Chính Dương Minh Trác cũng không biết rằng mình vì lý do gì mà bất tỉnh, chỉ nhớ được hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy vẫn là cơ thể nhỏ bé đã không còn nguyên vẹn ở giữa vũng máu.
Lúc Dương Minh Trác tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt hắn là trần nhà màu trắng, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cũng là mùi mà hắn ghét nhất.
Việc đầu tiên hắn làm là gọi cho Thanh Thuần, trợ lý của mình.
Thanh Thuần không biết có phải đang ở gần bệnh viện hay không, cô dường như xuất hiện trước mặt Dương Minh Trác chỉ trong vòng mười phút tính từ khi hắn gọi cuộc điện thoại kia.
"Chủ tịch, anh thấy thế nào rồi?"
"Không sao."
Dương Minh Trác trả lời, không khí trong phòng trầm mặc tới đáng sợ.
"Người đó...thực sự là Bạch Thanh Lam?"
Dương Minh Trác ngước mắt hỏi Thanh Thuần, cô gật đầu:
"Trong lúc anh hôn mê, cảnh sát đã xác định được ADN và nhóm máu rồi, hơn nữa một vài người tận mắt chứng kiến tai nạn, cũng đã nhận định qua bức ảnh chân dung của cô ấy, khẳng định cô ấy chính là người bị container cán qua."
Dương Minh Trác càng trở nên trầm mặc hơn, bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm, khớp xương trắng cùng những đường gân xanh nổi lên thấy rõ.
"Thi thể của Bạch Thanh Lam giờ ở đâu?"
Hỏi xong, Dương Minh Trác lại nói: "Còn tên tài xế đã đâm cô ta, đang ở đâu?"
Thanh Thuần không đoán được ý định của Dương Minh Trác, nhưng cô nói:
"Chủ tịch, đây là tự sát."
Nghe đến hai chữ "tự sát" Dương Minh Trác quay sang nhìn Thanh Thuần, ánh mắt sắc lạnh tới nỗi khiến Thanh Thuần giật mình, theo phản xạ hơi lùi một bước.
"Có nhân chứng nói đã nhìn thấy Thanh Lam tự mình lao vào đầu chiếc container kia. Cảnh sát cũng đã vào cuộc giám định, từ lời nhân chứng và camera ven đường cao tốc cho thấy kết quả..."
Thanh Thuần nói tới đây thì dừng lại, quả thực không dám mở miệng nói lời cuối cùng, bởi vì thần sắc của Dương Minh Trác bây giờ có thể nói là so với diêm vương đoạt mạng còn đáng sợ hơn mấy phần.
Giọng nói của Dương Minh Trác khàn hẳn đi, hỏi lại Thanh Thuần: "Thi thể của cô ta giờ ở đâu?"
"Ở nhà xác của bệnh viện."
Trầm mặc một lúc lâu, Dương Minh Trác nói: "Chuẩn bị đám tang cho Bạch Thanh Lam."
Tang lễ của Thanh Lam, trời đang nắng bỗng có mây đen kéo tới, ùn ùn nối tiếp, đổ mưa dữ dội.
Đám tang không có người viếng, bởi vì Thanh Lam chẳng còn người thân nào, Dương Minh Trác che một chiếc ô lớn màu đen đứng trước ngôi mộ mới xây.
"Bạch Thanh Lam, đây là quả báo của cô."
Dương Minh Trác cất lời, nhưng chính hắn lại không nhận ra bản thân có bao nhiêu rối bời, ngón tay siết chặt trên cán ô, hắn lại nói tiếp:
"Có phải quá nhẹ nhàng cho cô không?"
Dương Minh Trác đã nghĩ cả trăm ngàn cách để hành hạ Thanh Lam, khiến cô đau khổ, khiến cô phải hối hận vì lỗi lầm của bản thân.
Hắn bẻ gãy đôi cánh của cô, cướp đoạt quyền hạnh phúc của cô, ràng buộc cô bằng một cuộc hôn nhân địa ngục và sự sống chết của người bà thực vật.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cướp đi mạng sống của Thanh Lam, bởi vì Dương Minh Trác luôn nghĩ trên đời này còn rất nhiều thứ đau khổ hơn cái chết.
Thế mà, trong lúc hắn không để ý, Thanh Lam đã cho bản thân cái quyền được lựa chọn ra đi.
Dương Minh Trác nhếch môi, lạnh lẽo cười dưới mưa.
"Bạch Thanh Lam, cô tính toán rất hay. Cô đã khiến tôi cả đời này không thể nào vui vẻ được nữa."
Bạch Thanh Lam là gai trong mắt, là rằm trong tim, là quả báo của hắn. Đời này, dường như gặp cô chính là sự an bài của số phận, số phận muốn trêu ngươi hắn, trả thù hắn, khiến hắn sống không yên ổn.
