"Diệp Liên Thành, cảm ơn anh."
Dứt lời, Tô Mạn Vũ cúi người thật sâu.
Những năm tháng ấy anh đã đưa tay giúp đỡ cô gái nhỏ vô điều kiện, vậy nên cô vẫn luôn nợ anh một lời cảm ơn.
"Tô Mạn Vũ, em đừng nghĩ chỉ cần cảm ơn là xong." Ánh mắt Diệp Liên Thành lạnh nhạt, ngay cả giọng nói của anh cũng buốt giá như băng.
"Vậy anh muốn như thế nào? Tôi không có nhiều tiền đến thế, năm mươi nghìn đô la Mỹ kia tôi nhất định sẽ trả cho anh, nhưng nếu nhiều hơn... có lẽ tôi sẽ mất rất lâu để tích cóp đủ..."
Cô muốn trả lại cho anh bằng tiền của chính cô, chứ không phải bằng tiền của nhà họ Tô. Đây là tai nạn do cô gây ra, số tiền này cô nhất định phải trả.
Vẻ ấp úng khó xử ấy rơi vào mắt Diệp Liên Thành lại càng khiến anh tức giận. Anh nghiến răng đưa tay kéo cô đứng thẳng người đối diện với mình: "Nếu như em muốn giữa chúng ta phải rạch ròi đến mức ấy, vậy thì em nói xem, em định trả cho tôi bao nhiêu tiền mới là đủ đây?"
Đúng vậy, cần bao nhiêu tiền? Người đàn ông như anh có lẽ sẽ cảm thấy số tiền ấy chỉ giống như muối bỏ bể, nhưng đối với một người vô dụng như cô, năm mươi ngàn đô la Mỹ đáng giá cả một gia tài.
"Tôi... tôi không biết. Anh muốn bao nhiêu?"
Cô lo lắng ngẫm nghĩ rồi rụt rè thăm dò anh.
Diệp Liên Thành hơi thở phập phồng, hai nắm tay siết chặt. Trong một khoảnh khắc, anh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc trong đầu cô còn có bao nhiêu suy nghĩ chết tiệt như thế này nữa.
"Tô Mạn Vũ! Vậy thì tôi sẽ nói cho em biết, dù có bao nhiêu tiền cũng không đủ!"
Tô Mạn Vũ làm anh tức điên, thế nhưng lúc này anh phải nén lại cơn giận dữ, điều quan trọng nhất vẫn là đưa cô ấy trở về, không phải sao?
Cũng không phải lần đầu tiên Tô Mạn Vũ chọc tức anh.
"Tô Mạn Vũ, tôi không thiếu chút tiền ấy của em. Em cân nhắc trả tôi bằng cách khác đi." Ánh mắt sắc bén của anh chiếu đến không khỏi làm cô cảm thấy chột dạ, giống như từ đầu đến chân đều bị anh nhìn thấu.
"Mọi chuyện đã xảy ra rồi hãy để nó được ngủ yên. Nếu em không muốn hôm nay trở về thì ngày mai tôi sẽ quay lại đây đón em. Nhưng có điều này em hãy suy nghĩ thật kĩ, tâm ý của tôi đã được biểu đạt rất rõ ràng, chỉ thiếu một cái gật đầu đồng ý từ em mà thôi." Diệp Liên Thành thở dài, chứng kiến dáng vẻ sợ hãi như con thú nhỏ của cô liền dịu giọng trả lời. Anh đưa tay vuốt lọn tóc bung xõa mềm mại của cô đang rủ xuống nơi bờ vai, rồi lại cuốn chúng quanh những đầu ngón tay. Vẻ nguy hiểm cũng biến mất dần, đôi mắt anh hiện giờ tràn ngập yêu thương chiều chuộng, mềm mỏng thuyết phục người phụ nữ đứng trước mặt.
Anh biết mình cần phải dịu dàng, kiên nhẫn đối xử với cô thật tốt, cả hiện tại lẫn tương lai sẽ bù đắp tất cả cho cô.
