Trong căn phòng tối yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến Tô Mạn Vũ giật mình thức giấc.

Khẽ cựa người vươn tay đến nơi đặt điện thoại, cô chợt phát hiện ra có gì đó đang đè nặng trên eo mình.

Đó là một bàn tay thon dài, từng đốt xương rõ ràng hữu lực.

Ngay khi hình ảnh bàn tay ấy đập vào mắt Tô Mạn Vũ, nhịp đập trái tim cô bắt đầu tăng tốc mãnh liệt.

Từng hồi chuông không hề dừng lại, nhưng Tô Mạn Vũ đã không còn tâm trí nào nghe chúng.

Sau khi trải qua một giấc ngủ dài cô cảm thấy vô cùng tỉnh táo, thế nhưng những gì đang hiện ra trước mặt lại giống như trong mơ.

Thậm chí cô còn không dám quay mặt lại nhìn người đàn ông ấy.

Rõ ràng trước khi đi ngủ cô đã khóa cửa phòng, vậy thì tại sao Diệp Liên Thành lại có thể nằm trên giường cô ngay lúc này?


Không lẽ cô bị mắc bệnh mộng du đi nhầm vào phòng anh?

Bây giờ... bây giờ là mấy giờ rồi?

Tô Mạn Vũ hoang mang dáo dác nhìn xung quanh, tấm rèm cửa đã được kéo sang hai bên, ánh trăng bạc từ bên ngoài chiếu rọi lên đồ vật trong phòng.

Đây đích thực là phòng cô đã chọn, nhìn xem, bức tranh hoa mẫu đơn hồng nhạt tinh xảo trên tường như đang muốn chứng thực cho điều đó.

Trong một khoảnh khắc, Tô Mạn Vũ đã rất muốn mình thật sự bị mắc bệnh mộng du. Ít nhất thì việc cô đi nhầm sang phòng của người khác sẽ không xấu hổ bằng việc ngang nhiên mở cửa cho một người đàn ông ngủ trên giường của mình. Không chỉ có vậy, người đàn ông đó còn ôm cô rất chặt như không muốn để cô chạy thoát.

Cô cố gắng gỡ tay Diệp Liên Thành ra khỏi eo mình một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nếu như anh tỉnh giấc ngay lúc này, cô thật sự sẽ không biết phải làm như thế nào. Mỉm cười nói "Chào buổi tối" với anh ư?


Không, việc đó thật quá mất mặt.

"Tô Mạn Vũ, may quá, cuối cùng em cũng nghe máy rồi. Em làm gì mà mãi mới nghe điện thoại của chị thế hả?"

Giọng nói của Đường Yến Tư vô cùng gấp gáp.

"Em... em... lúc chị gọi em đang ở trong phòng tắm." Tô Mạn Vũ lắp bắp đưa ra lí do.

"Thật là... Chị còn tưởng mình phải gọi điện báo cảnh sát rằng em họ tôi bị mất tích nữa chứ. Tiểu Vũ, em đến nơi chưa?"

Trán Tô Mạn Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trưa nay cô đã đến thành phố S, nhưng lại quên mất không gọi điện thông báo cho chị họ biết.

"Bây giờ em đang ở khách sạn rồi."

"Thật không Tiểu Vũ? Sao em không gọi chị sớm hơn, cô gái như em ở khách sạn một mình rất nguy hiểm đấy biết không. Em đang ở đâu, để chị bảo anh rể đến đón em."

Nghe thấy vậy, Đường Yến Tư hét lớn đến mức Tô Mạn Vũ phải nhăn mặt đưa điện thoại ra xa.


"Tư Tư, không sao, em... em ở cùng với bạn."

"Bạn nào?"

"Bạn... bạn... bạn học cũ của em."

Thật may Đường Yến Tư ở thành phố S không có nhiều cơ hội gặp mặt Tô Mạn Vũ, nếu không cô nhất định sẽ phát hiện ra em họ mình đang nói dối. Mỗi lần như vậy, mặt Tô Mạn Vũ đều đỏ bừng, còn lắp bắp không nói nên lời.

Mặc dù Diệp Liên Thành đúng là bạn học của cô ngày trước, thế nhưng cô vẫn ấp úng mãi không thôi.

"Ồ... nam hay nữ?"

Từ hốt hoảng lo lắng chuyển sang thích thú, Đường Yến Tư bắt đầu tra hỏi kĩ càng.

"Nữ! Tất nhiên là nữ rồi. Tư Tư, chị nghĩ lung tung gì thế?"

Tô Mạn Vũ cảm thấy mặt mình lúc này nóng rực như một lò than hồng. Nếu như chị Tư Tư đang ở đây, chắc chắn chị ấy sẽ phát hiện ra có vấn đề.

"Là nữ à..." Đường Yến Tư thở dài đầy tiếc nuối càng khiến cô cảm thấy chột dạ.
"Vâng... là nữ mà, bạn ấy rất tốt, chị không cần phải lo lắng đâu." Chợt nhớ ra lớn tiếng có thể làm người bên cạnh thức giấc, Tô Mạn Vũ hắng giọng rồi khẽ khàng trả lời.

"Được, vậy thì chị yên tâm rồi. Đến thành phố S thì nhớ sang nhà chị nhé, chị sẽ chuẩn bị nhiều món ngon cho em."

Ngay sau đó, Đường Yến Tư bắt đầu than thở về việc dạo gần đây phải ở nhà quá nhiều, sức khỏe cô vốn dĩ không tốt, từ sau khi sinh Tiểu Ôn thì thường xuyên cảm thấy đau đầu, đau lưng vô cùng mệt mỏi.

Tô Mạn Vũ yên tĩnh lắng nghe, cho tới tận khi cậu bé Tiểu Ôn khóc ầm ĩ thì câu chuyện mới tạm dừng.

Cô thở phào đặt điện thoại về chỗ cũ, rồi đưa tay định chạm lên công tắc đèn ở đầu giường.

"Đừng bật đèn."

Chúa ơi, tại sao cô có thể quên mất rằng trong phòng còn có một người nữa cơ chứ.
Tô Mạn Vũ cứng nhắc quay người, trong bóng tối cô vẫn cảm nhận được đôi mắt Diệp Liên Thành đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhất định là do cô không chú ý mà lớn tiếng, anh đã nghe cô nói chuyện với Tư Tư bao lâu rồi?

"Chào... chào buổi tối."

Nữa... lại nữa rồi! Chỉ trong một ngày Tô Mạn Vũ đã làm ra hai chuyện vô cùng ngu ngốc, việc đầu tiên chính là cô đã thức dậy trong vòng tay của Diệp Liên Thành, còn việc thứ hai là khi cô chào hỏi anh sau khi thức dậy bằng một câu nói vô cùng mất mặt.

Thực ra, lúc này nói câu gì hay làm gì cũng đều là ngu ngốc cả. Nếu như cô không để cho anh bước chân vào phòng mình, thì sẽ chẳng có chuyện gì đáng xấu hổ xảy ra.

"Ừm, chào buổi tối, Tô Mạn Vũ."

Có thể là do vừa mới tỉnh dậy, thế nên giọng của anh trầm khàn thô ráp. Trong đêm tối, sức quyến rũ đến từ giọng nói ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cô không thể nhìn rõ gương mặt anh, nhưng thính giác của cô lại tốt vô cùng, từng câu từng chữ anh nói cô đều nghe thấy.
Diệp Liên Thành sinh ra đã có chất giọng trầm thấp nam tính, đôi khi có thể khiến người đối diện cảm thấy áp lực, nhưng ngay lúc này đây, Tô Mạn Vũ lại cảm nhận được sự dịu dàng vui vẻ trong lời nói của anh.

Không được, nếu cứ như này, cô sẽ bị chìm sâu vào cơn mơ màng do anh tạo ra.

Tô Mạn Vũ bật đèn khiến căn phòng đột nhiên trở nên sáng rực. Đôi mắt đã quen với bóng tối nheo lại, sau đó lại mở ra.

Thật may, cả hai người đều mặc đủ quần áo, Tô Mạn Vũ thở phào.

Một năm trước đây, ngay sau khi việc Tô Mạn Vũ hôn Tạ Nghiên Dương lan truyền đến tai Bạch Lộ Khiết, hơn thế nữa nụ hôn ấy còn là do Tô Mạn Vũ chủ động, thì bác sĩ Bạch đã âm thầm chia sẻ cho cô biết một chút về chuyện mà những người trưởng thành sẽ làm.

Một cô gái hai mươi lăm tuổi thì nên biết tất cả những điều cần phải biết rồi, dù cho cô ấy có là một bệnh nhân mất trí nhớ.
Nếu Tô Việt Bân biết rằng em gái mình bị đầu độc bởi những bộ phim đen tối chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, thế nên Bạch Lộ Khiết đã diễn đạt uyển chuyển hơn thông qua những câu chuyện có thật.

"Tô Mạn Vũ, em đã hiểu chưa, cho dù không yêu nhau thì vẫn có thể "làm", thế nên em phải bảo vệ bản thân thật tốt, đàn ông xấu ngoài kia vô cùng nhiều, anh ta chỉ cần ngọt ngào với em một hai câu là đã muốn đưa em lên giường. Những chuyện như thế này xảy ra, nếu không cẩn thận thì phụ nữ vẫn luôn là người gánh chịu nhiều thiệt thòi nhất."

Trái tim non nớt của Tô Mạn Vũ không hiểu được mấy phần, thế nhưng cô ghi nhớ rất kĩ: "Phải bảo vệ bản thân thật tốt, bởi vì đàn ông xấu biết nói lời ngọt ngào ngoài kia vô cùng nhiều."

"Sẽ không có chuyện cô nam quả nữ nằm chung một chỗ mà không xảy ra chuyện gì, trừ khi anh ta quá say, hoặc anh ta không phải đàn ông."
Thế nhưng chị Khiết Khiết, Diệp Liên Thành không say, em ngửi thấy hương vị thanh lạnh sạch sẽ trên người anh ấy chứ không phải mùi rượu nồng nặc gay mũi, chẳng lẽ...

Tô Mạn Vũ thề, trong số tất cả những người mà cô từng gặp qua, Diệp Liên Thành chính là người có khí chất đàn ông mãnh liệt nhất.

"Tô Mạn Vũ, tạo hóa có đôi bàn tay vô cùng thần kì, không phải người đàn ông nào sinh ra cũng sẽ thích phụ nữ, và cũng không phải tất cả phụ nữ trên thế giới này đều thích đàn ông."

Lời căn dặn của Bạch Lộ Khiết cứ thế vang vọng bên tai Tô Mạn Vũ.

Cô đưa đôi mắt nghi ngờ chiếu thẳng vào Diệp Liên Thành khiến anh ngẩn người, sau đó, anh nghe rõ mồn một câu hỏi phát ra từ đôi môi ấy:

"Anh Diệp, anh... anh có thích phụ nữ không?"

Chỉ trong nháy mắt, Tô Mạn Vũ đã cảm nhận được bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo xung quanh Diệp Liên Thành, ngay cả đôi mắt sắc bén của anh cũng tràn ngập vẻ tức giận.
Chị Khiết Khiết, em lại làm ra một chuyện ngu ngốc nữa rồi!

Tô Mạn Vũ đã hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn là một cô gái ngu ngốc, cô ấy thế mà lại dám hỏi Diệp Liên Thành một câu như vậy.

Cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, rõ ràng là anh đang kiềm chế cơn tức giận của mình.

"Sao? Thích phụ nữ? Ý cô Tô là gì?"

Anh gằn từng tiếng, đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào mắt cô.

Tô Mạn Vũ bối rối biết mình lỡ lời, liền lắp bắp xin lỗi: "Tôi...tôi... rất xin lỗi, anh Diệp, tôi thật sự không có ý đó..."

Ba chuyện ngu ngốc xảy ra chỉ cách nhau vài tiếng đồng hồ khiến Tô Mạn Vũ bắt đầu hoài nghi về việc mình đã từng là "thủ khoa đầu vào của trường trung học Nhất Trung" ngày xưa như thế nào.

Diệp Liên Thành nhìn gương mặt cô gái hết trắng rồi lại đỏ, chân tay luống cuống không biết đặt ở đâu, giống như cô học trò nhỏ chuẩn bị tinh thần đợi thầy giáo khiển trách khiến anh thở dài.

"Tô Mạn Vũ là một cô gái rất đáng yêu, thế nhưng câu hỏi vừa rồi của cô ấy không hề đáng yêu một chút nào."

Sao...?

Nghe thấy thế, Tô Mạn Vũ đang cúi gằm mặt liền ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời của anh.

"Cô ấy cười lên vô cùng đáng yêu, ngay cả lúc khóc cũng có thể khiến người khác nâng niu thương xót. Thế nhưng dáng vẻ vừa rồi lại khiến tôi cảm thấy Tô Mạn Vũ đúng là cô gái ngốc hết thuốc chữa."

Ngốc hết thuốc chữa!

Tô Mạn Vũ ngạc nhiên mở to mắt nhìn Diệp Liên Thành, anh dám nói cô ngốc ư?

Trong đầu cô hiện ra vô số lí do bào chữa cho câu nói "Tô Mạn Vũ đúng là cô gái ngốc hết thuốc chữa" của anh. Cô không hề ngốc một chút nào, chính anh còn nói rằng bạn học Tô rất thông minh cơ mà.

Diệp Liên Thành, tôi không ngốc, tất cả là do tôi ngủ quá nhiều, ngủ nhiều dẫn đến đầu óc không tỉnh táo, thế nên tôi mới không kiểm soát được lời nói của mình.
Diệp Liên Thành, tất cả là do anh không uống rượu. Đúng, nếu như anh uống rượu thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải thích hơn rồi.

Diệp Liên Thành, tất cả là do bàn tay chết tiệt của anh, anh cũng biết mà, nếu như anh không đặt chúng lên người tôi thì tôi cũng sẽ không nghĩ lung tung như vậy.

Chiếc giường này rất rộng, nếu như lúc tỉnh dậy tôi và anh nằm cách xa nhau, cũng không đắp chung một chiếc chăn, vậy thì tôi cũng sẽ chẳng nghĩ ngợi gì hết.

Trong đầu cô gái "ngốc hết thuốc chữa" lúc này đang bắt đầu đổ hết mọi tội lỗi cho Diệp Liên Thành, thế nhưng anh vẫn không hề hay biết.

"Tô Mạn Vũ, nghĩ gì thế? Vẫn còn đang đoán xem liệu tôi có thích phụ nữ hay không sao?"

Anh nắm lấy tay cô đang vò tấm chăn đến nhăn nhúm, anh có thích phụ nữ hay không, không phải cô là người biết rõ nhất sao?

"Không phải... ý tôi không phải như vậy, tại vì... anh vào phòng tôi..."

Âm thầm sắp xếp tất cả những lời nói ấp úng rời rạc của Tô Mạn Vũ trong đầu, cuối cùng anh cũng đã hiểu được, hóa ra cô gái nhỏ này đã được khai sáng đến mức ấy rồi.

"Ồ... cô Tô nghĩ rằng tôi không có cảm giác với phụ nữ ư?"

Nụ cười khẽ như đã hiểu tất cả của Diệp Liên Thành khiến Tô Mạn Vũ xấu hổ, cô còn chưa nói gì mà đã bị anh đoán trúng tâm tư.

"Hay là... cô Tô tự mình kiểm tra xem?"

Kiểm tra... kiểm tra cái gì?

Không đợi Tô Mạn Vũ nói hết câu, anh đã nhanh chóng kéo tay cô hướng đến nơi ấy.

Lực tay anh rất mạnh, cô vội vàng rụt tay lại, cố gắng giãy giụa trốn thoát nhưng vô ích.

Không được, cô chỉ muốn hỏi như vậy thôi chứ không hề muốn tự mình kiểm tra một chút nào.

Mắt thấy tay mình sắp chạm đến nơi đó của anh, Tô Mạn Vũ nhắm chặt mắt không dám nhìn tiếp, miệng hét lớn.
"Không... không được, nam nữ không yêu nhau thì không thể làm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play