Chuyển ngữ: Pea
___
Ngay khi đồng tử Lâm Minh Phỉ kinh ngạc nhìn con nai ngơ ngác, Hạ Đồng “oạch” một tiếng lẻn đến trước mặt anh. Một phát nắm lấy cổ tay, kéo anh xoay về lại chỗ cũ.
“Này...” Lâm Minh Phỉ không rõ ý cậu, cuối đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên của Hạ Đồng. Non mềm tuấn tú, đôi mắt to mọng nước ửng hồng, trong mắt loé lên một tia sợ hãi.
“Anh trai, có thể che giúp em một chút được không? Kính nhờ kính nhờ.” Omega nhỏ vô cùng đáng thương khẩn cầu, ngón tay vì khẩn trương mà siết quần áo anh trắng bệch.
Tiếng “anh trai” này không kèm theo họ, Lâm Minh Phỉ thầm nghĩ chắc Hạ Đồng quên mất anh họ gì. Nhưng tim cứ không khống chế hồ loạn rạo rực, mạch máu toàn thân bành trướng toả nhiệt.
Lâm Minh Phỉ cao hơn Hạ Đồng nửa cái đầu, bờ vai rộng, lưng cao, thừa sức bao bọc thiếu niên Omega nhỏ nhắn. Lúc này, phòng riêng sau lưng mở cửa ra, hai tên Alpha say khướt dìu nhau ra khỏi cửa.
“Lách ca lách cách.”
Lâm Minh Phỉ tâm trạng căng thẳng, là tiếng mở khoá thắt lưng, ở trong phòng khách cần gì phải cởi quần?
Hai Alpha dường như đang tìm nhà vệ sinh, loảng choảng đi đến, hai mùi tin tức tố Alpha không cùng loại đang từ từ nồng nặc, trong đó mang theo một mùi ngọt ngào khó phát giác. Lâm Minh Phỉ ngẩn ra, trong lòng nhất thời giống như gương sáng, dâng lên một tầng chán ghét.
Anh đè vai Hạ Đồng xoay người, ỡm ờ đẩy người vào tường, giơ hai tay lên chống đỡ. Thân hình cao lớn uy nghiêm che khuất một cái bóng, đem Hạ Đồng nhốt lại, đồng thời kéo dài khoảng cách với hai tên Alpha kia.
“Omega kia khá phản kháng...”
“Nhanh lên, tao không có thời gian...”
“Dù sao cũng chỉ là đánh dấu tạm thời... Vài ngày nữa mày sẽ lại có cơ hội...”
“Không phải nói còn một người nữa à? Sao không thấy đâu?”
“Còn bảo là rất nhiều em xinh đẹp đến! Tên Yêu Em Đêm Nay kia lừa người khác chứ gì?”
Hai Alpha kia mơ hồ trò chuyện, cười nhạo.
Hạ Đồng đột nhiên nghiêng người về phía trước, vội vàng đặt đầu vào lồng ngực Lâm Minh Phỉ, hít một hôi thật sâu.
Đột nhiên khoảng cách tiếp xúc ngắn lại khiến Lâm Minh Phỉ bất ngờ. Mỗi một hơi thở, anh đều ngửi thấy một mùi hương hoa mộc nhàn nhạt, ngọt ngào như một cục bông nhỏ mềm mềm, khoang mũi anh cứ tự động với đến. Một nơi nào đó trong cơ thể đang từ từ lay động.
Tên nhóc này không phải luôn mang theo vòng ức chế sao? Không lẽ vòng tay hết hiệu lực...
“Em nhịn một chút.” Anh thấp giọng an ủi, ánh mắt lơ đãng lướt qua nơi da thịt trắng nõn trên gáy Hạ Đồng, bị mái tóc hạt dẻ nửa chặn nửa che, thập phần dụ người.
Hô hấp của Lâm Minh Phỉ cũng dần trở nên gấp gáp.
Thật lâu sau, hai tên Alpha kia biến mất ở cuối hành lang, nhân lúc không có ai, Lâm Minh Phỉ vội vàng đỡ Hạ Đồng ra khỏi CLB. Hai người băng qua đường đến một cửa hàng tiện lợi, Lâm Minh Phỉ lấy một chai nước khoáng trên kệ hàng, chọn hộp sữa chuối được ưa chuộng nhất, cầm đến quầy tính tiền.
