Thẩm Cơ Uy hối hận rồi, đáng lẽ cậu không nên tò mò lắm chuyện như thế.

Vết thương lở loét nơi vách tim bị người ta xát muối lên, đau đớn tựa như chính bản thân mình đã trải nghiệm qua. Giang Thuỵ càng tỏ ra bình thản bao nhiêu, lòng Thẩm Cơ Uy càng cảm thấy áy náy khó chịu bấy nhiêu.

Cậu nên biết sớm từ trước, biết được những gì mà hắn từng trải qua. Những khó nhọc, nhẫn nhục, âm mưu toan tính dơ bẩn mà Giang Bằng Kiều đổ lên con trai cùng vợ mình. Giang Thuỵ đem toàn bộ vết cứa từ lâu đã kéo mài giấu trong lồng ngực đặt xuống trước mặt Thẩm Cơ Uy, ý nghĩa, nếu cậu muốn trở thành tôi, muốn dấn thân vào quá khứ của tôi, thì cậu không thể không lội qua vũng bùn nhơ nhuốc tanh tưởi này.

Tăm tối u ám ngần ấy, có chắc chịu đựng được không?

Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Giang Thuỵ, Thẩm Cơ Uy mơ hồ nhận ra hắn luôn xem nhẹ mình, cho rằng cậu chỉ mới chập chững bước vào đời, là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, không đáng để hắn gửi gắm bất kì thứ gì.

Song ngoài sự coi thường đó ra, Thẩm Cơ Uy cũng thấy được một tia bi thương rất nhạt vừa loé lên đã vụt tắt qua từng tơ máu hằn sâu trong mắt hắn. Đều là con người cả thôi, nỗi đau đó, mặc dù người đàn ông có cố kìm nén đến mức nào, Thẩm Cơ Uy vẫn lờ lờ mường tượng được từng trận trầy da tróc vẩy trong tuổi thơ ảm đảm đó. Khoảng thời gian người thân lần lượt ra đi, bị tuyệt vọng bủa vây hãm sâu dưới đáy vực, chỉ mới mười lăm tuổi, hắn rốt cuộc đã vượt qua như thế nào?

Cảm xúc dao động của Giang Thuỵ, dường như đã bất tri bất giác dao động đến cảm xúc của Thẩm Cơ Uy.

Nửa đời người Thẩm Cơ Uy được ôm ấp bởi ánh dương sáng rực, cậu hưởng thụ sự nuôi dạy chu đáo vẹn toàn, biết được điều nào là tốt, điều nào là xấu, bản tính sâu trong cốt lõi đã quật cường, tuy háo thắng xốc nổi nhưng cũng dễ mềm lòng. Người như cậu, muốn đồng cảm với một người nào đó không hề khó.

Thẩm Cơ Uy rất ít khi hại người, nhưng lần này cậu không do dự nữa.

Lời hay ý đẹp cậu nói nhiều rồi, lúc này an ủi vô ích cũng không khỏi quá dư thừa, cậu chỉ dùng chính sự kiên định chân thực nhất để Giang Thuỵ thấy. Mọi việc hắn có thể làm, có thể suy nghĩ tới, bày mưu tính kế, thủ đoạn gian ác gì đó cũng mặc kệ, Thẩm Cơ Uy cậu đồng dạng đều có thể tiếp nhận tất cả.

Và cậu cam tâm tình nguyện làm điều đó.

Giang Thuỵ tận dụng hoàn cảnh của bọn họ, Thẩm Cơ Uy không phải cũng như thế sao?

Thật ra cậu không giận dữ lắm đâu, suy đi xét lại cũng chỉ vì kiếm cớ mà thôi.

Cậu muốn đục vỡ lớp màn sắt đá mà Giang Thuỵ treo trên người, muốn biết trái tim hắn chứa thứ gì, lành lặn hay rách nát ra sao, nhịp đập nhanh chậm thế nào.

Hắn đang sống dưới lớp da của Thẩm Cơ Uy, rào chắn duy nhất giữa cả hai chứa đựng hoài nghi cùng kiêng dè, thời gian hai tháng hoàn toàn không đủ để họ tháo bỏ phòng bị để đặt niềm tin tuyệt đối vào đối phương.

Nhưng cố tình Thẩm Cơ Uy lại muốn tin tưởng người đàn ông đó.

Thế nên Thẩm Cơ Uy hi vọng hắn cũng tin tưởng mình giống như chính mình tin tưởng hắn.

