Khác hẳn với căn biệt thự của Tiểu Bảo Bối, muốn vào được nhà của Cố Long bọn họ phải đỗ xe ở đầu đường, sau đó đi bộ vào bên trong.
Hai người tay xách những món quà mà Tiểu Chính Vũ đã chuẩn bị chật vật đi vào trong.
Đường vào trong nhà của Cố Long cũng không thoả mái như ở biệt thự, nơi đây tập trung đông người. Tất cả các ngôi nhà nằm sát nhau, muốn vào được nhà của Cố Long phải đi sâu vào trong một con hẻm nhỏ, mùi ẩm mốc bốc lên, đôi giày thể thao hàng hiệu của Tiểu Bảo Bối đạp qua vũng nước tiến vào.
"Cẩn thận coi chừng ngã"
Con đường trong hẻm trơn trượt lại đọng nước, Cố Long nhắc nhở cậu. Tiểu Bảo Bối vẫn mang bộ dạng phấn khởi không ngại dơ bẩn mà đi vào.
Đến nơi, đập trước mắt cậu là một căn nhà cấp bốn hình như đã qua tu sửa, nước sơn vẫn còn mới. Thậm chí cánh cổng sắt nhỏ ở trước nhà cũng được quét lên một lớp sơn trắng tử tế hơn.
Nhìn chung căn nhà cũng không đến nổi điêu tàn, chỉ là so với nhà mà Tiểu Bảo Bối đang ở thì không bằng một góc.
Nhưng chính cậu cũng không hề hay biết rằng cách đây vài tháng trước, Tiểu Chính Lâm đã cho người sửa lại căn nhà này từ phần mái tôn, cho đến cánh công nhà đã bị rỉ sắt.
Không phải Cố Long không có năng lực làm chuyện này, chỉ là lúc hắn muốn làm thì Chính Lâm và Chính Vũ đã lo chu toàn mọi việc. Mà bọn họ làm vậy, vốn cũng chỉ mong đổi lấy nụ cười và cuộc sống bình yên cho Tiểu Bảo Bối.
Cố Long đi đến trước cổng đẩy cửa vào, sau đó dặn dò Tiểu Bảo Bối.
"Cậu tháo giày rồi vào nhà trước đi, đưa những túi đồ đây tôi mang hộ cho. Cầm theo bánh kẹo vào là được rồi"
"Oa...đây là nhà của ông xã sao?"
Tiểu Bảo Bối phấn khích không ngừng, lần đầu tiên được đặt chân đến nhà anh. Tiểu Bảo Bối thiếu điều chạy từ Đông sang Tây để khám phá.
Cố Long mỉm cười gật đầu, sau đó gọi lớn vào trong.
"Cha, Mẹ! Em trai. Con về rồi"
Âm thanh của hắn vừa cất lên chưa mất nhiều thời gian, một nhà ba người từ bên trong đi ra. Tiếng của người phụ nữ vang lên.
"Về rồi đấy à?"
Thoáng chốc, Tiểu Bảo Bối nhìn rõ được khuôn mặt của ba người.
Trong ngày đám cưới, rõ ràng ba người bọn họ đều xuất hiện, chỉ là lúc đó sau khi làm xong lễ cưới cả ba đột ngột đi về không nói một tiếng nào, Tiểu Bảo Bối nhiều lần muốn liên lạc nhưng cũng đều bị Cố Long ngăn cản. Đây là lần thứ hai được gặp mặt nhà chồng, Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn cúi đầu chào.
"Chào...chào cha mẹ và em trai"
Âm thanh non nớt vang lên, kèm theo đó là sự ngây ngô của cậu. Mẹ của Cố Long là Kỳ Ngọc Hảo nở nụ cười ngượng ngùng đáp.
"Chào...chào con"
Nét mặt của người phụ nữ nhiều năm lao động vất vả có chút ngượng ngùng, ba của Cố Long hiện tại vẫn còn ngồi trên xe lăn cũng chỉ chào hỏi qua loa với cậu. Nhưng Cố Tinh Anh lại khác, cậu bé niềm nở vẫy tay chào với Tiểu Bảo Bối.
"Bảo Bối làm gì cũng có chút không quen, em ấy hơi ngốc một tí cho nên mọi người đừng chê nhé. Cố Tinh Anh, em đưa Bảo Bối về phòng anh trước có được không"
"Hưm...Tiểu Bảo Bối muốn ở đây quan sát mọi người cơ"
Cố Long xoa đầu cậu, nhỏ giọng dỗ dành.
"Ngoan, lên phòng cất áo cùng thay giày đi. Tôi ở dưới này phụ mẹ một chút. Nằm trên đó nghỉ ngơi, khi nào có món ăn tôi gọi cậu ra ngoài"
Cố Tinh Anh thoáng chừng rất hưng phấn khi Tiểu Bảo Bối xuất hiện, còn chưa đợi anh trai nói hết lời đã trực tiếp lôi lôi kéo kéo người lên phòng.
Căn phòng khách chỉ còn lại ba người, Cố Long nhìn theo dáng vẻ ngu ngơ của Bảo Bối bị kéo đi liền bất giác nở nụ cười. Cố Tùng ngồi ở trên xe lăn cảm thán.
"Đứa bé này nhìn đáng yêu hơn hai anh trai nó nhiều"
"Bảo Bối dù sao trí não cũng chậm phát triển, nhưng em ấy hiểu chuyện lắm. Sống với con cũng chưa từng gây phiền hà gì"
Kỳ Ngọc Hảo nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Bảo Bối, bỗng dưng buộc miệng nói.
"Đứa bé này...ngoan đến kì lạ, thật sự không khác Từ Khánh là mấy..."
Nụ cười của Cố Long thoáng chợt vụt tắt, vừa nhắc đến Từ Khánh trong lòng hắn lại có chút ê ẩm. Bác bỏ lời mẹ nói, hắn cất lời.
"Mẹ đừng nói như vậy...Bảo Bối..."
Hắn ngập ngừng một chút, rồi khẽ đáp.
"Bảo Bối...một chút cũng không bằng Từ Khánh..."