Diệp Liên Thành cố gắng bật lửa, trời mưa không quá to, thế nhưng gió thổi qua khiến anh không có cách nào nhóm được mồi lửa, ngọn lửa nhen nhóm trong vài giây rồi lại vụt tắt.
Sau vài lần, anh cất bật lửa và thuốc lá vào túi, nhưng lại không có ý định mở cửa ngồi vào trong xe. Dù sao quần áo cũng đã ướt, nếu như bây giờ anh có ý định trú mưa trong xe của mình, vậy ngày mai Trình Lâm lại phải mang xe đi bảo dưỡng.
Đứng bên ngoài như vậy cũng tốt, ít ra anh có thể tỉnh táo hoàn toàn, cô gái kia đúng là nói được làm được, anh đã đứng dưới này ba tiếng đồng hồ, thế nhưng cánh cửa sổ kia vẫn không có dấu hiệu sẽ sớm được mở ra.
Trên đường về thành phố B, Tô Mạn Vũ vẫn còn mỉm cười ngọt ngào với anh, hai mắt híp lại đáng yêu như một vầng trăng non, vậy mà bây giờ lại giận dữ phớt lờ anh như vậy.
Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ anh cũng đoán ra được, chắc hẳn Tô Việt Bân đã nói về anh bằng một thái độ không mấy hòa nhã trước mặt cô ấy, phải biết rằng đối tác hiện tại của anh là chủ nhân nhà họ Tô, cũng là một người căm ghét anh vô cùng. Nếu không phải anh dùng mối quan hệ với một vài đại cổ đông trong Á Đạt gây sức ép, có lẽ anh ta đến chết cũng ngoan cố không chịu hợp tác với anh. Đặt hai công ty lên bàn cân so sánh, Á Đạt có lẽ còn thua Viễn Đông vài chục năm phát triển, vậy mà anh ta sẵn sàng bỏ qua món hời này chỉ vì những ý kiến chủ quan của chính mình.
Người như anh ta có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được, cho dù có hợp tác hay không, Tô Mạn Vũ nhất định cũng sẽ quay trở về bên anh, cho anh thêm một cơ hội chuộc lại tất cả những lỗi lầm.
Người sai là anh, anh biết.
Tô Mạn Vũ có sức ảnh hưởng lớn tới cỡ nào trong lòng anh, cũng chỉ có mình anh hiểu rõ.
Chỉ cần cô ấy thay đổi thái độ đột ngột như vậy cũng đủ làm cho tâm trạng anh xoay như chong chóng, cũng không có cách nào hoàn toàn tập trung vào công việc.
Diệp Liên Thành biết việc anh làm lúc này vừa không khoa học vừa thiếu khôn ngoan, sáng mai anh có cuộc họp với các giám đốc chi nhánh lúc tám giờ ba mươi phút, thế nên điều anh cần làm bây giờ là quay trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, đảm bảo tinh thần tập trung cao độ, nhưng dường như đôi chân anh không muốn nghe theo sự chỉ đạo của trí óc mà chỉ đứng im một chỗ, không nỡ rời đi. Có lẽ một phần trong trái tim anh vẫn tin tưởng rằng, Tô Mạn Vũ đang lén lút quan sát anh từ phía sau tấm rèm đó, bởi vì cô ấy không nỡ lòng nhẫn tâm với anh đến như vậy.
Anh ngẩng đầu vuốt ngược tóc ra phía sau, mái tóc đẫm nước mưa nhỏ giọt, mắt anh hơi mờ đi, coi như để cô ấy phạt anh một lần, sau này anh nhất định sẽ đòi lại, hơn nữa, dáng vẻ này còn có thể khiến cô ấy thương xót anh thêm một chút, vậy lại càng tốt hơn.
Còn khoảng ba tiếng nữa trời mới sáng, toàn bộ nơi này đã chìm sâu vào giấc ngủ yên tĩnh, chiếc bóng đổ dài của Diệp Liên Thành càng trở nên cô đơn tĩnh mịch, lại như hòa vào bóng đêm vô tận đang chực chờ bủa vây từ sau lưng.
Tiến thêm một bước là vực sâu vạn trượng, nhưng lùi lại về sau cũng không có trời cao biển rộng chờ đợi anh.
Dù sau lưng hay trước mặt thì vẫn chỉ là bóng tối, đó là thế giới nơi anh thuộc về.
