Chuyển ngữ: Pea
___
Lần đầu tiên cậu có số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho chính mình. Dưới sự hướng dẫn của Đức Bang, cậu cũng hoàn thành phần thanh toán nhanh chóng.
Ở Trịnh gia hơn mười năm, ngoại trừ đi khám bệnh cậu chưa từng bước ra khỏi cổng nhà họ Trịnh. Đi dạo trên những con phố nhộn nhịp, Hạ Đồng tràn đầy tò mò về tất cả những điều mới lạ. Trên thực tế, cậu không chỉ tò mò về thế giới bên ngoài, mà cả những người qua đường cậu cũng tràn ngập tò mò và chú ý.
Lúc đầu, Hạ Đồng không cảm nhận được mình đang bị chú ý. Mãi đến khi cậu ghé mua kem ở bên đường, bác gái kia cho thật nhiều đào lên ly kem cậu, yêu thương trong đôi mắt kia muốn trào ra ngoài.
Hạ Đồng vừa liếm ly kem ngọt ngào vừa băn khoăn trong lòng.
“Đức Bang à, dì ấy không lấy thêm tiền của ta!”
“Dì ấy véo mặt ngươi muốn xệ rồi kìa!” Đức Bang nói.
Hạ Đồng bị ăn bớt cũng không cảm thấy có gì không tốt, khá là vui vẻ. Cậu đi ngang qua tủ kính bán sản phẩm điện tử, nhìn thấy một số màn hình LCD lớn đang đồng thời chiếu quảng cáo nước tăng lực. Một thanh niên mặc quân phục rằn ri chạy trong rừng rậm với khẩu súng trên lưng, sau đó dừng lại để xạ kích, và một tiếng “ầm” ở giữa con quái vật đang bay lên ở đường chân trời phía xa. Con quái vật rơi xuống đất, mặt trời ban mai chiếu lên, nhạc đệm của cảnh phim là nhạc phim bom tấn thương mại. Người đàn ông nhấp một ngụm nước tăng lực, nở nự cười tà mị trước ống kính.
“Thức uống đặc biệt của Dylan, do Dylan đề xuất, giúp mọi đòn đánh trở nên mạnh mẽ và chính xác hơn.”
Dylan này trình làm màu giả vờ đẹp trai cũng ngang tầm với Trịnh Lâm Xuyên. Hạ Đồng nuốt một ngụm nước bọt, nghe thấy bên cạnh có người điên cuồng gào thét.
“D thần thật đẹp trai a a a a!”
“Tôi muốn mang thai! Tôi muốn sinh khỉ con cho D thần!”
Đó là hai cô gái mặc đồng phục học sinh và váy ngắn, tuổi không cao lắm. Hạ Đồng ôm Đức Bang thì thầm, “Tôi có thể mang thai như thế này được hả?”
Đức Bang: “Đây là một cách nói khoa trương để miêu tả một người gợi cảm.”
Hạ Đồng nghi ngờ: “Hắn ta gợi cảm hả?”
Vừa dứt lời, bên cạnh phóng tới hai tia sét tử thần.
“Đừng nói xấu D thần!”
“D thần là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!”
Hạ Đồng bị phun một mặt nước bọt, mắt cũng không thể mở lên, cậu cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi. Đợi đến khi hai cô gái trẻ sôi sục tinh thần chiến đấu kia rời đi mới dám lấy tay lau mặt một chút.
“Hung dữ quá đi...” Cậu tội nghiệp: “Tôi rõ ràng chưa có nói gì mà...”
“Fan Dylan đều như vậy, em nên làm quen đi.”
Hạ Đồng nghe tiếng nhìn qua.
Người nói là một cô gái trạc tuổi đôi mươi, trang điểm tinh tế và ăn mặc chỉn chu. Cô siết chặt chiếc cặp trên vai thở dài: “Đã hai năm rồi. Tôi đoán sẽ không ai nhớ đến Zero hồi đó ”.
