Thấy đối phương không đáp, mấy ngón tay Thanh Lam từ từ nới lỏng, cuối cùng vô lực buông xuống, tự cảm thấy bản thân có bao nhiêu nực cười. Hắn chỉ là một người đàn ông xa lạ, vì lý do gì mà phải giúp đỡ cô.
"Cho tôi một lý do." Từ Vĩ Thanh nói, Thanh Lam hoảng hốt ngước mắt, dường như không tin vào việc mình còn có được cơ hội thương lượng.
Mất một lúc, Thanh Lam mới trả lời anh: "Anh muốn gì? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm."
Im lặng.
Đêm tối có trăng sáng, căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bàng bạc hắt xuống từ cửa sổ chưa đóng, gió thổi vù vù làm rèm cửa bay tán loạn.
Sự im lặng kéo dài thật lâu.
Sau đó, Thanh Lam nghe Từ Vĩ Thanh nói: "Chỉ cần tôi còn sống, em phải ở bên cạnh tôi. Sau khi tôi chết, em phải bồi táng cùng tôi."
Từng câu từng chữ nói ra mang theo quyền lực khôn cùng, không phải đùa cợt, Từ Vĩ Thanh nhìn thẳng vào mắt Thanh Lam, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô.
Mà Thanh Lam dĩ nhiên bị lời này của Từ Vĩ Thanh dọa sợ, đồng tử giãn ra, trân trối nhìn người đàn ông trước mặt.
Sống phải ở cùng hắn, chết phải đi theo hắn, đây là điều kiện mà một người bình thường có thể đưa ra sao?
Từ Vĩ Thanh không thúc giục cũng không cưỡng ép, anh đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Suy nghĩ kỹ rồi cho tôi câu trả lời."
Nhưng trước khi bước chân đi tới cửa, anh đã nghe Thanh Lam lên tiếng: "Tôi đồng ý. Tôi sẽ ở cạnh anh."
Ngừng lại một chút, thấy vẫn chưa đủ thành ý, cô quả quyết nói thêm: "Khi anh chết, tôi sẽ bồi táng cùng anh."
Thanh Lam vừa nói xong, cô rời giường, bước chân chạm tới nền gỗ mát lạnh, tiến gần về phía Từ Vĩ Thanh.
Đúng lúc Từ Vĩ Thanh quay người lại, bốn mắt nhìn nhau dưới thứ ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài, gió thổi vào làm vài lọn tóc của cô bay tán loạn.
Từ Vĩ Thanh hỏi Thanh Lam: "Không hối hận?"
Thanh Lam kiên định nhìn hắn: "Sẽ không."
Từ Vĩ Thanh vươn tay ra, giúp cô vén mấy lọn tóc đang bay loạn, sau đó bàn tay tự nhiên áp lên má cô, y cúi thấp đầu, ghét sát vào cổ cô, hé răng cắn một cái.
Thanh Lam bị Từ Vĩ Thanh cắn, đau đớn nhăn mặt, nhưng cô không hề phát ra tiếng kêu, trong lòng ngổn ngang. Cô nghe giọng nói gợi cảm của Từ Vĩ Thanh vang lên:
"Tôi sẽ cứu em."
Cô đang mắc kẹt trong điều gì? Hắn lại cứu cô khỏi điều gì? Có lẽ chỉ hai người mới hiểu, nhưng chính vào thời điểm ấy, hắn và cô đã trở thành mối ràng buộc trong cuộc đời nhau.
Anh nói, anh sẽ cứu cô.
Cô nói, cô sẽ ở cạnh anh.
*
Một tuần trôi qua, Thanh Lam vẫn chưa có tin tức. Dương Minh Trác ngày càng dễ nổi nóng, nhân viên từ trên xuống dưới bị hắn dọa tới sắc mặt chuyển xanh chuyển trắng, suy sụp tinh thần. Nhưng không ai dám ho he nửa lời, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cho thời gian này mau qua đi.