Hạ Đồng ngồi trên ghế ở cạnh cửa sổ, sắc mặt tốt hơn một chút. Cậu hai tay chống cằm, ngón tay kéo khoé mắt xuống, trông như lập tức già đi vài tuổi.
Lâm Minh Phỉ đi đến, bị bộ dáng như ông già này của cậu làm cho tức cười.
“Lại đây, uống chút sữa cho xoa dịu tinh thần.” Anh đẩy đồ uống qua.
Hạ Đồng dời mắt, nhìn chằm chằm Lâm Minh Phỉ vài giây, khoé miệng nhếch lên, oan oan ức ức lên án.
“Đáng sợ quá đi QAQ.”
“Làm sao vậy.” Lâm Minh Phỉ giúp cậu mở nắp hộp sữa.
“Anh biết ‘Vương Lăng’ không?”
“Có biết.”
“Em chơi cái trò chơi đó xong được thêm vào một chiến đôi! Bọn họ bảo có hoạt đông offline muốn em tham gia. Kết quả khi đến thì thấy bọn họ nhiều người trong phòng như vậy đều như này như này---“
Nhìn cậu miêu tả từ đầu đến chân không khác gì đang tập thể dục qua TV, đơn độc khua tay. Chỉ nhìn vào, anh không thể hiểu được cậu muốn biểu đạt điều gì, Lâm Minh Phỉ chỉ có thể tự mình tìm hiểu một chút, hỏi dò: “Nhiều người vận động ở bên trong?”
“Đúng vậy! Là cái loại không mặc quần áo kia!” Hạ Đồng gật đầu thật mạnh, tràn đầy tức giận.
Lâm Minh Phỉ không hiểu tại sao có chút muốn cười.
Vậy nên anh lấy tay che miệng.
“Anh còn cười!” Hạ Đồng vẫn còn sợ hãi, thấy phản ứng này của Lâm Minh Phỉ quả thực bị tức khóc.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý.” Lâm Minh Phỉ áp chặt môi lại, giả vờ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại cảm thấy dáng vẻ tức giận của cậu cũng thật đáng yêu.
“Lừa đảo ở trong game rất nhiều, liên lạc offline nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là Omega!” Lâm Minh Phỉ kiên nhẫn nói: “Chiến đội đó được gọi là gì?”
“Có vẻ như được gọi là... Đêm Dạ Noãn Tình?” Hạ Đồng nhớ lại.
Lâm Minh Phỉ gật đầu, gửi tin nhắn cho Thời Nhã.
Polaris-Zero: [Cậu có biết đội nào tên là Đêm Dạ Noãn Tình không?]
Timer[hoa]: [Có biết, là một băng đảng dùng súng! Trước còn muốn tôi làm đội phó kiêm người phát ngôn cho bọn họ, bị tôi từ chối thẳng thừng.]
Polaris-Zero: [Cậu thực sự từ chối?]
Timer[hoa]: [Đùa hả, một người trong sạch như tôi sao có thể hoà hợp với đám người kia. Đội trưởng chiến đội đó tên gì nhỉ? Yêu Em Đêm Nay.]
Polaris-Zero: [Hiểu rồi.]
Timer[hoa]: [Sao vậy? Nhìn giọng điệu của cậu là muốn thực hiện công lý báo cáo bọn họ à?]
Polaris-Zero: [Chính là ý đó.]
Timer[hoa]: [Bỏ đi, cậu hai năm không về, từ có giao tình đều thành không giao tình. Liệu Văn phòng Giám sát Mạng có bán cho cậu sự ưu ái này không?]
Polaris-Zero: [Rồi cũng sẽ có cơ hội giải quyết trong tương lai.]
Timer[hoa]: [Nghe như cậu muốn làm chuyện lớn, mang tôi theo với.]
Polaris-Zero: [Cậu chạy không thoát được.]
Lâm Minh Phỉ đi ra ngoài gọi điện thoại rất nhanh liền trở lại, Hạ Đồng đã uống hết sữa, đang mệt mỏi mà gục xuống bàn. Lâm Minh Phỉ cũng không thúc cậu, ngồi ở bàn đối diện gửi tin nhắn. Nửa ngày sau, Hạ Đồng nhẹ giọng nói: “Anh trai ơi.”
“Hả?” Lâm Minh Phỉ nhấc mí mắt lên.
Omega nhỏ mấp máy môi, không nói nên lời, đành ủ rũ rụt trở lại.