Trong quá khứ, hạnh phúc của Dương Minh Trác tan tành vì Bạch Thanh Lam. Ở hiện tại, nỗi hận của hắn cũng bị cô thẳng tay phủi bỏ. Nực cười làm sao, hắn và cô giằng co mấy năm, dằn vặt mấy năm, cuối cùng hắn vẫn thua dưới tay cô thế này.
"Cô thắng rồi, Thanh Lam. Cô thực sự thắng rồi."
Mưa mỗi lúc một lớn, lộp bộp rơi xuống tán ô, sấm rền vang cuối chân trời như trút giận, tia chớp sáng lóa rạch ngang trời, dữ dội như cảm xúc trong lòng người.
Dương Minh Trác nhìn chăm chăm vào tấm ảnh trên bia mộ mấy giây, sau đó hắn xoay người.
Sau lưng hắn, bia mộ im lìm nằm dưới mưa, bông hoa cúc trắng duy nhất đã bị mưa gió vùi dập, cánh hoa nát tươm, rụng gần hết, càng lộ ra vẻ cô độc lẻ loi.
*
Một ngày sau tang lễ của Bạch Thanh Lam, Dương Minh Trác vẫn theo như thường lệ trở về nhà vào lúc sáu giờ chiều. Vừa về nhà hắn đã có thói quen đi tắm, nhưng ngay sau khi bước vào phòng tắm, Dương Minh Trác lại sững ra.
Bồn tắm trống không lạnh lẽo, Dương Minh Trác sực nhớ Thanh Lam không có ở đây, đương nhiên cũng không có người chuẩn bị sẵn nước tắm cho hắn.
Dương Minh Trác nhếch môi, cũng chẳng sao, hắn có thể tự mình làm được.
Xả nước ra, định cho thêm một chút tinh dầu, lúc này hắn lại phát hiện trên kệ có tới bảy tám lọ tinh dầu khác nhau, hắn ngửi thử một lượt cũng không tìm ra lọ nào có mùi hương quen thuộc như mọi lần Thanh Lam vẫn pha, cuối cùng đành tùy tiện chọn một lọ.
Nước xả đầy bồn, cho tay vào cảm thấy quá nóng, Dương Minh Trác cho thêm nước lạnh, tới khi sờ tay vào lại cảm thấy quá lạnh.
Hắn điên tiết đáp phăng chai tinh dầu trên tay xuống, mang tâm trạng bực bội đi ra khỏi phòng tắm.
Bảy giờ tối, chẳng có bữa cơm nào đã được bày biện sẵn ra cho hắn. Dương Minh Trác cố gắng áp chế tinh thần, quyết định vào bếp tự nấu một bữa cơm. Sinh ra là đại thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng bởi vì đối với nấu nướng cũng có chút yêu thích, vì vậy đồ ăn Dương Minh Trác nấu không tệ. Chỉ là sau khi kết hôn với Thanh Lam, vì muốn cô hầu hạ mình, nên hắn chưa từng tự tay nấu nướng.
Bữa ăn bốn món mặn với một món canh được Dương Minh Trác bưng ra bàn, bày biện nhìn rất vừa mắt, nhưng sau khi nấu xong, hắn lại không muốn động đũa, cứ ngồi trầm mặc như thế.
Dương Minh Trác cúi xuống nhìn hai ngón tay vừa bị cắt trúng của mình, miệng vết thương chưa kịp cầm máu, bây giờ lại gỉ ra vệt hồng hồng, trong lòng càng thêm khó chịu vô cớ.
Ba ngày sau tang lễ của Bạch Thanh Lam, căn nhà sau ba ngày không có người dọn dẹp đã trở nên hơi bừa bộn. Dương Minh Trác lấy từ trong máy giăt ra chiếc áo sơ mi đã bị quay nhăn nhúm, khó chịu nhíu mày, sau đó ghét bỏ ném ngược trở lại. Ra ngoài cửa, giày dép hắn đi về hôm qua cũng không có ai xếp ngay ngắn trên kệ nữa, vẫn ở nguyên vị trí cũ, Dương Minh Trác nhìn mấy đôi giày chăm chăm, giơ chân đá một cái, lại quay vào trong.
Một tuần sau tang lễ của Bạch Thanh Lam, Dương Minh Trác ngồi lặng người ở sô pha, tay kẹp một điếu thuốc, hắn không hút, chỉ là tùy tiện châm lên như vậy. Đốm lửa ở đầu điếu thuốc sáng rực phút chốc trở thành thứ ấm áp duy nhất còn lưu lại trong không gian lạnh lẽo này. Ánh sáng từ đèn pha lê dịu nhẹ hắt xuống, khi lọt vào mắt hắn lại trở thành luồng sáng nhức nhối vô cùng.