Hạ Đồng: “Zero?”
“Phải, thần súng Zero.” Cô gái cười: “Năm đó Polaris khai hoang Bạch Tuyết Địa Cung, ở giai đoạn lão ngũ cuồng bạo, Cọp Răng Kiếm dẫn đoàn mười người đến cướp boss. Cừu hận rối loạn không giữ nỗi, bốn người Polaris đều bị boss đánh cho tàn phế, chỉ còn Zero kiệt xuất phía xa còn trạng thái có thể đánh được.”
Tuy rằng Hạ Đồng không biết nhiều, nhưng từ vài chữ này cậu cũng có thể hiểu được tình thế nguy cấp lúc đó.
“Sau đó thì sao?” Hạ Đồng không nhịn được truy hỏi.
“Sau đó, em tin không, Cọp Răng Kiếm toàn quân bị diệt.” Cô gái nhún nhún vai, khẽ cười.
“Là bị Zero một mình diệt hết sao?” Hạ Đồng kinh ngạc trợn to mắt.
“Phải, một mình ngắm bắn, cứ mỗi giây một lần, hung ác đòi mạng. Chỉ tiếc lúc đó diệt xong Cọp Răng Kiếm thì máy chủ server reset, cưỡng chế logout, boss còn chưa đánh xong...” Cô gái có chút than tiếc: “Hiện tại Zero đã ở ẩn, fan Z năm đó bây giờ đều đã có công việc, thời thế đã thay đổi.”
“Zero mạnh vậy sao?” Hạ Đồng hỏi.
Cô gái cười phá lên.
“Fan mới có lẽ không có kí ức, nhưng người trong nghề không ai không biết Zero Lâm Minh Phỉ. Chỉ là họ sợ không dám nhắc đến mà thôi ”.
Hạ Đồng suy tư.
“Em cũng muốn chơi ‘Vương Lăng’, chị gái ơi, chị biết nơi nào có thể chơi không ạ?”
“CLB Võng Lạc có thể.” Cô gái chỉ tay vào đường bên kia: “ CLB internet Võng Lạc đó sẽ tổ chức các giải đấu
PvP hàng tuần, có điều em trông giống như là một Omega?”
*PvP (Player versus player): là chế độ chơi game giữa người chơi đấu với người chơi. “Đúng ạ.” Hạ Đồng gật đầu.
“Omega... Em đi hai bước là đến CLB internet Võng Lạc.” Cô gái nói: “ Chị phải đi làm, không thể hang huyên thêm.”
- -
Hạ Đồng đi mệt, liền chọn CLB Võng Lạc gần đó. Võng Lạc là một quán cà phê Internet lớn được trang trí lộng lẫy, đầy đủ thiết bị. Hạ Đồng bước vào cửa là thấy quán chia ra các khu vực game khác nhau. Trong số đó, “Vương Lăng” có diện tích lớn nhất. Các cảm biến dạng kén màu đỏ đen được bố trí gọn gàng, tỷ lệ lấp đầy cực cao. Ngoài ra còn có một khu vực xem ở phía xa, quy mô tương đương rạp chiếu phim lớn. Bên trong có không ít người, hoặc nghiêm túc nhìn vào màn hình hoặc khua tay múa mép, thậm chí qua lớp kính dày cách âm, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí sôi động, hừng hực khí thế.
Ông chủ ở quầy lễ tân đang xem chương trình phát sóng trực tiếp, đầu cũng không ngẩng lên khua tay: “ Đi thang máy đến máy tự phục vụ ở đằng kia, gọi đồ ăn thì tìm ta.”
Hạ Đồng dựa vào bảng hướng dẫn trên đường, đi đến trước mặt máy tự phục vụ.
“Cái này dùng sao đây?” Cậu nhìn trái nhìn phải, bị mấy nút lệnh làm cho hoa mắt.
