Đại Cẩu ngồi xuống sàn, lấy ra bốn lon bia cùng chút thịt cay mua ở tiện ra. Sau đó mở nắp hai lon bia, tiện tay đưa cho Chu Sở Hiên một lon.
" Uống đi! Rồi kể cho tôi nghe xem hôm nay có chuyện gì?"
Chu Sở Hiên uống một ngụm bia, khuôn mặt của người kia lại hiện về. Bọn họ ban nãy gặp nhau, ánh mắt của hắn thật sự rất hốt hoảng khi thấy cậu.
Chu Sở Hiên biết chắc người đó vẫn còn giận chuyện năm xưa.
" Vừa nãy tớ gặp Tôn Nhất Khiếm ở ngoài đường. Dường như cậu ấy đã về thành phố này rồi"
" Sau đó thì thế nào ?"
" Tớ đuổi theo cậu ấy, nhưng mà còn chưa được bao lâu thì đã mất tích rồi"
" Ừm..."
Đại Cẩu vỗ vai của Chu Sở Hiên, thở dài nhắc lại chuyện cũ.
" Cậu năm đó cũng thật quá đáng. Thừa biết Tôn Nhất Khiếm thích cậu đến chừng nào. Vậy mà cùng đám bạn xấu cá độ xem sẽ yêu người ta được bao lâu. Thiếu gia họ Chu chỉ vì thể hiện mà làm chuyện ngốc chết đi được"
Thời còn học cấp ba, Chu Sở Hiên như một ngôi sao sáng ở trường vậy. Cậu lúc nào cũng được nhiều người chú ý. Nét mặt ngây ngô cùng thành tích học rất xuất sắc.
Tôn Nhất Khiếm thì ngược lại, gia đình khó khăn. Cha mất sớm, lại còn là một người bị câm, tính tình hướng nội không có bạn bè.
Đối với một Chu Sở Hiên nhiệt huyết như vậy, Tôn Nhất Khiếm thích cậu ba năm trời.
Đến một hôm, quyển nhật kí của Tôn Nhất Khiếm bị đám bạn lưu manh trong lớp nhặt được lúc anh đánh rơi. Bọn họ liền biết được bí mật này, còn kể cho Chu Sở Hiên nghe. Thách thức cậu yêu Tôn Nhất Khiếm được ba tháng.
Lúc đó Chu Sở Hiên tuổi trẻ bồng bột liền nhận lời đồng ý. Theo đuổi Nhất Khiếm rất quyết liệt, sau đó bọn họ yêu nhau.
Anh rất tốt với cậu, mỗi ngày đi học đều mua sữa cho cậu. Luôn là một cái đuôi chăm sóc Sở Hiên.
Nhất Khiếm thật sự rất thích Sở Hiên, dường như là tình cảm sâu đậm.
Sở Hiên cũng bị anh làm cho cảm động, nhưng vì bị đám bạn trêu chọc. Cậu hẹn Chu Nhất Khiếm ra nói lời chia tay.
Lúc đó Chu Nhất Khiếm hốt hoảng đến phát khóc, mà cậu lại làm ra một chuyện ngu ngốc không thể tưởng được.
Lời nói năm đó đã vô tình tổn thương anh.
" Được rồi, tớ cho cậu một cơ hội. Cậu mau dùng miệng nói yêu tớ. Chúng ta sẽ không chia tay"
Đúng! Cậu đã làm vậy với Nhất Khiếm. Bắt một người bị câm nói yêu mình.
Nhất Khiếm lúc đó sững sờ không biết làm thế nào, đám bạn trốn một góc nhìn được cảnh này liền vui đến độ xuất hiện cười to.
Lúc này! Tôn Nhất Khiếm biết được sự thật liền đứng sững ở một chỗ.Chu Sở Hiên cùng đám bạn rời đi.
Sau ngày hôm đó, anh ấy không đến trường nữa. Cô giáo nói rằng anh cùng mẹ đã chuyển đến nơi khác sống.
Chu Sở Hiên thiếu bóng vắng của Tôn Nhất Khiếm, cả ngày đều nhớ anh. Cậu đã từng nhắn tin, gọi điện cho anh...nhưng hình như anh đã đổi số rồi.
Chu Sở Hiên lúc đó hối hận rồi, cậu thật sự hối hận rồi. Không có ngày nào không thôi nhớ hắn.
Có lần, cậu vì quá nhớ Tôn Nhất Khiếm nên bật khóc ở lớp. Sau đó bị đám bạn lưu manh trêu chọc, cậu tức giận đã đánh nhau với hắn. Nhưng mà...Tôn Nhất Khiếm vẫn không quay về.
Tuổi trẻ bồng bột thường làm ra những chuyện ngu ngốc, Nhất Khiếm không chú ý đến cậu. Cậu lại tự cắt cổ tay mình vì nghĩ rằng chỉ cần mình bị thương thì anh sẽ xuất hiện. Nhưng thật không ngờ lại chọc cho cha mẹ và anh hai tức giận không thôi.
Một thời gian sau, Chu Sở Hiên không còn làm loạn nữa. Chỉ là cậu vẫn luôn yêu Tôn Nhất Khiếm.
Hôm nay gặp lại anh, Chu Sở Hiên bỗng dưng lại muốn khóc.
Đại Cậu vỗ vai cậu an ủi.
"Làm sao vậy. ?"
" Tớ nhớ cậu ấy, thật sự rất nhớ cậu ấy."
Đại Cậu chậc một tiếng, tiếp tục an ủi.
" Đừng khóc nữa, nếu cậu ấy về thành phố này. Có lẽ cơ hội gặp nhau càng cao"
Đại Cậu đã bỏ qua cậu : Hoặc có thể là cậu và Nhất Khiếm sẽ không gặp nhau nữa.
Trong căn nhà nhỏ, một âm thanh khóc lóc nức nở vang lên. Đêm nay Chu Sở Hiên lại nhớ người yêu cũ.
-----*****-----
Tôn Nhất Khiếm nằm trên giường, trở mình xoay qua xoay lại một hồi. Cảm giác vẫn không ngủ được.
Khuôn mặt gấp gáp của Chu Sở Hiên hiện ra, trái tim của Tôn Nhất Khiếm lại đau nhói.
Kí ức năm đó lại xuất hiện, Tôn Nhất Khiếm nhắm mắt thở dài nghĩ.
" Quên cậu ta đi, phả đi ngủ. Ngày mai còn đi làm"
Liệu định mệnh sẽ khiến họ gặp nhau ?