Tiểu Bảo Bối ấy thế mà lại ăn hết một bát cháo, mặc dù khi cháo nuốt xuống cuống họng của cậu hoàn toàn khồn có vị gì. Nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn ráng mà ăn cho hết, Tôn Đặng Dương ngồi bên cạnh, vẫn khuôn mặt cợt nhả nhìn cậu.

Hai anh trai ở ngoài chứng kiến màn kì diệu này thiếu điều chạy đến ôm chân Đăng Dương gọi anh trai tốt, nhìn Bảo Bối ăn hết sạch một tô cháo. Ai nấy đều thở nhẹ ra một hơi.

Tôn Đặng Dương cầm lấy cốc sữa người làm mới mang đến đưa cho Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối cũng máy móc uống hết một li.

"Đã li hôn thì đừng tự biến mình xấu xí, em trông em kìa. Để Cố Long thấy được bộ dạng này của em thì thế nào? Nếu anh là Cố Long, trông em xấu xí như vậy anh còn muốn li hôn nữa là"

Tiểu Bảo Bối nghệch mặt ra nhìn Tôn Đăng Dương, Tôn Đặng Dương lại tặng cho cậu một nụ cười tươi.

"Bảo Bối, sau này em không có chồng cũng được. Nhưng anh biết em sẽ là một người mẹ tốt. Em cũng không làm gì sai, đừng tự trách bản thân. Rồi thời gian sẽ trả lời em tất cả"

Tiểu Bảo Bối lệ rơi đầy mặt, ngây ngô ôm chặt tấm ảnh trong lòng khóc nức nở. Tôn Đăng Dương xoa xoa vai cậu, còn ngỏ ý trêu chọc.

"Này! Nếu cảm thấy nuôi con cực quá thì nói với anh nhé. Anh đặt cọc đứa bé trong bụng trước, anh nghĩ là em sẽ sinh ra con gái, vậy thì nhớ gả cho anh nhé."

Tiểu Bảo Bối khóc rối tinh rối mù cả lên, chỉ có hai anh trai đang đứng ngoài cửa là đồng loạt xắn tay áo lên đòi đánh chết cái tên cợt nhả kia. Cũng may là người trong nhà cản lại, nếu không thì tên Tôn Đặng Dương đó khó giữ được bộ hàm của mình.

Tiểu Bảo Bối về sau như tỉnh táo lại được một chút, mặc dù tinh thần vẫn ngẩn ngơ không chịu nói chuyện. Nhưng đến buổi sẽ ăn đầy đủ, không còn việc bỏ bữa nữa. Như vậy cũng khiến hai anh cảm ơn trời đất rồi.

Buổi tối, anh hai cho cậu uống một ly trà hoa cúc để an thần cho nên Tiểu Bảo Bối mấy ngày qua ngủ không đủ thì ngày hôm nay tự trèo lên giường nhanh chóng ngủ say. Mới chín giờ tối, phòng ngủ của Tiểu Bảo Bối đã tắt đèn.

Tiểu Chính Lâm sửa lại góc chăn cho em trai, xoa xoa mái tóc đã rối tinh rối mù của cậu thêm một lần nữa. Sau đó bật đèn ngủ của Bảo Bối rồi mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Tôn Đặng Dương vì trốn khỏi nhà cho nên không dám về căn nhà mới mua ở thành phố này, chỉ đành ăn nhờ ở đậu nhà họ Tiểu. Tất nhiên, sau khi lập được chiến công lớn thì hai vị anh trai này cũng chào đón cậu hơn.

Buổi chiều mưa tầm tã, hiện tại trời mưa vẫn không dứt. Thời tiết xem ra mát mẻ, Tôn Đặng Dương và Tiểu Chính Vũ đang ngồi trong phòng ăn làm với nhau vào li rượu.

Tiểu Chính Lâm đi xuống, cũng rót cho mình một ly rượu. Ba người còn chưa mở miệng nói câu nào thì tiếng chuông cửa lại vang lên.

Căn biệt thự của nhà họ Tiểu xem chừng hôm nay tiếp rất nhiều khách, người giúp việc sau khi mang canh lên cho bọn họ thì mang theo ô ra ngoài mở cửa tiếp khách.

Nhưng không biết vị khách bí ẩn đó là ai mà khiến người giúp việc đứng ở ngoài cửa rất lâu. Sau đó lại vội vội vàng vàng chạy vào.

Tiểu Chính Vũ nhìn thấy thím giúp việc đi vào một mình liền cười thân thiện hỏi.

"Thím Lam, có người tìm nhầm nhà hay sao? Trời mưa rồi, thím ngồi ăn chung với luôn đi"

Thím Lam lắc đầu, hướng nhìn Tiểu Chính Lâm đáp.

"Ngài Lâm, có một cậu bé muốn gặp cậu. Nhất quyết đứng ở ngoài chờ cậu. Hay là cậu ra gặp thằng bé một chút đi"

Tiểu Chính Lâm đại khái cũng biết được người đó là ai, Tiểu Chính Lâm gật đầu không đáp, lấy ô đi ra ngoài.

Bên ngoài, một thân ảnh nhỏ nhắn mang theo một chiếc ô cũ đứng ở bên ngoài, dưới làn mưa nhìn cậu thật cô đơn. Tiểu Chính Lâm nhìn cậu chật vật vậy có chút không vui, anh cả đi đến trước cổng đứng đối diện với người kia nói.

"Em mau đi về đi. Tôi không muốn gặp em"

Người kia ngẩng mặt lên, xem chừng đã rất đau buồn chất vấn hỏi.

"Ngài Lâm! Em làm gì sai? Em làm gì sai mà ngài lại bỏ rơi em? Việc gì lại làm giấy tờ cho em đi du học? Tại sao ba ngày nay lại chặn tin nhắn và cuộc gọi của em?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play