Đúng lúc này, có một người đi tới, tựa vào máy tự phục vụ.
“Bạn nhỏ này lần đầu đến quán cà phê Interner hả? Cái này cần quét chứng minh thư.”
“Thì ra là vậy!” Hạ Đồng bừng tỉnh, cậu lấy chứng minh thư ra, không ngại làm kẻ dưới học hỏi: “Quét làm sao vậy ạ?”
“Đưa cho anh, anh dạy em cách quét.” Đối phương lấy chứng minh thư từ trong tay cậu, ánh mắt liếc qua ‘Omega’ ở giới tính thứ hai, nhướng mày, dùng cánh tay lặng lẽ xoa lưng Hạ Đồng, “Anh nhớ lại rồi, máy tự phục vụ ở nơi này bị hỏng. Như này đi, anh đang thừa nhiều thẻ, em đi theo anh, anh cho em một...”
Chưa kịp nói xong, chứng minh thư trong tay đã bị giật và dán lên khu vực thẻ từ, thông tin nhận dạng của Hạ Đồng được đọc với một tiếng ‘bíp’.
“Máy tự phục vụ không bị hỏng!” Hạ Đồng kinh ngạc chỉ vào màn hình.
“Vốn dĩ không có hỏng.” Người đang nói chuyện là một chàng trai trẻ đẹp trai trong chiếc áo sơ mi trắng, tóc dài ngang vai, bên tai trái đeo một chiếc đinh màu đen. Anh ta dựa vào bên cạnh máy tự phục vụ, khuôn mặt lộ ra vẻ đau xót đưa thẻ trong tay cho Hạ Đồng, “Tiểu O đáng yêu như thế cũng lừa gạt, người anh em, cậu có tình người không đấy!”
“Tôi lừa gạt? Tên háo sắc không biết xấu hổ mà nói tôi!” Alpha kia trợn mắt.
“Tôi là Hoa Hồ Điệp, cậu là tên cặn bã, chúng ta không giống nhau.” Anh chàng áo sơ mi đẹp trai cất hành lý của Hạ Đồng vào tủ đồ, miễn cưỡng quay người: “ Đi thôi Hạ Đồng, tôi dẫn em đi thang máy.”
Hạ Đồng theo sau với một tiếng “Ồ”, liền nghe Alpha phía sau ma quái kêu.
“Em đi cùng cậu ta mới nguy hiểm đấy! Cậu ta là Timer, tra A nhất của toàn bộ “Vương Lăng”! Vừa mới một chân đạp hai thuyền bị treo lên làm giải thưởng đó!”
“Bịa đặt.” Timer nói: “Tôi vừa nãy cũng hai người hàn huyên tán gẫu, tự nhiên lại thành đạp chân hai thuyền, nhảm nhí!”
Hắn dẫn cậu đến một kén trống, đưa tay đến rãnh cắm thẻ vào. Toàn bộ ánh sáng trong kén chốc lát bắn ra bốn phía, cửa khoang chậm rãi mở lên.
“Ngồi vào duỗi tay chân tay, kéo cái thứ giống như tai nghe trên đó xuống và đeo nó vào. Em không bị bệnh tim, phải không?”
Hạ Đồng lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Timer nói.
Có người đi ngang qua vỗ vai Timer, đầy trêu chọc nhìn Hạ Đồng, không ngạc nhiên: “Anh Thời hôm nay thật rảnh rỗi nha!”
“Ai biết được, bị tên tra A kia cho leo cây, thật thê thảm.” Timer giả vờ bất đắc dĩ nhún vai.
Hạ Đồng không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Tra A gì ạ?”
“Là một tên quỷ quái biến mất hai năm không rõ lý do, hại mọi người lo lắng cùng hoài niệm. Không nói đến cũng được.” Timer nói: “Tôi gọi Thời Nhã, em có thể gọi tôi một tiếng anh.”
“Anh Thời!”