Lâm Minh Phỉ đọc được tín hiệu cầu cứu từ đáy mắt cậu.
Chắc là không ai có thể có tâm trạng tốt khi gặp phải chuyện như này ha?
Lâm Minh Phỉ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Emi còn muốn đánh Vương Lăng không?”
“Có ạ.” Hạ Đồng hai mắt sáng lên.
“Đi thôi, ta sẽ dẫn ngươi đi đánh hoàng lăng.” Lâm Minh Phi đứng lên nói.
“Đi thôi đi thôi!” Hạ Đồng hân hoan nhảy nhót, như một cái đuôi nhỏ đi theo Lâm Minh Phỉ ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Lâm Minh Phỉ đi đến hầm gửi xe mở cửa, nhìn sang ghế phụ, Hạ Đồng đang cúi đầu thắt dây an toàn, dáng vẻ ngoan ngoãn không chịu được, Lâm Minh Phỉ đột nhiên bật cười: “Em không sợ tôi mang em đi bán sao?”
“Nếu anh muốn bán thì đã bán em lúc ở bệnh viện rồi!” Hạ Đồng nhoẻn miệng cười, lộ ra chiếc răng cửa trắng.
Nói đến bệnh viện, Lâm Minh Phỉ liền nhớ tới tên tra kia, sắc mặt tối sầm
“Muộn như vậy em còn chưa trở về... Bạn trai em không lo lắng sao?”
“Bạn trai?” Hạ Đồng mờ mịt.
“Là cái người hôm đó dẫn em đến bệnh viện...”
“Anh nói Trịnh Lâm Xuyên à! Hắn ta không phải bạn em, nhà hắn cũng không phải nhà em, em đã cắt đứt với hắn rồi!” Hạ Đồng khoanh tay hừ một tiếng, trong lòng tức giận.
Lâm Minh Phỉ nhẹ nhàng nói “ồ”, khóe môi hơi nhếch lên.
“Vậy bây giờ em sống ở đâu?”
“Em không biết, Đức Bang nói em nên thuê một căn nhà.”
“Đức Bang?”
“Là bạn tốt của em!” Hạ Đồng vỗ đầu một cái: “Aida! Đức Bang vẫn còn ở trong tủ đồ!”
- -
Thừa dịp Hạ Đồng đến CLB Internet Tinh Không để lấy hành lý, Lâm Minh Phỉ đã dựa vào xe và hút một điếu thuốc.
Cảnh đêm phồn hoa, các màn hình quảng cáo lớn nhất đang chiếu tin tức mới nhất của Vương Lăng cùng các phát ngôn quảng cáo của Cọp Răng Kiếm. Ánh đèn lộng lấy, vô số người qua đường dừng lại xem, đổ dồn ánh mắt hâm mộ yêu thích.
“Dylan thực sự là một nam thần!”
“Chương trình tạp kỹ mà anh ấy tham gia sẽ được phát sóng vào tuần sau! Có mời minh tính đến thi đấu nữa!”
“Đi tìm đi tìm! Tôi cũng muốn mua chiếc nỉ mới ra đó! ”
“Đừng quên cho Dylan vào danh sách đề cử! Tuyển thủ esport được hoan nghênh nhất trong năm! “
Không biết từ bao giờ, tuyển thủ nổi tiếng Vương Lăng cũng từ từ giống như thần tượng lưu lượng, các CLB bắt đầu chi tiền mạnh tay cho việc đóng khung hình tượng cùng quảng bá, chẳng biết còn bao nhiêu tinh lực cho việc huấn luyện. Lâm Minh Phỉ híp mắt, vai liền bị người vỗ một cái.
“Anh Lâm!”
Lâm Minh Phỉ quay đầu nhướng mày: “Sao không gọi anh trai nữa?”
“Em tự nhiên nhớ lại anh họ gì.” Hạ Đồng có chút ngượng ngùng.
Lâm Minh Phỉ dở khóc dở cười.
“Gọi anh trai rất dễ nghe.” Anh nghiêng đầu: Hiện tại căn cứ của bọn tôi trống không, vừa hay có thể cho em một chỗ.”
“Tốt quá, em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh!” Hạ Đồng vui vẻ ôm người máy nhỏ nói.
“Không cần, ở một mình tôi cũng chán nên cứ coi nhau như làm bạn với nhau thôi.” Lâm Minh Phỉ cười cười, để hành lý vào cốp sau cho Hạ Đồng: “Lên xe.”
