New York đón Cố Long và Tiểu Bảo Bối bằng một trận tuyết lớn, những bông tuyết thi nhau phủ kín đường phố, từ mặt dòng sông cho đến làn đường đi tất cả đều được bao phủ bởi một màu trắng xoá.
Cũng may nhờ có sự chuẩn bị trước, Tiểu Bảo Bối đã được Cố Long cho mặc thêm mấy lớp áo dày, khăn choàng cổ che lấp cả miệng, găng tay và giày đều kín từ trên xuống dưới, đảm bảo cho cậu chịu đựng được cái lạnh ở nơi đất khách quê người này.
Tiểu Chính Lâm đã chuẩn bị tốt mọi thứ ở Mỹ cho bọn họ, anh cả chọn khách sạn bậc nhất New York cho hai người nghĩ dưỡng. Cố Long sử dụng vốn tiếng anh từ khi bản thân còn làm ở nhà hàng giao tiếp với tài xế, thuận lợi đón được xe đưa họ về địa chỉ khách sạn.
Thời tiết ở New York đã xuống -5°C. Thời thiết lạnh đến thấu người, Tiểu Bảo Bối mặc dù ở trong xe nhưng vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Cố Long thấy nhóc con ngồi bên cạnh có dấu hiệu bị lạnh lập tức an ủi.
"Một lát nữa về đến khách sạn tôi sẽ gọi phục vụ mang đồ nóng đến cho cậu nhé?"
Tiểu Bảo Bối ánh mắt uất ức gần như sắp khóc nhìn hắn không đáp. Cố Long khó hiểu không biết nhóc con này lại dở chứng gì vội hỏi thăm.
"Tiểu Bảo Bối của tôi ơi, cậu lại làm sao thế? Tại sao lại muốn khóc. Là ăn chưa no hay là buồn ngủ"
Tiểu Bảo Bối co người lại vì lạnh, bĩu môi nghẹn ngào nói.
"Muốn...muốn cùng ông xã đi chơi, muốn...mua quà cho ông xã nhưng trời tuyết thế này phải ở khách sạn. Bảo Bối không muốn"
Thì ra nhóc con này muốn đi chơi cùng hắn, nhưng vừa rồi khi đi ra khỏi sân bay hắn có nói hôm nay có bão tuyết nên chỉ có thể ở khách sạn. Thế là Bảo Bối tâm trạng xuống dốc không phanh.
"Đồ ngốc! Chẳng phải anh cả cho chúng ta ở đây nửa tháng sao? Chúng ta hôm nay không đi chơi thì ngày mai đi chơi, việc gì phải lo lắng. Mười bốn ngày sau chúng ta đều ở cạnh nhau"
Tiểu Bảo Bối chu môi nhanh chóng đáp.
"Không phải là mười bốn ngày bên nhau, mà là cả đời phải ở bên nhau"
Tiểu Bảo Bối nguyện dành hết cả đời để yêu Cố Long, nhưng cậu vẫn ngây ngốc này Cố Long cũng chỉ yêu có mình.
Cậu nghĩ rằng cuộc hôn nhân này là một cuộc tình hạnh phúc như trong những bộ phim mà cậu hay xem.
Nhưng cho đến ngày chính cậu là người chủ động đưa đơn li hôn, Tiểu Bảo Bối mới nhận ra cuộc tình này là một bi kịch.
Nhưng hiện tại Tiểu Bảo Bối vẫn chưa biết, vẫn làm nũng đòi người kia hứa hẹn phải ở bên cạnh cả đời.
Cố Long bị con gà con nhỏ bên cạnh nói bên tai, cuối cùng đành phải cười khổ đáp.
"Đúng vậy, tôi và cậu sẽ bên nhau cả đời. Như vậy có được chưa?"
Cố Long nhéo nhéo sống mũi của Bảo Bối, khiến nhóc con bật cười không thôi. Đồng thời hắn cũng thành công khiến Tiểu Bảo Bối vực dậy tinh thần.
Vừa đến khách sạn, nhân viên đã chào đón họ ngay từ đầu. Căn phòng mà Tiểu Chính Lâm đặt là căn phòng cao cấp nhất ở khách sạn. Tiểu Bảo Bối vừa vào phòng đã muốn chui vào chăn ủ ấm.
Cố Long tất nhiên không cho phép cậu làm sâu lười ở trong chăn, sau khi sắp xếp áo quần từ vali ra ngoài. Hắn xem xét thời gian, cảm thấy Tiểu Bảo Bối đã quen với nhiệt độ trong phòng liền xốc chăn lên nói.
"Mau chóng đi tắm đi, tôi đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cậu rồi. Mau chóng vào tắm đi"
Tiểu Bảo Bối lười muốn chết, nhưng lời Cố Long nói cậu càng không dám làm trái ý, vậy là bỗng nhiên trong phòng có một con sâu nhỏ cố gắng bò đến phòng tắm theo như lời ông xã cậu đã nói.
Cậu chịu lạnh kém, cho đến khi được ngâm nước nóng thì thoả mái vô cùng. Tiểu Bảo Bối ở trong bồn tắm nghịch nước được gần ba mươi phút, cho đến khi Cố Long gõ cửa càu nhàu thì Tiểu Bảo Bối mới đứng lên tắm rửa một cách nghiêm túc.
Nhưng...có một việc cậu không thể ngờ rằng...sau khi tắm xong cậu lại không có áo quần mặc.
Vừa nãy cả người lười biếng muốn ngủ cho nên Tiểu Bảo Bối chỉ thuận tay cầm theo một cái quần lót trắng cùng một cái khăn tắm. Áo quần...hình như không có mang vào.
Nhưng Tiểu Bảo Bối là ai? Là một nhóc con ngốc nghếch, làm gì có chuyện ngại ngùng kia chứ? Nhóc con nhanh chóng mặc quần lót vào, sau đó ngây ngô từ phòng tắm chạy ra ngoài. Cố Long vừa nãy đã xuống dưới đại sảnh khách sạn để nhờ nhân viên mua một số vật dụng vẫn chưa lên.
Thế là Tiểu Bảo Bối bắt đầu công cuộc lục lọi tìm áo quần của mình.
Cạch!
Cửa phòng bật mở, Cố Long xoay cái cổ đã mỏi nhừ của mình mệt mỏi thở ra một hơi. Ngồi máy bay cả một ngày trời cơ thể của hắn cũng mệt sắp chết rồi.
Cố Long bước vào trong, đập vào mắt hắn là hai cái mông căng tròn được bao phủ bởi chiếc quần lót trắng khiêu gợi, hai cái đùi của Tiểu Bảo Bối cũng trắng mềm tạo cho người khác cảm giác muốn sờ soạn.
Tiểu Bảo Bối cúi gập người tìm áo quần, cái mông càng vểnh cao hơn. Miệng cậu liên tục nói.
"Đồ ngủ? Đồ ngủ đâu rồi?"
Cái mông vểnh lên cứ lắc qua lắc lại khiến Cố Long không thể rời mắt được, chuyện xui xẻo hơn là...phía dưới của hắn bắt đầu cương cứng rồi...
———-**———-
Bà nào đang nghĩ là sẽ có cảnh H thì hãy dừng suy nghĩ đó đi nàoooo !!! Bạn Cỏ ăn chay, hông có cảnh H đouuu :v