Một tháng sau tang lễ của Bạch Thanh Lam, căn nhà đã vô cùng bừa bộn, chiếc điện thoại bị Dương Minh Trác ném vỡ tan dưới sàn, dạo gần đây hắn rất dễ dàng nổi nóng, trao đổi với trợ lý về công việc thôi cũng khiến hắn bực tức quăng vỡ điện thoại, điều hòa trong phòng làm nhiệt độ xuống rất thấp, trời bên ngoài cũng đã vào thu.
Đêm tối, Dương Minh Trác mất ngủ, hắn muốn xuống lầu uống nước, nhưng lúc đi tới đầu cầu thang thì lại dừng.
Cuối cùng bước chân chuyển hướng về tới căn phòng nhỏ nằm im lìm ở cuối hành lang, phòng của Bạch Thanh Lam.
Dương Minh Trác đứng lặng người vài giây, sau cùng quyết định đẩy cửa bước vào.
Dương Minh Trác vừa mới đẩy cửa bước vào phòng, một cảm giác lạnh lẽo đột ngột bao phủ lấy hắn. Dương Minh Trác nheo mắt, vươn tay bật đèn.
Đồ đạc của Thanh Lam vốn đã không nhiều, hiện tại người không còn ở đây nữa, đồ vật trong phòng trông càng trở nên nghèo nàn tới đáng thương.
Dương Minh Trác tiến lại, giờ hắn mới để ý tới việc căn phòng này của Thanh Lam vốn không có giường, nơi cô ngủ là một tấm đệm được trải ra, không dày lắm, có lẽ mùa đông sẽ rất lạnh.
Hắn ngồi yên tĩnh một hồi, bực bội trong lòng vẫn là không có cách nào giải tỏa được, Dương Minh Trác đứng lên, vung chân đá mạnh một cái vào chiếc tủ nhỏ kê bên cạnh, không ngờ chiếc tủ quá cũ, chịu không nổi một lực này, lập tức đổ xuống, đồ vật bên trong bắn ra tung tóe, một cuốn sổ nhỏ vô tính văng vào cổ chân Dương Minh Trác, còn cả mấy lọ thuốc sau khi văng ra thì bật nắp, thuốc ở bên trong rơi vãi khắp nơi.
Dương Minh Trác cúi đầu, trước tiên nhặt cuốn sổ lên, sau đó mới nhặt hộp thuốc gần mình nhất, hắn chăm chú nhìn vào dòng chữ ghi bên ngoài hộp thuốc.
"SSRIs"
Dương Minh Trác cau mày, đây là thuốc dành cho người bị trầm cảm, Thanh Lam không lẽ...?
Nghĩ tới đây, không hiểu vì sao mấy ngón tay lại run nhẹ, Dương Minh Trác nhìn tiếp tới cuốn sổ trên tay mình, bìa sổ màu nâu, có chút cũ kỹ, phủ đầy bụi, giống như đã lâu không được người khác động tới.
Dương Minh Trác mở trang đầu ra, ngay ở trang đầu có kẹp một bông hoa phượng, được dán cẩn thận, bên dưới còn có tấm hình của một thiếu niên, tuy ảnh đã cũ, không biết có phải bị rơi vào nước hay không mà trở nên mờ nhòe, người khác có thể không nhận ra được, nhưng Dương Minh Trác sao có thể không nhìn ra? Bởi vì người trong tấm hình này chính là hắn, hắn của thời niên thiếu.
Bức ảnh này là ảnh chụp lén, bởi vì trong hình Dương Minh Trác hoàn toàn không nhìn vào ống kính, ước lượng thời gian có lẽ là vào năm hắn tốt nghiệp trung học phổ thông, mặc áo sơ mi trắng cài huy hiệu đoàn trên ngực áo, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh.
Lật trang thứ hai, lại là một tấm ảnh khác, kích cỡ nhỏ hơn tấm ở trang đầu, bên dưới ảnh ghi thông tin của Dương Minh Trác. Từ ngày sinh tới cung hoàng đạo, màu sắc yêu thích tới món ăn yêu thích, những nét bút nghiêng nghiêng bằng mực xanh hiện trên nền giấy có phần ố vàng, đánh mạnh vào tâm trí Dương Minh Trác.
Trang thứ ba, ảnh Dương Minh Trác hồi nhỏ hơn một chút, có lẽ là khoảng mười một, mười hai tuổi.
Ghi chú bên dưới của Thanh Lam: [Mười hai tuổi, gặp được anh. Chợt nghĩ, đây có lẽ là điều tuyệt diệu nhất trong cuộc đời này của em."
Trang thứ tư, ảnh Dương Minh Trác cầm bằng tốt nghiệp cấp ba, còn có một tấm ảnh nhỏ của Thanh Lam bên cạnh, thiếu nữ xinh xắn cười lên rất động lòng, vui vẻ lan tới tận đáy mắt.
Ghi chú bên dưới của Thanh Lam: [Mười sáu tuổi, em vừa vào trường, anh đã sắp ra trường, chỉ học cùng anh được có một năm. Nhưng không sao cả, một năm này với em đã vô cùng mãn nguyện. Có thể lén lút nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể chìm trong dòng người thoải mái hò hét cổ vũ cho chàng trai em thích, đó là loại kɦoáı ƈảʍ tuyệt vời gì chứ? Vì vậy, Dương Minh Trác, em thực sự rất mãn nguyện. Ở chặng đường kế tiếp, em nhất định vẫn sẽ đuổi theo bước chân của anh.]
Trang thứ năm, trang thứ mười...tới trang thứ mười lăm, tất cả đều như đi theo một nguyên tắc nhất định, đều kèm theo ảnh của Dương Minh Trác ở những khoảnh khắc khác nhau, bên dưới có lưu bút của Thanh Lam.
[Hôm nay là sinh nhật anh, Dương Minh Trác. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, bình an.]
[Gần đây có phải anh đang thích một người?]
[Đứng trước anh, cuối cùng vẫn không thể mở lời.]
[Kỳ thi đại học sắp tới rồi, em rất muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ tới việc có thể được học chung trường với anh, khí thế lại dâng trào. Minh Trác, đợi em nhé, nhất định em sẽ lại tới gặp anh.]
[Hóa ra cô gái anh thích là bạn thân của em, Giai Niệm. Em chỉ thắc mắc một điều, không phải hai người là anh em sao?]
[Thì ra Giai Niệm là con nuôi của Dương gia, thật tốt, vậy thì hai người sẽ không bị cản trở gì nữa. Như vậy anh sẽ không buồn lòng, sẽ luôn vui vẻ.]
[Giai Niệm không biết đan khăn, em đan giùm cho cô ấy một chiếc. Hôm nay không ngờ lại thấy anh quàng nó. Nên vui hay buồn nhỉ? Khăn của em đan được anh quàng lên, nhưng danh nghĩa người tặng nó lại không phải là em.]
...
...
Trang thứ ba mươi mốt, không có ảnh của Dương Minh Trác.
[Cùng anh kết hôn. Tuy chỉ là kế sách đối phó tạm thời trong một năm, sau đó sẽ ly hôn, nhưng không sao, như vậy cũng rất tốt rồi. Có thể làm vợ trên danh nghĩa của anh trong một năm, em đã mãn nguyện rồi. Ngày tháng sau này, nhất định thành tâm chúc phúc cho anh và Giai Niệm.]
Từ trang này trở đi đã không còn có ảnh chụp được dán kèm nữa, chỉ có những nét bút trằn trọc của Thanh Lam in trên giấy, từng chữ từng chữ đơn độc, giống như được phủ lên cả một tầng ưu thương ảm đạm.
[Dương Minh Trác, chúc anh sinh nhật vui vẻ, bình an.]
[Bảo bối, xin lỗi. Không thể giữ con ở lại lâu hơn được. Hi vọng nếu có duyên, sau này hãy lại tới tìm mẹ, ở một thời điểm tốt hơn, để chúng ta có thể cùng nhau đồng hành."
Dương Minh Trác bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, đọc tới dòng này, tay hắn giữ trên tờ giấy run lên.
Ý là, Thanh Lam đã từng mang thai?
Vì mấy trang sau Thanh Lam không ghi ngày tháng nữa, nên Dương Minh Trác không biết được cô viết dòng này vào thời điểm nào. Nhưng đã viết rõ ràng như thế, hẳn đây là sự thật.
Dương Minh Trác hít một hơi sâu, lật giở tiếp cuốn sổ. Càng về sau, Thanh Lam càng viết ít đi, thưa thớt.
[Dương Minh Trác, em không yêu anh nữa.]
Trang cuối cùng của cuốn sổ, không biết được ghi vào ngày nào, những nét chữ run rẩy, trang giấy nhàu nhĩ và nhòe mực, có lẽ Thanh Lam đã khóc khi viết chúng.
Dương Minh Trác gập lại cuốn sổ, không kịp khống chế đôi bàn tay đang run lên, dưới sàn vẫn ngổn ngang những viên thuốc nhỏ màu trắng, căn phòng dường như trở nên lạnh hơn thời điểm ban nãy khi hắn mới bước vào.
Hóa ra, có quá nhiều chuyện hắn không hề hay biết. Gió thu se lạnh theo khe hở của cửa sổ tràn vào phòng, một đêm nặng nề chậm chạp trôi.