau mặc đồ ngủ màu hồng, đeo băng đô bằng bông có tai thỏ, sau đó tất cả sẽ ngồi tụm lại một chỗ, trùm chăn kể truyện ma cho nhau nghe."
Nghe Hạ Sơ nói, năm ngoái các chị khối trên còn lén lút mang về phòng một chai rượu trắng nhỏ, mỗi người một hai chén, cuối cùng tiệc ngủ trở thành một buổi tối trút hết tâm sự trong lòng, bọn họ cùng khóc cùng cười cả một đêm.
Còn rất nhiều thứ mới mẻ ở thành phố này mà Dương Mạn Vũ chưa từng được trải nghiệm, cô cũng muốn được tham gia buổi tiệc đó một lần, muốn nhấp thử một chút rượu cay nồng, cùng mọi người quên hết đi tất cả nỗi buồn trên cuộc đời.
Chỉ cần sau một buổi tiệc như vậy, mối quan hệ giữa những cô gái từ xa lạ sẽ trở thành thân thiết, từ thân thiết lại càng trở nên thân thiết hơn.
Dương Mạn Vũ rất muốn, rất muốn được như vậy.
Đến tận lúc tiếng khóa cửa lớp vang lên, cô vẫn còn rất nhiều những câu chuyện nhỏ thú vị khi ở ký túc xá muốn kể cho người khác nghe, thế nhưng cũng đến lúc phải dừng rồi, hôm nay cô nói nhiều như vậy, có khi Diệp Liên Thành còn cảm thấy rất phiền.
"Diệp Liên Thành, cảm ơn cậu nhiều nhé. Nếu không có cậu thì chẳng biết đến bao giờ tớ mới làm xong nữa." Dương Mạn Vũ hơi cúi đầu, trên môi lại nở một nụ cười khách sáo quen thuộc.
"Bây giờ cậu về ký túc xá phải không? Để tôi đưa cậu về."
Nghe đến đây cô bối rối ngẩng đầu lên, vội vàng xua tay: "Không, không cần đâu, ký túc xá ngay gần đây thôi, làm phiền cậu nhiều quá."
"Bây giờ cũng muộn rồi, con gái đi một mình không an toàn." Giọng nói Diệp Liên Thành trở nên cứng rắn hơn một chút.
"Tớ tự về là được rồi, không cần..."
Cô còn chưa dứt lời, bất ngờ có tiếng động phát ra từ nơi nào đó, vô cùng rõ ràng.
Dương Mạn Vũ có thể cảm nhận được mặt mình đỏ lên rất nhanh, thậm chí cô còn nhìn thấy đôi mắt Diệp Liên Thành hơi ngạc nhiên, sau đó lại biến thành nét cười.
Là tiếng động từ bụng cô phát ra, như muốn kêu gào rằng cả ngày hôm nay cô mới có hai lát bánh mỳ và một hộp sữa bỏ bụng.
Đúng là hiện tại cô rất đói, nhưng bụng cô cũng không cần kêu đúng lúc như vậy chứ.
"Ừm, tôi cũng quên mất, bây giờ cậu định đi ăn ở đâu?" Diệp Liên Thành mỉm cười chợt hiểu ra, sau đó hỏi cô.
"Chắc là, chắc là nhà ăn ở cạnh ký túc xá."
"Chỉ đường đi, tôi đưa cậu đến đó."
Dương Mạn Vũ ngỡ ngàng đến mức ấp úng không nói nên lời, tại sao hôm nay Diệp Liên Thành bỗng trở nên thân thiện như vậy, không chỉ giúp cô bê đồ, sẵn sàng nghe cô lảm nhảm suốt cả quãng đường, bây giờ còn muốn làm như vậy nữa?
Trong lúc Dương Mạn Vũ còn ngơ ngẩn đứng tại chỗ thì Diệp Liên Thành đã đi về phía trước vài bước, sau đó lên tiếng giục cô theo sau. Từ tòa nhà số hai sang tòa nhà số ba rồi đến nhà ăn của trường, hôm nay Diệp Liên Thành đã đi cùng cô trọn một vòng Nhất Trung.
"Nhà ăn ở ngay kia rồi, tớ tự đi được, cậu mau về đi kẻo gia đình lo lắng." Đã gần bảy rưỡi tối, vậy mà Diệp Liên Thành vẫn không hề đề cập đến việc phải về nhà.
"Vậy... vậy tớ vào trước nhé..." Không thấy cậu trả lời, Dương Mạn Vũ ngập ngừng dò hỏi.
Rừng cây ngân hạnh che khuất ánh đèn đường vàng nhạt, chiếu lên gương mặt Diệp Liên Thành từng khoảng sáng tối đan xen, cậu im lặng rất lâu, sau đó mới lên tiếng: "Cơm ở nhà ăn có ngon không?"
Không biết là do cơn đói làm cho Dương Mạn Vũ choáng váng, hay là vì câu hỏi của người trước mặt khiến cô ngỡ ngàng đến mức hoài nghi, đây có thật sự là người bạn cùng bạn lạnh lùng của cô không?
Dương Mạn Vũ ngây ngẩn vài giây, sau đó gật đầu lia lịa: "Ngon! Rất ngon! Thứ tư có khoai tây xào và thịt chua ngọt ngon lắm."
"Được, vậy cả tôi và cậu cùng vào đi." Diệp Liên Thành không buồn để ý đến biểu cảm trên gương mặt Dương Mạn Vũ, cứ thế đi vào trong nhà ăn trong con mắt kinh ngạc của cô.
Dương Mạn Vũ không biết gia cảnh nhà Diệp Liên Thành như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn qua phong thái lẫn quần áo cậu mặc hằng ngày trên người là đủ biết, gia đình cậu ấy thuộc về thế giới mà cô không bao giờ chạm tới được. Đến trường bằng ô tô sang trọng, mặc những bộ trang phục đắt tiền, dùng bữa ở nhà hàng cao cấp, có lẽ cả cuộc đời Diệp Liên Thành sẽ không bao giờ biết đến suất cơm mười đồng ở nhà ăn hay bộ đồ vài chục đồng ở ngoài chợ trông như thế nào. Đến tận ngày hôm nay cậu ấy còn không hề biết đến ký túc xá của trường, vậy mà lại có thể sẵn sàng bước vào đây mà không hề có ý chê bai nào ư?
Ôm đầy một bụng ngạc nhiên xen lẫn bối rối, Dương Mạn Vũ chỉ có thể thở dài, theo sau bước chân Diệp Liên Thành đi vào bên trong.