Chu Sở Hiên vừa rời đi chưa được bao lâu thì có một nhóm nhân viên nam khoảng ba người đến mua cafe, Tôn Nhất Khiếm trong đầu nghĩ mê man.

" Chẳng lẽ Chu Sở Hiên mua đầu tiên lại bán đắt như vậy ?"

Nhóm nhân viên này mua rất nhiều, tổng cộng đến mười bốn ly cafe. Cũng may ông chủ Tôn đã có chuẩn bị trước, nếu không nhất định tay chân sẽ luống cuống.

Nhóm ba người thanh niên kiên ngồi trước quầy bán cafe của Tôn Nhất Khiếm, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Chỉ tiếc là khoảng cách của ba người cùng Tôn Nhất Khiếm khá gần, hắn đương nhiên cũng sẽ nghe được bọn họ nói cái gì.

Một nam nhân viên mặc áo sơmi đen huých vai hai đồng nghiệp nói.

" Này ! Các cậu có thấy nhân viên vừa nãy bước vào thang máy khi bọn mình vừa bước ra không ?"

Người áo trắng lập tức đáp lại.

" Thấy! Hình như là Chu Sở Hiên. Vừa nãy tôi đã nhìn vào thẻ nhân viên của cậu ta."


Chỉ vừa nhắc đến cái tên này, hai lỗ tai của Tôn Nhất Không không hiểu vì sao dựng thẳng lên, thính lực tốt giống hệt một chú chó đang nghe động tĩnh xung quanh vậy.

Nhân viên áo đen nở nụ cười tươi, nói với hai người kia.

" Cậu ta trông thật đáng yêu, cả người nhỏ nhắn lại trắng mềm. Cảm giác thật khiến người ta lại gần"

Đồng nghiệp bên cạnh huých vai nhân viên áo đen, còn không quên trêu chọc.

" Này! đừng nói với tôi rằng cậu thích nam nhân nhé. Nhưng nhìn cái cậu tên Sở Hiên đó đúng là đáng yêu thật. Nếu cậu ta là con gái, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu ta. Ha ha"

Tôn Nhất Khiếm không hiểu vì sao trong lòng lại khó chịu, nghe người ta bàn tán về Chu Sở Hiên. Hắn cơ bản nhìn người ta đã không vừa mắt nữa rồi.

Lúc đưa cafe cũng không cười tươi với khách hàng như trước, thậm chí còn hậm hức liếc người ta vài cái. Khiến ba nhân viên kia còn tưởng mình chọc ghẹo gì ông chủ Tôn rồi.


Thật ra ban đầu bọn họ không biết Tôn Nhất Khiếm bị câm, nhưng có người nói rằng hắn bị khiếm khuyết, không thể nói được. Cho nên bọn họ có chút thương tình đồng cảm với anh, vốn dĩ Nhất Khiếm cũng rất hiền lành. Cho nên chẳng ai mang theo ác đối với ông chủ cảm khi đến quán cafe này. Mấy người nhân viên đó rời đi, trong lòng còn có chút nghi hoặc hay là vừa nãy nói gì lỡ lời khiến hắn không vui.

Nhưng bọn họ không biết, ông chủ Tôn chỉ là đang tức giận khi người ta nhắc đến Chu Sở Hiên.

Tôn Nhất Khiếm vừa lọc cặn bã của cafe, vừa hậm hực suy nghĩ.

" Đồ đáng ghét! Đi đến đâu cũng gây thương nhớ đến đó"

Rõ ràng ông chủ Tôn hôm nay không vui rồi.

Nhưng quả thật, tính tình của Chu Sở Hiên cũng không hẳn là xấu. Cậu thích rất thân thiện, cư xử với mọi người cũng rất tốt. Nếu như không phải chuyện năm xưa xảy ra, Tôn Nhất Khiếm còn tưởng ra Chu Sở Hiên là một tiểu thiên sứ nhỏ.


Trong lòng Chu Sở Hiên đang bực bội, bỗng nhiên có tiếng tin nhắn vang lên.

Người nhắn tin đến là Chu Sở Hiên, cậu chụp hình ảnh ly cafe buổi sáng vừa mua qua. Kèm theo một lời nhắn.