Nhưng chứng kiến sự thay đổi đột ngột của người đàn ông trước mặt, nhìn ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên tóc mình, Tô Mạn Vũ lại sợ hãi nín thở, giống như một cơn sóng lớn đột ngột ập đến làm cô chao đảo. Cả cơ thể lẫn tâm hồn như đang điên cuồng giằng xé, một nửa muốn chìm đắm trong giọng nói dịu dàng của anh, nhưng nửa còn lại chỉ muốn chạy trốn đến một nơi thật xa, một nơi mà hơi thở nguy hiểm đó không thể chạm đến..
Không, không thể như thế được. Cô nhất định sẽ không đi cùng anh.
"Diệp Liên Thành, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao? Mọi chuyện ngủ yên ư? Anh có thể không quan tâm đến quá khứ của tôi, nhưng tôi thì có! Sự thật không bao giờ có thể thay đổi, tôi là một kẻ sát nhân!"
Con thú nhỏ sợ hãi trong Tô Mạn Vũ dường như đã tỉnh táo lại, thôi thúc cô bộc phát toàn bộ sức mạnh, đôi tay vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Liên Thành.
"Anh Diệp, làm ơn, nghe chính tôi thừa nhận chuyện xấu của bản thân khiến anh vui vẻ đến mức ấy sao?"
Từng giọt nóng ấm chảy dài, cô biết mình lại khóc nữa rồi, tại sao bản thân cô vẫn luôn yếu đuối như thế, chưa nói được mấy lời đã bật khóc, cô luôn luôn căm ghét bản thân mình vô dụng, ngay cả việc đơn giản nhất cũng làm không xong.
"Nếu đã hài lòng, vậy thì anh Diệp có thể rời đi được chưa? Đây là lời nói thật lòng nhất của tôi, chuyện giữa chúng ta nên dừng lại tại đây, nếu còn dây dưa hơn nữa, tôi chỉ e sau này gặp lại sẽ vô cùng khó xử."
"Tiểu Vũ, đợi đã..."
Tô Mạn Vũ quay người toan bước chân ra khỏi phòng, thế nhưng có một sức mạnh vô cùng to lớn kéo cô quay trở lại.
Sức mạnh ấy như gọng kìm khiến cổ tay cô đau nhói, cô mạnh bạo hất cánh tay thật cao để thoát ra.
Thế nhưng giây tiếp theo, một tiếng động thanh thúy đột nhiên phát ra.
Cả hai người đều vô cùng ngỡ ngàng.
Tô Mạn Vũ mở to hai mắt, không muốn tin vào những gì đang xảy đến trước mắt mình. Vết đỏ in dấu năm ngón tay lặng lẽ hiện lên trên gương mặt hoàn mỹ của Diệp Liên Thành nổi bật vô cùng.
Cô không hề cố ý. Ngay cả cô cũng không ngờ đến cái vung tay vô tình của bản thân lại chạm đến anh.
"Tôi... tôi xin lỗi, tôi không cố ý..."
Giọng nói cô ngập ngừng, cái tát ấy rơi xuống khiến rất nhiều cảm xúc trong cô đảo lộn hoàn toàn.
Tội lỗi, hối hận, sợ hãi, lo lắng... cũng vô cùng xót xa.
Cô vội vàng tiến lại gần muốn kiểm tra kĩ vết đỏ rực ấy bên má anh, thế nhưng bàn tay cô đưa ra giữa không trung bị anh ngăn lại.
Từ lúc Tô Mạn Vũ quay người cùng cái tát, đôi mắt Diệp Liên Thành thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng rồi rất nhanh lại biến mất, sau đó, gương mặt anh lạnh nhạt không hề có một chút cảm xúc.
"Tô Mạn Vũ, đã cảm thấy thoải mái hơn chưa?"
"Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý làm thế." Khí thế hung hăng của Tô Mạn Vũ hoàn toàn biến mất, lúc trước là do cô quá kích động.
"Nếu đã bình tĩnh rồi thì hai chúng ta cùng nhau quay trở về."
Cùng là giọng nói của một người, thế nhưng lúc này lại không có một chút hơi ấm khiến cô bất giác khẽ run. Tựa như người đón nhận cái tát vừa rồi không phải anh mà là cô vậy.
"Anh Diệp, coi như tôi cầu xin anh, tôi muốn ở lại đây vài ngày nữa. Dù sao đây cũng là nơi mà tôi lớn lên, tôi muốn ở lại tìm hiểu thêm một chút. Tôi... còn chưa nhớ được bao nhiêu."
Nếu bây giờ quay lại thành phố B, chắc chắn anh trai sẽ ngăn cản cô làm những điều này, thế nên nhiều năm trôi qua, kí ức của cô không có cách nào quay trở lại.
Tô Mạn Vũ chỉ có thể hết sức cầu khẩn người đàn ông trước mặt.
Thế nhưng ngoài dự đoán, Diệp Liên Thành lại đột nhiên im lặng.
Ánh mắt anh dần trở nên trầm tĩnh sâu xa, sống lưng thẳng tắp, ngay cả nét mặt nghiêm nghị cũng có một chút không tự nhiên.
Tô Mạn Vũ không còn cách nào khác cũng yên tĩnh nhìn anh chằm chằm.
Một lúc sau, anh buông tay thả cô ra.
"Không cần, đợi một thời gian nữa tôi sẽ nói cho em biết."
Anh tiến đến bên giường cầm lấy điện thoại của cô, trong lúc hoảng hốt, Tô Mạn Vũ chỉ nghĩ đến cầm theo điện thoại đi với Đường Yến Tư.
"Còn bây giờ thì về thôi."
Khựng lại một giây, cô vội vàng giữ tay anh: "Đợi đã, ý anh là sao?"
Anh biết tất cả ư?
"Chúng ta về trước đã."
"Không! Tôi muốn biết ngay bây giờ!" Trong vô thức, giọng Tô Mạn Vũ bỗng trở nên cao vút.
"Dù không trực tiếp chứng kiến nhưng tôi cũng biết một chút." Ngừng lại giây lát, anh tiếp lời: "Tô Mạn Vũ, đừng lo, từ trước đến nay em chưa từng làm bất cứ điều gì trái với lương tâm cả."
***
"Liên Thành, anh về thành phố S còn mang phụ nữ theo?"
Trong phòng ăn sang trọng có duy nhất hai người ngồi đối diện nhau, sau một thời gian trầm mặc, cô gái trẻ đặt dao dĩa xuống bàn, lên tiếng chất vấn người đàn ông.
"Anh biết em ở đây mà còn làm như thế? Diệp Liên Thành, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em hay không? Bữa tiệc lớn như vậy, thế nhưng lại có một cô gái khác đi bên cạnh chồng chưa cưới của em?"
"Buồn cười hơn là, em không hề hay biết gì, nếu không phải Ngô tiểu thư gửi ảnh cho em thì anh sẽ im lặng luôn đúng không?"
Mạc Hâm Đình cau mày, dù cô có lớn tiếng đến cỡ nào thì Diệp Liên Thành vẫn vô cùng im lặng, thậm chí anh còn không có ý định giải thích.
"Liên Thành, thời gian vừa rồi em vẫn còn ở Mỹ, em biết rằng anh cũng sẽ có những lúc cần... giải tỏa, nhưng không phải bây giờ em đã ở đây rồi hay sao?"
Dù sao thì sau này anh vẫn sẽ là chồng cô, thế nên cô không ngại đưa cho cả hai một bậc thang để bước xuống, có thể người khác không biết, nhưng cô hiểu rất rõ, không thể dùng tức giận để nói chuyện phải trái cùng Diệp Liên Thành.
"Đình Đình, đừng nói lung tung." Diệp Liên Thành lạnh nhạt.
"Em... em nói gì sai hay sao? Anh là chồng em, những chuyện này vô cùng bình thường."
Cô đứng dậy khỏi ghế ngồi, chuyển chỗ sang ngồi bên cạnh anh, thu ngắn khoảng cách giữa hai người: "Lâu như vậy rồi, chúng ta... có thể thử một chút mà."
Mạc Hâm Đình tự nhận bản thân là một người bạo dạn và cởi mở, mặc kệ những người xung quanh cô làm gì tùy thích, thế nhưng đối với chuyện đó của bản thân cô vẫn luôn nghĩ rằng, cô sẽ chỉ trao cho người sau này sẽ trở thành chồng mình. Sau khi chuyện năm đó xảy ra, cô một lòng muốn bên anh cả đời, thế nên, cho tới bây giờ cơ thể này vẫn chưa có một ai được phép chạm tới.
Anh không vội, vậy thì cô cũng không vội. Thế nhưng không rõ vì sao trong lúc này cô lại cảm thấy vô cùng bất an.
"Đình Đình, chúng ta cần nói chuyện." Diệp Liên Thành nghiêm túc mở lời, gạt bàn tay Mạc Hâm Đình đang đặt trên đùi anh.
"Đình Đình, em đã hai mươi tư tuổi rồi. Đã đến lúc em cần tìm một người đàn ông có thể chăm sóc cho em cả đời."
Mạc Hâm Đình biến sắc, vội vã cắt ngang: "Liên Thành, đây không phải là việc mà một người chồng chưa cưới như anh sẽ làm hay sao?"
"Đình Đình, bao nhiêu năm trôi qua, đến bao giờ chúng ta mới có thể thành thật được với nhau đây?"
"Đình Đình, là lỗi của anh, xin lỗi em. Anh không muốn ngáng đường em, hãy tìm một người khác thật lòng yêu em, đối xử tốt với em."
Trong lòng hai người đều tự mình hiểu rõ.
"Liên Thành, anh phản bội em?" Mạc Hâm Đình nhìn thẳng vào mắt anh, muốn tìm kiếm sự hối lỗi trong đôi mắt ấy, thế nhưng tầm nhìn của cô cứ mờ dần, muốn nén lại mà không được, có cái gì đó tắc nghẹn trong lồng ngực, từng giọt nước mắt cứ thế đọng lại nơi bờ mi, sau đó từng giọt từng giọt chảy dài. Lần đầu tiên trong đời cô được nhận một lời xin lỗi vô cùng chân thành từ anh, không phải xin lỗi vì anh đến muộn, không phải vì anh quá bận rộn mà lỡ hẹn, cũng không phải lời xin lỗi vì anh quên mất sẽ mua cho cô món bánh ngọt ngon nhất ở bờ kia nước Mỹ. Lần này, anh xin lỗi cô vì một lí do rất khác. Còn điều gì khác đến mức phải làm anh xin lỗi cô đây?
Rất nhiều lần Mạc Hâm Đình tự thuyết phục bản thân, cô có thể bỏ qua cho tất cả sự lạnh nhạt của anh, từ chối rất nhiều lời mời hẹn hò của những người đàn ông khác, bởi vì anh đã nói, sau này anh sẽ lấy cô. Cô vẫn luôn nhớ khi cất lên những lời ấy, đôi mắt anh vô cùng kiên định: "Sau này con sẽ chịu trách nhiệm với nhà họ Mạc. Đợi Hâm Đình hai mươi hai tuổi, con sẽ lấy cô ấy."
Cô thật sự đã tin.
Mẹ cô đã từng nói, rồi có một ngày Diệp Liên Thành sẽ làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với cô, bởi vì trái tim anh ấy chưa từng đặt tại nơi này. Nếu như cô chấp nhận tha thứ cho anh, vậy thì chỉ có thể ôm lấy nỗi đau ấy một mình cả đời.
Mạc Hâm Đình không muốn tin, thế nhưng hóa ra tất cả chỉ là tự lừa mình dối người.
"Là cô gái hôm qua phải không? Diệp Liên Thành, đàn ông độc thân chơi bời một chút em có thể hiểu, dù khó nhưng không phải là không thể tha thứ, nhưng anh dám vì cô ta mà chia tay em?"
Thời còn trẻ những người đàn ông thành đạt khó có thể tránh khỏi một chút ham chơi, hơn nữa cô cũng không ở gần anh, chỉ cần anh đừng nói ra, vậy thì cô có thể coi như không biết mà tiếp tục vui vẻ với anh. Ngoại trừ một tờ giấy hôn ước, giữa hai người thật sự chưa từng có gì, nói trắng ra, anh và cô vẫn có cuộc sống như hai người độc thân.
"Liên Thành, anh ở ngoài trăng hoa thế nào em không cần biết, nhưng anh không thể bỏ em." Cô không làm gì có lỗi với anh, thế nên lần này cô có quyền tức giận, cũng không cần phải cho bản thân bất cứ một bậc thang nào để đi xuống.
"Đình Đình, cô ấy quay lại rồi. Người đêm qua trong ảnh cũng chính là cô ấy."