Trước cửa phòng chủ tịch, thư ký chưa gõ cửa đã xông vào phòng.
"Chủ tịch, chủ tịch, cô Thanh Lam."
Cô gái trẻ chưa nói đã nhòe cả hai mắt, dường như bị dọa tới hoảng sợ. Thanh Thuần đi theo làm thư ký cho Dương Minh Trác từ khi vừa mới tốt nghiệp đại học, tới nay cũng đã được ba năm.
Việc Thanh Lam ở trong nhà Dương Minh Trác cũng chỉ có mình cô biết, bởi vì thi thoảng cô nhận lệnh của hắn làm một số việc vặt liên quan tới Thanh Lam.
Bây giờ, người đầu tiên thông báo tin tức cho Dương Minh Trác lại cũng chính là cô.
Nhắc đến Thanh Lam, Dương Minh Trác rời mắt khỏi tập tài liệu trên bàn, ngước lên nhìn Thanh Thuần. Hắn nhíu mày nhìn thư kí hỏi: "Tìm thấy Thanh Lam rồi à?"
Đúng lúc này, Tạ Duy Tôn gọi tới, Dương Minh Trác bắt máy:
"Alo?"
Đầu bên kia Tạ Duy Tôn mang tới một tin động trời:
"Bạch Thanh Lam vừa bị tai nạn, cậu mau tới hiện trường xem sao."
Sững sờ, Dương Minh Trác tưởng mình nghe nhầm, đôi lông mày cau lại với nhau, hắn vô thức hướng nhìn tới Thanh Thuần đang đứng ở gần cửa, hỏi cô ấy:
"Ban nãy cô định nói với tôi cái gì?"
Thanh Thuần run rẩy: "Chủ tịch, Thanh Lam cô ấy bị tai nạn."
Cơ thể Dương Minh Trác bỗng run lên mà không hiểu tại sao. Dương Minh Trác đứng gậy, cảm nhận như trái tim đang đột ngột đập nhanh hơn bình thường, nhanh tới mức làm ù cả hai tai. Hình như đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại cảm giác này, giọng nói cũng có phần vấp váp:
"Ở..đâu? Tai nạn ở đâu?"
"Vành đai hai... gần đường cao tốc, cách đây 7km."
Giọng của Thanh Thuần càng run rẩy hơn, đủ biết đó thực sự là một vụ tai nạn tàn khốc. Mọi chuyện dường như diễn ra một cách tình cờ, nhưng cũng dường như đã được số phận an bài.
Ban nãy Thanh Thuần vẫn còn đang ngồi trong văn phòng thư ký để làm việc, bỗng dưng máy tính hiện thông báo từ trang thời sự cô thường theo dõi.
MC tường thuật vụ tai nạn thảm khốc ở đường cao tốc, nạn nhân mang theo giấy tờ tùy thân nên nhanh chóng được xác định được thân phận của cô ấy.
Bạch Thanh Lam, hai mươi tư tuổi.
Thanh Thuần nghe tới thông tin nạn nhân, phải hít liền mấy hơi để không điều chỉnh cơ thể đang run vì hoảng sợ, sau đó mới phóng sang thông báo cho cho Dương Minh Trác.
Dương Minh Trác đứng dậy, không nói một lời nào đi thẳng xuống garage, ngồi lên xe ô tô phóng đi.
Đã đi được một đoạn đường, Dương Minh Trác mới sững lại, vừa rồi hắn bị sao vậy?
Bây giờ hắn đang làm gì? Bạch Thanh Lam bị tai nạn không phải là điều mà Dương Minh Trác hắn vẫn mong muốn sao? Cô ta phải trả giá không phải là lẽ đương nhiên sao?
Nghĩ như thế, nhưng động tác đã phản bội chính mình, chân vẫn hung hăng giẫm chân ga, chiếc xe ngày càng tăng tốc.
Đoạn đường xảy ra tai nạn bây giờ nhìn vô cùng rối mắt, vô số người vây quanh hiện trường, tiếng còi xe cứu thương lẫn trong tiếng hô hào của cảnh sát di tản những người không liên quan khỏi khu vực.
Dương Minh Trác cố gắng bình ổn hơi thở, nhưng phát hiện phế quản đang ngày càng căng tức, giống như không đủ oxi để hô hấp. Cuối cùng, hắn cũng giống như những người hiếu kỳ khác, dừng xe lại ngay giữa đường, mặc kệ những lời cảnh cáo, tiến gần về phía trước.
"Anh này, xin dừng bước đã. Chúng tôi đang kiểm soát hiện trường, không ai được vào đây."
"Tôi là chồng nạn nhân."
Cái danh chồng không ngờ lại dùng vào lúc này, cũng không ngờ lại hữu dụng vào lúc này, cảnh sát nghe Dương Minh Trác nói vậy thì không ngăn cả nữa, vài người đang túm tụm lại cũng tự giác nhường lối cho Dương Minh Trác bước vào.
Càng tới gần, hình ảnh trước mắt càng hiện rõ hơn. Cô gái với thân hình nhỏ bé trong bộ váy trắng, bây giờ đã bị máu nhuộm loang lổ, một phần cơ thể vẫn còn bị kẹt dưới bánh xe container. Chỉ thấy máu thịt lẫn lộn vào nhau, đã sớm không nhìn ra dung mạo nữa.
Bên tai Dương Minh Trác vẫn ồn ào tiếng động xung quanh, nhưng tâm trí của hắn như bị đóng băng, trống rỗng, không có nổi bất cứ suy nghĩ nào. Giống như có một trận băng tuyết đột ngột ập thẳng vào lòng, lạnh lẽo tới nỗi toàn thân phát run lên.
Túm lấy một người cảnh sát đứng gần mình nhất, giọng Dương Minh Trác dường như có cả sự giận dữ:
"Các người chắc chắn là Bạch Thanh Lam sao? Các người đã xác định kỹ chưa? Là cô ấy thật chứ?"
Cảnh sát trẻ thấy Dương Minh Trác đột nhiên kích động như thế, mặc dù bất mãn với thái độ của hắn, nhưng lại không dám chống đối lại ánh mắt sắc bén như dao kia, thành thật trả lời.
"Chúng tôi tìm được giấy tờ tùy thân trên người cô ấy."
Giấy tờ tùy thân không lẽ còn chưa đủ chứng minh.
"Còn có cả thứ này.."
Người tiến tới hình như là cảnh sát trưởng, áng chừng hơn ba mươi tuổi, đeo găng tay cao su màu trắng, trên tay đang cầm một chiếc túi nhỏ hình vuông trong suốt, bên trong là một tấm ảnh chụp chung của Bạch Thanh Lam và bà nội cô. Còn có một sợi dây chuyền bạc lồng một chiếc nhẫn tròn tròn. Dưới ánh nắng, chiếc nhẫn quý giá tựa như càng thêm sáng bóng.
Nhẫn kết hôn của bọn họ, một chiếc đã bị Dương Minh Trác vứt đi không thương tiếc. Chiếc còn lại hiện giờ đang ở trong tầm mắt hắn, trơn bóng phát sáng, lại giống như một vật có gai, xuyên thẳng vào đồng tử, khiến hắn vô thức nheo mắt.
Cảnh sát trưởng lại nói: "Anh là chồng nạn nhân, vậy đây có phải vật của cô ấy hay không?"
Chính Dương Minh Trác cũng không phát hiện ra khi trả lời, giọng nói của hắn vô thức trở nên hơi run: "Là cô ấy."
Nạn nhân thực sự là cô ấy.
Bạch Thanh Lam... cô ta cứ như vậy mà rời xa?
Theo cách này?