Tôn Nhất Khiếm và Chu Sở Hiên ngồi vào bàn, tất cả các món ăn và nước lẩu đều đã được mang lên. Mùi hương của ngày xưa xuất hiện về, lòng Tôn Nhất Khiếm không rõ tư vị gì.
Chu Sở Hiên một tay nhúng thịt vào nước lẩu, thuận miệng trò chuyện với Tôn Nhất Khiếm.
"Anh biết không, dù là nhiều năm trôi qua nhưng tay nghề của bác Trần không hề thay đổi đâu. Mùi vị khi trước vẫn còn đó"
Tôn Nhất Khiếm gật đầu, khui hai lon bia ra, đẩy đến chỗ Chu Sở Hiên một lon.
Bọn họ cũng không còn là những cậu học sinh xốc nổi muốn lén thử trộm cảm giác uống bia như trước. Hiện tại đã là người trưởng thành, ngồi cùng nhau uống vài lon cũng không sao vậy.
Chu Sở Hiên lần lượt cho thức ăn vào nồi lẩu, sau đó cẩn thận múc một chén đầy thịt cho Tôn Nhất Khiếm, miệng không ngừng nói.
" Anh còn nhớ Đại Cẩu không ? Cái người tên Đại Lâm ấy ?"
Tôn Nhất Khiếm gật đầu, tiện tay dùng đũa đánh vào cái tay của Chu Sở Hiên đang muốn lấy lọ ớt cho vào chén.
Chu Sở Hiên le lưỡi làm mặt quỷ, hắn liếc nhìn cậu như thể nhắc nhở còn dám ăn ớt thì tự mà đến bệnh viện đi.
Chu Sở Hiên xoa xoa bàn tay của mình tiếp tục nói.
"Em hiện tại không còn bạn bè, chỉ còn duy nhất mỗi mình cậu ấy. Anh biết không, Đại Cẩu hiện tại đang làm chủ của một công ty bất động sản đó. Có giỏi không?"
Ấn tượng của Tôn Nhất Khiếm về cái người tên Đại Cẩu này rất tốt. Y là bạn thân nhất của Chu Sở Hiên, ngày trước còn đi học chính y là người đã nhắc nhở cậu hãy đối xử với anh thật tốt.
Chu Sở Hiên rất nhanh uống hết một lon bia, lại tiếp tục khui theo một lon nữa. Vừa nói vừa kể chuyện của mình.
"Em hiện tại đang sống riêng, không muốn về tiếp quản công ty đâu. Bản thân muốn ra ngoài trưởng thành một chút, để sau này còn biết cách đối nhân xử thế"
Nói đến đây, ánh mắt cậu bỗng nhiên nhìn đến Tôn Nhất Khiếm. Chu Sở Hiên là người nghĩ gì nói vậy, cậu có thể trong quá khứ là một đứa trẻ xấu tính. Nhưng thời gian và sự đau khổ đã trừng phạt, cậu thấy Tôn Nhất Khiếm đang cúi đầu ăn vẫn nói tiếp.
"Nhất Khiếm, em biết hiện tại anh không tin em. Nhưng em không nản lòng, em chỉ hy vọng anh sau này đừng rời đi mà không báo trước có được không ? Em sẽ đợi anh, dù cho bốn mươi tuổi cũng đợi anh"
Tôn Nhất Khiêm dừng động tác gắp thức ăn lại một lúc, mặt anh vẫn cuối xuống không rõ cảm xúc. Mất một lúc sau, anh lại bình thản tiếp tục gắp thức ăn.
Cả hai im lặng thưởng thức món lẩu quen thuộc của quá khứ.
Một tiếng sau.
"Nhất ~ Khiếm ~ à..."
Chu Sở Hiên chính thức gục ngã sau bốn lon bia, cậu nằm dài trên bàn gọi tên anh.
Tôn Nhất Khiếm cười trừ lắc đầu, thanh toán tiền cho ông chủ. Sau đó nâng cậu đứng lên.
" Không muốn! Em muốn anh cõng em. Ngày xưa những lúc ăn no xong anh toàn cõng em"
Cũng may quán xá hôm nay không có người, ông chủ cũng không để tâm đến chuyện này. Nếu không Tôn Nhất Khiếm cũng thật hết nói nổi với Sở Hiên rồi.
Nam nhân này sắp hai mươi lăm tuổi rồi, vậy mà say xỉn lên thì lại như đứa con nít.
Tôn Nhất Khiếm muốn nâng Chu Sở Hiên lên lại lần nữa, thế mà lần này cậu lại vùng vẫy. Còn úp mặt xuống bàn khóc nức nở.
"Nhất Khiếm, anh hết thương em rồi sao? Hết thương em thật rồi hả. Hôm nay còn không cõng em, chẳng phải hứa cõng em cả đời sao? Anh hôm nay lại nói dối hả, hay anh có ai khác rồi"
Tiếng khóc ấm ức vang lên, người ngoài nghe còn tưởng anh bắt nạt cậu. Chu Sở Hiên khóc đến khàn cả cổ họng.
Tôn Nhất Khiếm lắc đầu, đi đến xoa đầu cậu.
Chu Sở Hiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt làm nũng nói.
"Muốn được ôm ôm! Anh ôm ôm hoàng tử bé"
Không hiểu sao, dáng vẻ hiện tại của Chu Sở Hiên lại đáng yêu đến lạ. Hệt như con thỏ nhỏ bị bỏ rơi vậy.
Anh biết người này khi say lên sẽ bướng bỉnh như thế nào. Hết cách! Hắn đành bế cậu như kiểu công chúa, sau đó gật đầu chào tạm biệt ông chủ tan làm.
Trên đường lớn, một nam nhân dáng người cao lớn đang bế một chàng trai nhỏ bé trong lòng. Cậu trai kia có vẻ đã uống say rồi, ở trong lòng hắn lẩm bẩm.
" Anh nói đi, anh vẫn yêu em đúng chứ ? Em vẫn là hoàng tử bé của anh phải không?"
Tôn Nhất Khiếm bế cậu đi trên đường, ánh mắt dao động một chút.
Nói anh hận cậu là nói đúng.
Nhưng nói anh hết yêu cậu là nói dối.
Chỉ có một mình Sở Hiên khiến anh năm lần bảy lượt dù hận nhưng vẫn luôn chiều chuộng theo ý cậu.
Lắm lúc anh tự nghĩ bản thân mình mới là kẻ mâu thuẫn.