“Bỏ đại danh đi, gọi tôi lão đại.” Thời Nhã đảo mắt: “Mà này, em muốn chơi chức nghiệp gì?”
“Anh nói xem?” Hạ Đồng ngồi trong kén đung đưa hai chân.
“Vậy thì chơi tinh linh như tôi đi. Rất dễ sử dụng, trang phục lại nhiều, hầu hết Omega đều lựa chọn chơi tinh linh.” Thời Nhã nói.
Hạ Đồng suy nghĩ một chút: “Tinh linh đánh với người khác có mạnh không?”
Thời Nhã hơi sững sốt: “ Em muốn chơi PvP sao?”.
Đam Mỹ Hài“Em không thể đánh PvP ạ?”
“Không phải…” Thời Nhã dùng đầu lưỡi áp vào má mình: “Em nhìn thử CLB internet này xem, ngoài em ra còn có Omega nào khác không?”
Hạ Đồng nhìn quanh bốn phía, từ hình dáng bên ngoài, đập vào mắt đều cao to, nam nhân rất nhiều, không giống sẽ có bộ dáng của Omega thứ hai.
“Ở đây thường tổ chức thi đấu PvP, cho nên tới đây cơ bản đều là tuyển thủ dự thi.” Thời Nhã nói.
“Omega không đánh PvP sao?” Hạ Đồng hỏi.
“Rất ít, hầu hết chỉ tạo tổ đội bình thường.” Thời Nhã nói: “Xét về giai đoạn đi đường 1v1, ngoại trừ tinh linh thì các chức nghiệp khác đều rất hung hăng. Thế nhưng nhu cầu cần tinh linh trong trận đấu rất lớn, dù sao thì đấu 3v3 hay 5v5 đều không thể thiếu một hỗ trợ.”
“Em hiểu rồi.” Hạ Đồng gật gật đầu: “Cảm ơn anh Thời.”
Cửa khoang chậm rãi hạ xuống, vầng sáng bao quanh toàn bộ kén. Hạ Đồng nhắm mắt lại, lập tức tiến vào một thế giới khác.
Lạch cạch.
Bàn chân đạp trên một khối nham thạch cứng rắn, gió nhẹ lướt qua mặt. Hạ Đồng mở mắt ra, phía trên là bầu trời mây xanh vô biên, phía dưới là đại lục Vương Lăng mênh mông. Đại bàng bay lượn, xé tan tầng mây, mọi thứ đều chân thực, kì dị mà tráng lệ.
Hạ Đồng ngây người. Cậu nhìn xuống tay chân, vẫn đang còn mặc quần áo của mình, lúc này trước mặt cậu xuất hiện một cái khung màu trắng bạc.
[Chào mừng đến với đại lục Vương Lăng!]
[Vui lòng chọn chức nghiệp của bạn.]
Các tùy chọn khác nhau xuất hiện bên dưới, theo thứ tự là tinh linh, phù thủy, thợ săn, kỵ sĩ và chiến binh rìu.
Hạ Đồng chọn qua mỗi cái, và ngoại hình của cậ sẽ thay đổi mỗi khi cậu chọn một người. Tinh linh mặc lụa mỏng màu bạch kim, phù thủy là mũ nhọn cùng áo choàng, thợ săn là áo liền thân kèm thắt lưng da, còn các kỵ sĩ là áo giáp và rìu thiết sắt, các chiến binh rìu là những chiếc áo đấu rất ngầu.
Mỗi chức nghiệp đều có một phần giới thiệu đặc biệt bên cạnh, còn có hệ số độ khó khi bắt đầu. Trong số đó, tinh linh có từ 1-3 sao, kỵ sĩ và chiến binh rìu có từ 2-4 sao, còn các phù thủy và thợ săn có từ 3-5 sao.
Hạ Đồng chọc tới chọc lui năm nghề này, cuối cùng nhấn mạnh vào “phù thủy”.
-Hết chương 3-