Tâm trạng Diệp Liên Thành đột nhiên xấu đi rất nhanh, ngay cả vườn hoa đua sắc của nhà họ Tô đằng sau hàng rào kia cũng trở nên xám xịt.
Thế nhưng, giữa khung cảnh ảm đạm ấy, bóng dáng một vật thể màu hồng nhạt bất ngờ lấp ló khiến đôi mắt anh bỗng sáng rực.
Tô Mạn Vũ rón rén bước chầm chậm trong vườn, liên tục ngó nghiêng xung quanh, mặc dù biết rõ sẽ chẳng có ai bên ngoài vào lúc này, thế nhưng tâm trạng cô vô thức giống như một cô gái nhỏ đang lén lút yêu đương, đôi chân nhón từng bước không tạo ra tiếng động, ngay cả giọt mưa rơi lộp bộp xuống tán ô cũng có thể khiến cô giật mình hốt hoảng.
Trong tay cô lúc này là chiếc ô nhỏ xíu màu hồng của Tiểu Điềm, cô lo sợ trong lúc mở cửa sẽ gây ra tiếng ồn khiến quản gia Lý thức giấc, vậy nên chỉ có thể vội vàng mượn tạm của cô bé, cũng không ngờ được rằng chiếc ô nhỏ đến mức vai áo mỏng manh của cô lúc này đã ướt đẫm.
Đôi mắt lo lắng dáo dác nhìn quanh, cuối cùng tầm mắt cô đã chạm đến bóng người cao lớn giữa ánh đèn đường nhàn nhạt.
Giữa hai người lúc này vẫn còn một lớp hàng rào ngăn cách, thế nhưng từ xa cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Diệp Liên Thành đang dán chặt lên người mình.
Mưa dai dẳng suốt đêm, vậy mà anh vẫn đứng đó giống như một tên ngốc vậy!
Mỗi lần cổng lớn nhà họ Tô được mở ra đều được thông báo tới quản gia Lý, hơn nữa camera ở nơi này vẫn hoạt động suốt đêm, thế nên Tô Mạn Vũ không có cách nào ra khỏi khu nhà trong im lặng, cô chỉ có thể đứng đó lên tiếng gọi anh: "Diệp Liên Thành! Anh... anh..."
Đúng là không còn lời nào để nói!
Nước mưa thấm qua vải áo khiến cơ thể cô rét run, vậy mà người trước mặt cô đã đứng ngoài trời mưa như vậy không biết bao lâu rồi, sức khỏe quan trọng đến như vậy, vậy mà anh vẫn có thể đứng đó thản nhiên như không.
"Anh mau về đi, muộn thế này rồi, anh còn đến đây làm gì?"
Mắt thấy Diệp Liên Thành bắt đầu tiến gần lại về phía này, Tô Mạn Vũ gấp gáp lùi lại, ngay cả những lời nói muốn đuổi anh đi của cô cuối cùng lại trở thành: "Đừng, trời mưa... anh, anh mau quay lại xe... cứ như sẽ bị cảm mất."
Thế nhưng anh vẫn tỏ ra như không nghe thấy lời cô nói, vươn tay xuyên qua bức tường rào bằng sắt, bàn tay thon dài lạnh lẽo chạm lên gò má Tô Mạn Vũ, sau đó xoa nhẹ: "Sao không nghe điện thoại của anh?"
Sau một đêm giọng anh trở nên khàn khàn thô ráp, lại như cứa vào trong lòng Tô Mạn Vũ, không lâu trước đây anh đã từng dùng lời nói dịu dàng lừa gạt cô như thế nào.
Cô lạnh lùng gạt tay anh xuống, hai mắt nhìn về hướng khác, cất giọng lạnh nhạt: "Anh Diệp, thật ngại quá, bây giờ không tiện cho lắm, nếu ngày mai anh quay lại, nhất định chúng tôi sẽ đón tiếp thật chu đáo."
Tô Mạn Vũ không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, cô đã có ý đuổi khách, thế nhưng Diệp Liên Thành vẫn không hề lên tiếng, tay anh chuyển hướng đi xuống nắm lấy cổ tay cô. Hai người như đang đứng ở hai thế giới tách biệt, đối mặt nhau ngầm so tài xem ai là người kiên nhẫn hơn. Anh im lặng từ đầu đến cuối, chẳng lẽ anh định giằng co với cô ở đây cả đêm ư?