Khi xe nổ máy, khung cảnh bên ngoài cửa sổ như được dệt nên một màu sắc rực rỡ. Hạ Đồng ngồi sát vào ghế ngắm nghía một hồi, bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: “Anh ơi, em chơi Vương Lăng có kiếm được tiền không?”
“Có thể.” Lâm Minh Phỉ vừa nói vừa quay tay lái.
“Có nhiều tiền không?”
“Tùy thuộc vào em làm gì? Có thể là mang người luyện cấp hoặc có thể là chơi chuyên nghiệp. Cái trước thì rủi ro thấp và lợi nhuận thấp, trong khi cái sau thì ngược lại ”.
“Chuyên nghiệp? Có giống với anh ấy không?” Hạ Đồng chỉ chỉ vào một cửa sổ vừa đi ngang qua.
“Ừ.” Lâm Minh Phỉ nói: “Dylan này là MVP của đội vô địch giải đấu chuyên nghiệp năm nay và hiện là một thành công lớn trong ngành thể thao điện tử 3D.”
“Em đã xem trận đấu chung kết của anh ta.” Hạ Đồng bĩu môi tự nói: “Thắng có chút may mắn.”
“Ồ?” Lâm Minh Phi có chút tò mò: “Tôi không có xem trận đó, kể tôi nghe một ít đi?”
Hạ Đồng: “Phút cuối, anh ta bắn ba phát gần sát cơ thể, như thế này, bằng, bằng bằng.”
Lâm Minh Phỉ hơi nhíu khoé mắt.
“Rất vội vàng, tay hình như còn run, bắn luôn mà không nhắm ”. Hạ Đồng một tay chống cằm gật đầu: “Tất nhiên là em không có chơi thợ săn, chỉ là cảm thấy như vậy.”
Lâm Minh Phỉ nhìn cậu với ánh mắt thêm vài phần vi diệu.
“Có vẻ như tôi nên xem kỹ trận đấu này khi trở lại. Không chừng một số người thực sự bị ám bởi hoàng đế châu Âu ”.
Hạ Đồng ngáp một cái, tựa đầu nhỏ vào cửa kính xe.
“Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến tôi sẽ gọi dậy.” Lâm Minh Phỉ nói.
Ừm…” Đôi mắt sáng ngời của Hạ Đồng vẫn mở hờ, chiếc mũi nhỏ khẽ khịt mũi: “Anh à, em đặc biệt thích mùi đàn hương trên người anh… Chúc anh ngủ ngon.” Cậu lẩm bẩm một lúc rồi bất động.
Lâm Minh Phỉ mù trong hai giây và suýt chút nữa đã đạp nhầm phanh.
Anh liếc nhìn chiếc vòng ức chế trên cổ tay mình với vẻ nghiêm túc, tình trạng còn rất mới, mới thay được một tháng.
Vậy tại sao Hạ Đồng có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của anh?
“Tôi có thể ngửi thấy tin tức tố của em ấy, và em ấy cũng có thể ngửi thấy tôi." Anh lầm bẩm nói, “Không thể nào? Vòng tay đồng thời bị hỏng à? ”
Trong lúc u ám, người máy đầu não tròn đột nhiên mở mắt, đưa bàn tay tròn trịa về phía anh và đáp lại bằng một giọng đều đều và thẳng thắn:
“Vòng tay của ta và Hạ Đồng là của cùng một thương hiệu. Sản phẩm của Đức Bang phải là sản phẩm chất lượng cao. Xin đừng đặt điều với nó”.
Lâm Minh Phỉ: “… Cậu quả thực là một AI hào hiệp, vậy cậu giải thích thế nào việc tin tức tố bị rò rỉ?”
"Đó không phải rò rỉ tin tức tố, mà là dễ dàng cảm nhận." Đức Bang nói nói: "Độ xứng đôi của hai người quá cao."
-Hết chương 5-
- --
Pea: Chương này lên hơi trễ một tẹo do dạo nào mình hơi bận. Những ngày sau chương lên cũng không thể nhanh được, nên là mong mọi người đừng quên bé đáng êu Hạ Tiểu Đồng cùng anh chồng u mê bé Lâm Minh Phỉ nhe~~.
Cũng cảm ơn những lượt xem và mấy bé sao xinh xinh mà mọi người đã nhấn vào nhé ^^!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT