" Nhất Khiếm là đồ tồi, bỏ đi lâu như vậy cũng không để người ta thay tâm đổi tính"

Chu Sở Hiên được Tôn Nhất Khiếm đặt trên giường khách sạn, cậu một mực vẫn ôm tay hắn miệng lẩm bẩm.

Tôn Nhất Khiếm thở ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ người này không biết uống thì đừng có cố uống như vậy chứ?

Vừa nãy đi trên đường, đáng lẽ anh định đưa cậu về nhà nhưng nhớ ra là Chu Sở Hiên chẳng phải nói bản thân đang sống riêng sao? Hiện tại anh cũng đang sống chung với dượng, càng không thể mang cậu về đó.

Hết cách, Tôn Nhất Khiến đánh thuê một khách sạn cho Chu Sở Hiên nằm nghỉ vậy.

Cậu say sỉn không biết trời trăng mây đất, nhìn người trên giường mặt mày đỏ bừng, áo quần lại có chút lộn xộn. Hai tay sống chết ôm lấy cánh tay anh không buông. Miệng nói nhảm liên hồi.


"Khiếm ~ anh đừng đi nữa."

"Khiếm ~ em nhớ anh"

"Khiếm là đồ đáng ghét, mấy năm qua tìm anh đến đỏ cả mắt vẫn chưa thấy đâu"

Mấy năm qua hắn cùng mẹ sinh sống ở thành phố khác, có bạn bè mới, cũng có người tỏ tình với anh...chỉ là bóng ma do Chu Sở Hiên để lại quá lớn, hoặc là anh vẫn còn yêu cậu cho nên không thể thích được ai.

Ngồi ngẩn người một lúc, anh quyết định giúp cậu tắm rửa. Dẫu sao ngày trước bọn họ tuy còn là thiếu niên nhưng đã bạo gan quan hệ vài lần, thân thể người này khiến anh yêu chết đi được. Trên người cậu còn chỗ nào anh không thấy, hiện tại Chu Sở Hiên đang say sỉn. Anh cũng không ngại mà tắm rửa giúp cậu.

Trong phòng tắm, Chu Sở Hiên nằm trong lòng Tôn Nhất Khiếm để mặt anh cọ rửa. Cảm giác thân thuộc khiến cậu rất ngoan.

Tôn Nhất Khiếm mặc áo choàng ngủ mà khách sạn đã chuẩn bị cho hai người. Cả hai cơ thể vừa tắm xong, đều có một mùi hương giống nhau.


Tôn Nhất Khiếm không hiểu vì sao lại rất cẩn thận chăm sóc cậu, đến cả việc sấy tóc anh cũng rất tỉ mỉ. Đến khi tự sấy tóc cho mình, anh đặt Tôn Nhất Khiếm lảo đảo đứng sang một bên.

Đợi đến khi sấy xong, Tôn Nhất Khiến thấy Chu Sở Hiên nhìn mình chằm chằm.

Anh nghiêng đầu nhìn cậu, khó hiểu nghĩ.

"Không biết tự trèo lên giường đi ngủ sao?"

Rất nhanh con sâu rượu kia cho anh lời giải đáp, cậu đưa tay lên. Làm nũng nói.

" Bế em ~"

Chu Sở Hiên làm nũng, Tôn Nhất Khiếm biết người này một khi làm nũng nếu không được yêu chiều sẽ làm loạn. Anh hết cách, đành bế cậu lên.

Hai tay Chu Sở Hiên vòng qua cổ Tôn Nhất Khiếm, mặt đặt lên vai của anh, hai chân quấn quanh eo không khác gì một con gấu nhỏ.

Tôn Nhất Khiếm đặt cậu xuống giường, Chu Sở Hiên ngoan ngoãn nằm lên chuẩn bị nhắm mắt ngủ.


Cả một ngày hôm nay bận rộn còn phải hầu hạ người này, Tôn Nhất Khiếm mệt mỏi muốn sang giường bên cạnh nằm. Nhưng anh vừa quay lưng đi, Chu Sở Hiên đã nắm lấy tay anh.

Tôn Nhất Khiếm quay đầu lại, ánh mắt Chu Sở Hiên hốt hoảng bắt đầu khóc.

" Anh đừng đi, đừng đi mà. Cầu xin anh đừng bỏ em đi lần nữa, em sai rồi...sai rồi mà"

Sau đó, cậu dùng tay còn lại tự đánh lên mặt mình. Tôn Nhất Khiến hốt hoảng ngăn cậu lại, Chu Sở Hiên khóc lớn nói.

"Khiếm, đừng đi mà. Em nhớ anh..."

Chu Sở Hiên khóc đến đau lòng, ôm cọ sâu rượu vào lòng an ủi. Chu Sờ Hiên vòng tay qua eo anh siết chặt. Khóc một hồi thì ngủ quên trên vai anh.

Tôn Nhất Khiếm muốn gỡ tay người này ra nhưng dường như lực cánh tay vẫn rất cứng, cứ như sợ anh chạy mất vậy.

Tôn Nhất Khiếm hết cách đành đặt cậu xuống giường, bản thân mình cũng nằm xuống. Chu Sở Hiên thỏa mãn cọ cọ lên gối vào cái, tiếp tục ôm eo anh nằm ngủ.
Khuôn mặt của cậu bao năm qua vẫn anh tuấn và đáng yêu như vậy. Khuôn mặt ngủ say đôi lúc vẫn còn thút thít vì khóc trông rất tội nghiệp.

Tôn Nhất Khiếm không thể nhắm mắt ngủ được, hơi thở của cậu nhẹ nhàng yên ắng khiến anh nhớ đến ngày trước mỗi khi làʍ ŧìиɦ xong Chu Sở Hiên cũng sẽ ngoan ngoãn ngủ như vậy.

Nhiều năm qua, anh vẫn luôn nhớ về cậu. Biết cậu đem mình ra làm trò đùa, nhưng anh vẫn rất yêu cậu.

Nhưng càng yêu thì càng hận, anh hận cậu khiến bản thân biết yêu. Anh hận cậu vì cậu không yêu anh.

Thật ra anh quay về thành phố này chỉ một năm, năm sau khi đón tết cùng gia đình xong anh sẽ sang nước ngoài.

Anh nghĩ rằng chỉ ở đây một năm chắc chắn sẽ không gặp lại cậu, vậy mà ông trời cũng trớ trêu thay. Vừa đặt chân xuống thành phố đã gặp Chu Sở Hiên.
Hiện tại còn cùng cậu ngủ chung giường, người kia ôm anh không rời. Cảm giác vừa đau vừa ngọt này đan xen lẫn nhau.

Tôn Nhất Khiếm cười khổ nghĩ.

"Cuối cùng tôi mắc nợ gì em mà đến hiện tại vẫn chưa thoát khỏi em vậy?"

Nghĩ đến đây anh bỗng nhiên có chút giận dữ.

Bàn tay che đi đôi mắt nhắm kia, anh nhích người lại gần cậu. Sau đó áp nhẹ cánh môi của mình lên môi người kia.

Tôn Nhất Khiếm ở trong đêm tối, trên một chiếc giường đang hôn Chu Sở Hiên ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play