" Ông chủ Tôn, cafe sữa anh pha là ngon nhất ^^"

Tôn Nhất Khiếm nhìn thấy tin nhắn, sau đó cũng không thèm trả lời cho ai kia lấy một từ. Trực tiếp đi làm cafe, vẻ mặt vẫn hậm hực không vui.

Đến giờ nghỉ trưa, quán cafe của Tôn Nhất Khiếm bắt đầu rất đông. Người đến ăn cơm cũng rất nhiều, cho nên việc mua nước của hắn cũng được bán rất chạy thu nhập cũng rất ổn định.

Phải đến hơn mười hai giờ trưa thì mới vắng khách, nhưng từ đầu giờ ăn cho đến bây giờ. Hắn vẫn không thấy Chu Sở Hiên đâu.

Nhà ăn đã không còn đông người, quán nước của hắn cũng chỉ còn mổ hai người lui đến. Bóng dáng người kia vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tôn Nhất Khiếm cho rằng cậu đã chán cái trò theo đuổi này rồi cho nên cũng không muốn quan tâm nữa. Bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hắn vừa quay lưng thu dọn đống ly nhựa còn chưa kịp sắp xếp thì một giọng nói quen thuộc vang lên, còn kèm theo một chút mệt mỏi.

" Khiếm ~ cho em một ly sữa chua dâu thật lạnh đi. Mệt chết em rồi"

Hắn quay người, chỉ thấy cậu đang đặt  khuôn mặt nằm dài trên quầy của hắn thở hồng hộc, như thể vừa đi đâu trở về. Hắn xoay người, bắt đầu làm cho cậu một ly sữa chua dâu.

Chu Sở Hiên chống cằm bĩu môi đáp.

" Nhiều năm như vậy anh càng lúc càng cao, bờ vai cũng rộng hơn rồi này. Xem ra là có tập luyện rất nhiều"

Nhất Khiếm vẫn không để ý đến Chu Sở Hiên, cậu mặc kệ. Vẫn tự nói một mình.

" Anh biết không, vừa nãy em nghe nói ở gần công ty có chỗ bán bánh bao thịt ngon lắm. Em nhớ anh từng thích ăn bánh bao nên mua hai tận hai hộp, một hộp cho anh, một hộp cho em. Nhưng mà chỗ đó đông người quá, em đứng giữa trời nắng nóng muốn chết"
Tiếng máy xay dừng lại, những lời Chu Sở Hiên vừa nói hắn đều nghe được. Hắn quay đầu lại nhìn, hai má của cậu đã bị ửng đỏ vì phơi nắng khiến làn da trắng càng nổi bật hơn. Không những thế, áo sơ mi cũng bị ướt một mảng. Ánh mắt của hắn khẽ dao động.

Tôn Nhất Khiếm bỗng dưng nhớ đến lời ba người kia bàn bạc về cậu khi sáng, bàn tay bỗng nhiên dừng trên đầu Sở Hiên gõ một cái.

" Ui da...sao anh đánh em ?"

Chu Sở Hiên ôm đầu oan ức hỏi, Tôn Nhất Khiếm không nói gì. Chỉ là trong lòng cảm thấy rất thỏa mái.

Ly sữa chua chưa mất đến mười lăm phút đã làm xong, vừa hay đồng nghiệp của Sở Hiên gọi điện thoại nói cậu mau mau chuẩn bị trở về làm việc.

Chu Sở Hiên vội vã thanh toán, tiện tay cầm luôn cốc sữa chua. Sau khi dặn dò anh nhớ ăn bánh bao thì hối hạ chạy đi, bộ dạng vụng về năm nào vẫn còn đó.
Tôn Nhất Khiêm cất đi cái bánh bao kia không ăn, nhưng tâm trạng đã khá lên đôi chút.

Chu Sở Hiên bước vào thang máy, nhìn ly sữa chua trong tay. Miệng lẩm bẩm.

" Chẳng lẽ anh ấy nhầm lẫn sao? Vừa nãy mình chỉ gọi ly sữa chua size nhỏ mà. Sao bây giờ lại thành size lớn thế này ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play