Cuối cùng, Tô Mạn Vũ chấp nhận làm người thua cuộc lên tiếng trước, ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy mất tự nhiên: "Anh Diệp, mời anh về cho, chúng ta không có gì để nói với nhau cả."
Diệp Liên Thành không chỉ là tên lừa đảo khốn kiếp, mà còn là một tên lừa đảo kiên nhẫn đến vô cùng. Dù Tô Mạn Vũ có giãy giụa đến như nào thì bàn tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô rất chặt, muốn xoay người rời đi cũng không thể: "Anh Diệp, bỏ tay tôi ra. Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, tôi không muốn gặp anh.Tên lừa đảo chết tiệt!". Dứt lời, Tô Mạn Vũ vội vàng ngậm chặt miệng, cô không hề cố ý, thế nhưng năm từ ấy ghim sâu trong lòng cô đến mức có thể thoát ra khỏi miệng một cách dễ dàng.
"Tô Mạn Vũ, em đúng là người rất biết cách chà đạp lên lòng tốt của người khác đấy!" Diệp Liên Thành cười lạnh, hai mắt sâu thăm thẳm, toàn thân tràn ngập vẻ nguy hiểm như loài báo đen đang thăm dò con mồi.
Tô Mạn Vũ biết rằng lời nói của mình rất bất lịch sự, thế nhưng một góc xấu xa nho nhỏ trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhìn xem, cô đã trả thù được một chút rồi đấy, Diệp Liên Thành không chịu nổi cuối cùng đã phải lên tiếng đáp trả rồi.
"Anh Diệp, vợ anh đang ở nhà đợi anh trong chăn ấm nệm êm, tốt hơn hết chúng ta nên kết thúc trò chuyện trong vui vẻ, việc này truyền ra ngoài sẽ không hay chút nào."
"Anh Diệp, cũng không còn sớm nữa, tôi sẽ coi như đêm nay chưa từng xảy ra, anh vẫn nên về nhà làm một người chồng tốt thì hơn. Tôi cũng phải quay trở lại phòng rồi."
Vậy là Tô Mạn Vũ đã nói ra được rồi, những lời ấy giống như hòn đá tảng đè nặng trong lòng, nhưng sau khi được giải thoát bởi chúng thì cô lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, có lẽ... có lẽ trên hòn đá ấy có những góc cạnh sắc nhọn vô cùng, lúc rời đi còn không quên để lại rất nhiều những vết xước đau đớn trong tim.
Mưa lặng lẽ rơi xuống từng giọt từng giọt, lại vô tình rơi vào đáy mắt Tô Mạn Vũ, sau đó chầm chầm lăn xuống dọc hai gò má lạnh lẽo.
Tuổi trẻ thoáng qua ngắn ngủi, ai mà không có một vài lần điên cuồng trong đời, tựa như pháo hoa rực rỡ chói lòa trong một khoảnh khắc, tất cả rồi cũng sẽ biến mất không một dấu vết giữa màn đêm tĩnh lặng, ngẩng đầu nhìn lên, lại cứ ngỡ như chưa từng xuất hiện.
Một lời nói ra vạch rõ giới hạn giữa hai người, thật tốt, dù sao thì sau này cô với anh cũng không thể dây dưa với nhau mãi như vậy, có thể kết thúc sớm cũng chính là điều tốt cho cả hai.
Diệp Liên Thành như ánh sao băng vụt qua giữa vùng trời tưởng như êm đềm của Tô Mạn Vũ, lại mang theo sức mạnh to lớn đánh thức những khao khát nổi loạn nhất trong lòng cô. Mối duyên phận kì lạ với anh có thể khiến cô vượt qua những rào cản trong lòng, cổ vũ cô làm những điều mà cô chưa từng ngờ tới. Nhờ anh mà cô mới biết, hóa ra mình cũng có thể liều lĩnh đến như vậy.
Tô Mạn Vũ không cam lòng khi bị anh lừa gạt, thế nhưng khi biết rằng Diệp Liên Thành vẫn luôn đợi cô trong cơn mưa vô tình, lòng tức giận của cô đối với anh đã bị mài mòn đi một chút.
Cô có nên tự khen bản thân là một người khoan dung rộng lượng hay không?
Mặc kệ những điều anh từng nói dù là chân thật hay giả dối, những điều anh làm dù là đúng hay sai, bởi vì không sớm thì muộn, sự tức giận ấy của cô sẽ chẳng còn bất cứ ý nghĩa nào, không bao lâu nữa, cô và anh sẽ trở thành hai người xa lạ đi lướt qua nhau nơi thành phố rộng lớn này. Chi bằng bỏ qua sớm hơn một chút, cô cũng sẽ không cần phải ôm lấy gánh nặng mệt mỏi trong lòng.
Tô Mạn Vũ cúi đầu thở dài, xoay người rời đi, lần đầu tiên cô nhận thức được rằng bản thân đã có suy nghĩ hệt như một cô gái hai mươi sáu tuổi đích thực. Đây đúng là một điều đáng khen ngợi.
Thế nhưng chân cô còn chưa kịp đặt xuống bước đầu tiên, từ phía đằng sau đã có người kéo tay cô lại, mạnh mẽ tới mức khiến cô giật mình buông ô.
Chiếc ô rơi xuống nền đất ẩm ướt không một tiếng động, mưa cũng bắt đầu tạnh dần.
"Tô Mạn Vũ, ai nói với em như vậy?" Mới vừa rồi Tô Mạn Vũ khiêu khích anh cũng chỉ lặng lẽ cười nhạt, thế nhưng lần này báo đen đã bước ra khỏi nơi ẩn nấp, bất ngờ xông đến tóm gọn con mồi chỉ trong chốc lát.
"Không cần ai nói tôi cũng tự biết, anh Diệp, có lẽ cả thế giới này đều biết, anh Diệp không còn là người đàn ông độc thân hoàng kim từ rất lâu rồi."
"Ừm, tôi cũng hơi tò mò nên có lên mạng xem thử một chút, quả thật vợ sắp cưới của anh rất xinh đẹp, rạng rỡ như ánh mặt trời sớm mai, không hổ danh là tiểu thư danh gia vọng tộc nhất nhì thành phố S." Tô Mạn Vũ cố giữ vẻ mặt bình thản, thế nhưng trong giọng nói lại không kìm được một chút mỉa mai. Từng ánh mắt nụ cười của Mạc tiểu thư đều vui vẻ tỏa sáng như hoa hướng dương ngước lên đầy kiêu hãnh đón ánh mặt trời, trái ngược hoàn toàn với bông hoa thủy tinh được trồng trong lồng kính của nhà họ Tô, nhợt nhạt yếu đuối khiến người khác chán ghét.
"Anh Diệp, phiền anh buông tay, cổ tay tôi rất đau."
Theo phản xạ, Diệp Liên Thành buông lỏng tay, Tô Mạn Vũ ngay lập tức quay người rời đi, có vẻ như những lời cô nói đã nói trúng tim đen của anh.
Hừ, vợ của anh là người phụ nữ bất hạnh nhất mà tôi từng biết, cách đám cưới thế kỷ còn chưa đến nửa năm, vậy mà anh vẫn lén lút lên giường với người khác sau lưng cô ấy, Tô Mạn Vũ thầm nghĩ trong lòng, từng bước chân dứt khoát đặt xuống. Dù đã quyết định bỏ qua chuyện cũ, coi như một đêm say cả hai người nhất thời không tỉnh táo, thế những mỗi lần nhắc lại cô vẫn cảm thấy tức giận đến nghiến răng.
"Em có tin vào mấy lời đó không?" Diệp Liên Thành đột ngột lên tiếng từ phía sau lưng.
Vạt váy ngủ mỏng manh khẽ đong đưa rồi dừng lại, thế nhưng cô không xoay người nhìn anh.
"Tô Mạn Vũ, em có tin vào những gì người ta viết trên đó không?"
Không tin sao được, đến một cô gái vô danh như Tô Mạn Vũ mà nhà họ Tô còn tìm thấy, cô hoàn toàn tin tưởng vào năng lực thu thập thông tin của anh trai mình, hơn nữa, anh ấy không bao giờ cố tình nói dối cô điều gì. Tuy đôi khi Tô Việt Bân là một người thích kiểm soát mọi thứ một cách thái quá, nhưng cô vẫn biết, tất cả những gì anh ấy làm đều là vì muốn tốt cho cô mà thôi.
"Báo đài đưa tin rầm rộ như vậy khiến tôi cũng vô cùng mong chờ đến hôn lễ thế kỷ ấy, anh Diệp yên tâm, tôi và anh trai nhất định sẽ tham dự." Tô Mạn Vũ khách sáo đáp lời, tà váy trắng nhẹ như gió thoảng lướt đi theo từng bước chân.