Lúc Tiểu Bảo Bối tỉnh dậy trời đã gần tối, xung quanh giường còn có rất nhiều người đang túc trực cậu. Anh cả xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Bối, anh hai biết tin cũng bỏ cả chuyện ở công ty chạy đến đây. Còn có Tôn Đặng Dương và Cố Tinh Anh đang vây quanh giường.
"Bảo Bối! Em thế nào rồi? Có khó chịu không? Có cần anh cả gọi bác sĩ cho em không?"
Tiểu Bảo Bối mới tỉnh dậy, anh hai đã không nói nhiều mà vội vã đi tìm bác sĩ. Chuyện Bảo Bối bị động thai, quả thật là doạ sợ đến hai anh trai rồi.
Anh cả ngồi ở bên giường, đỡ Bảo Bối yếu ớt ngồi dựa lưng vào thành giường. Tiểu Bảo Bối yếu ớt vẫn chưa vượt qua cú sốc của những lời nói kia, mở miệng thì thào.
"Là...là con của em với ông xã, là bé con...không phải nghiệt chủng"
Âm giọng yếu ớt những đủ để cho những người trong phòng bệnh đều nghe, Tiểu Chính Lâm tức đến độ gân xanh nổi trên trán. Tôn Đặng Dương thường ngày vui vẻ hiện tại cũng chỉ lặng im đứng ở một góc nhìn Bảo Bối. Cố Tinh Anh nhìn sắc mặt của cậu, tâm tình có chút rối mù.
Lúc bác sĩ Lục Tiểu Thiên đến kiểm tra cho Bảo Bối một lượt liền nở nụ cười ấm áp nói.
"Hiện tại người nhà không cần lo lắng, em bé và mẹ đều an toàn. Chỉ có điều người mang thai dinh dưỡng không đủ, nếu tình trạng này cứ liên tục tiếp diễn thì đứa trẻ sinh ra có thể bị suy dinh dưỡng, nặng hơn thì không giữ được"
Tình trạng của Bảo Bối rất yếu, điều này ai cũng biết. Nhưng đến hiện tại sức khoẻ đã chạm đến mức báo động, hai anh trai vừa nghe xong liền hít một hơi lạnh. Nhìn em trai nhỏ một cách đáng thương.
"Có...có cách nào chữa trị không ạ?"
Cố Tinh Anh mạng dạng hỏi, Lục Tiểu Thiên liền đáp.
"Chữa trị từ trong tâm, cậu ấy hiện tại đang bị tâm bệnh, muốn chữa trị chỉ có cách tự cậu ấy vượt qua"
"Là...là con của em và ông xã"
Trong lúc Tiểu Thiên đang nói chuyện thì Tiểu Bảo Bối lại thì thào lên một tiếng, cậu dường như muốn minh oan, muốn chứng minh rằng đứa bé trong bụng là con của Cố Long.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cậu, vừa đúng lúc cánh cửa phòng bệnh lại bật mở.
"Tiểu Thiên, bánh em nhờ anh mua đã có rồi đây"
"Vất vả cho anh rồi"
Khang Mạnh Nghiêm đưa túi bánh cho Lục Tiểu Thiên, sau đó vị bác sĩ mỉm cười nói với những người xung quanh.
"Cảm phiền mọi người có thể ra ngoài một chút được không? Tôi cần làm một số kiểm tra riêng tư với bệnh nhân"
Lời bác sĩ nói đâu ai dám ý kiến, cả một đoàn người mang không khí trầm mặc bước ra. Nam nhân hay đi theo bác sĩ nhỏ trước khi rời đi cũng dặn dò bác sĩ đủ điều, sau đó mới an tâm rời đi.
Căn phòng bệnh chỉ còn lại một bệnh nhân và bác sĩ, Lục Tiểu Thiên mở túi bánh ra đưa đến gần trước mũi Tiểu Bảo Bối.
"Nghe mùi có quen thuộc không?"
Tiểu Bảo Bối vừa nghe mùi liền biết là bánh trứng của cửa tiệm của Cố Long, mùi hương xộc lên mũi khiến cậu tỉnh táo lại vài phần.
Lục Tiểu Thiên nở nụ cười ôn nhu đưa miếng bánh lên miệng Bảo Bối,ân cần nói.
"Nào! Ăn một chút đi. Chẳng phải bánh này xuất phát từ đâu em là người hiểu rõ nhất sao?"
Tiểu Bảo Bối nhìn chiếc bánh vàng ươm toả mùi thơm, không hiểu sao lại có cảm giác đói bụng cực kì. Dù tâm trạng không tốt, lời nói của Cố Long vẫn ám ảnh tâm trí cậu nhưng Bảo Bối lại há miệng cắn một miếng.
Hương vị béo ngậy, mùi hương riêng biệt chỉ có Cố Long và những người làm ở trong chuỗi tiệm bánh của hắn mới biết được công thức lan toả trong miệng. Tiểu Bảo Bối nuốt xuống một miếng, nước mắt lại trào ra.
"Sao...sao anh biết được chuyện này?"
Lục Tiểu Thiên cười ngượng ngùng, trong đầu thầm nghĩ.
Không lẽ nói rằng mặc dù anh trai của em là người giàu có tiếng ở thành phố X thị này, nhưng chồng của anh lại là một trong những gia tộc đứng top mười ở đất nước này cho nên chuyện anh nhờ chồng anh điều tra lai lịch của em là chuyện cỏn con sao?
Buổi sáng thấy Tiểu Chính Lâm và Cố Long đánh nhau, những lời anh cả nói vô tình lọt vào tai hai vợ chồng nhà bác sĩ họ Lục. Vừa hay trưởng khoa ở bệnh viện này nói bệnh viện vừa tiếp nhận một sản phụ là nam. Tình huống có chút đặc biệt, cho nên Tiểu Thiên tò mò tìm hiểu vừa hay lại phát hiện sức khoẻ cùng tâm trạng Tiểu Bảo Bối không ổn, cho nên mới nhờ ông xã điều tra một chút. Nào ngờ lại phát hiện ra chuyện tình của bé ngốc này còn bi đát hơn của cậu năm xưa.
Lục Tiểu Thiên xoa đầu Bảo Bối, nhỏ giọng nói dối.
"Vì anh là bác sĩ mà, có chuyện gì mà không biết?"
Nhìn Tiểu Bảo Bối vừa ăn hết bánh vừa rơi nước mắt, Lục Tiểu Thiên dùng khăn giấy lau mặt cho cậu, nhẹ giọng nói.
"Bảo Bối, em tự hành hạ bản thân mình như vậy. Có bao giờ em nghĩ đến những người xung quanh em chưa? Em đau khổ, máu mủ ruột thịt của em cũng đâu được yên ổn?"
Trong căn phòng bệnh riêng biệt, hai thân ảnh của Bảo Bối và Lục Tiểu Thiên xuyên qua cửa, Tiểu Chính Vũ nhìn từ bên ngoài vào lo lắng hỏi.
"Bảo Bối ở bên trong thế nào? Cuối cùng có ổn không?"
Cố Tinh Anh ngồi bên cạnh Tiểu Chính Vũ trên băng ghế dài, cậu nhìn anh cả đang dựa đầu vào tường ngồi nghỉ ngơi, vẻ mặt của người nam nhân tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng đẹp trai đến lạ thường hiện ra vẻ mệt mỏi. Cố Tinh Anh mím chặt môi, ngập ngừng đặt tay mình lên tay anh cả. Khó khăn nói.
"Chú....em thay đổi quyết định rồi, em sẽ đi nước ngoài..."
————-****———-
Cuộc nói chuyện của Bảo Bối và Tiểu Thiên chưa dừng lại đâu nè.
Chú và em bé cũng chưa giải quyết xong đâu nhe.