Thẩm Cơ Uy đối xử với bạn bè trước giờ toàn tâm toàn ý chẳng khác gì so với người thân. Dung Bạch cũng thế, chiếu cố chăm sóc Thẩm Cơ Uy không chút vụ lợi, bọn họ đều xem đối phương là người mình nên hết lòng bảo vệ.

Dung Bạch muốn đến hộp đêm làm việc kiếm tiền, cho dù Thẩm Cơ Uy buổi tối có bận học, bản thảo chất chồng như núi, mặc kệ sáng mai phờ phạc thức dậy với hai con mắt đầy quầng thâm, chỉ bằng một phần lo lắng cho sự an toàn của Dung Bạch, cậu vẫn nhất quyết phải đến đó làm cùng cho bằng được.

Thẩm Cơ Uy không tính toán nhỏ nhặt từng chi tiết, nhưng trong mối quan hệ ấy, cậu luôn cảm nhận được sự cân bằng xen lẫn khát vọng san sẻ, là cảm giác mà linh hồn người đàn ông kia chưa từng mang đến cho cậu.

Cái chạm môi đó, Thẩm Cơ Uy dùng để trả đũa chiêu trò hèn hạ của Tô Noãn Khiết, đồng thời cố tình tàn nhẫn cắt đứt toàn bộ mơ mộng hão huyền của Triệu Việt Nghiên. Hôn người ta khi chưa có sự cho phép, Thẩm Cơ Uy chính là đang lợi dụng đấy.

Cậu không thuần khiết, có tư cách gì trách cứ người ta?

Sau khi ngẫm nghĩ lại kỹ càng, Thẩm Cơ Uy rút ra được điều này.

Có lẽ chưa thôi đắm chìm trong hồi ức xưa cũ, cậu ngơ ngác nghe Giang Thuỵ tiếp tục kể: "Ngày mẹ tôi mất, trời đổ mưa rất lớn."

"Lúc tôi và Diệp Khê đi học về vừa vặn chứng kiến bà đứng bên cạnh cửa sổ từ trên lầu ba nhảy thẳng xuống, tôi đã cố gắng chạy thật nhanh về phía bà, vậy mà kết quả vẫn là chậm một bước."

Cảnh tượng đó, cả đời này Giang Thuỵ cũng không quên được.

Mẹ hắn rơi xuống lầu, máu từ trên trán, khoé miệng dần dần chảy dọc xuống bãi cỏ xanh mướt một màu đỏ thẳm lênh lán, tràn lan vào sâu trí óc của hắn, tẩy thế nào cũng không sạch nổi.

Bà đưa mắt nhìn về phía khung cửa sổ, cái nhìn thân thuộc ấy bao hàm cả sự vô vọng cùng đau khổ tột độ. Bà khẽ nâng tay, tưởng chừng hai đứa trẻ ấy đang ở bên cạnh mình, chỉ cần vài giây ngắn ngủi đã có thể chạm vào làn da mềm mại của nó...

Hắn thấy đôi môi bà nhẹ nhàng chuyển động, tuy rằng không nghe thấy âm thanh, song từng câu từng chữ vẫn tựa hồ được gắn thêm lưỡi dao đâm thẳng vào tâm trí, hoá thành một cái máy phát nhạc cũ kỹ, lặp đi lặp lại bên tai hắn hàng nghìn ngày đêm ròng rã.

Mẹ hắn nói, xin lỗi.

Giang Thuỵ ôm nỗi thống khổ đó sống gắng gượng suốt mười một năm trời, chưa từng bộc lộ với bất kì ai.

Không thể nói với Giang Diệp Khê, vì không muốn y bận lòng.

Không thể nói với bạn bè người thân, vì những người đó căn bản không tồn tại.

Nếu hỏi trong chuyện này hắn hận ai nhất, người đó tuyệt đối không phải Ngô Ngân Châu mà chính là Giang Bằng Kiều.

Lần này Thẩm Cơ Uy im lặng rất lâu, cậu ngồi sấp bằng trên giường lặng lẽ quan sát biểu tình của người đối diện, phiến môi mỏng mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định nuốt hết mọi lời an ủi cuộn trào ở cổ họng xuống.

Cậu nhích người tới trước một chút, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Giang Thuỵ đang hờ hững vắt trên ghế, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

"Xin lỗi..." Ánh nhìn trầm lặng va chạm giữa không trung, Thẩm Cơ Uy hạ giọng nói, "... Nhưng nếu như có thể chọn lại một lần nữa, tôi vẫn lựa chọn biết hết tất cả, tôi không hối hận đâu, thật đó."

"Nếu anh cảm thấy đau lòng thì cứ mắng tôi đi, là tôi có lỗi với anh, anh muốn sai vặt tôi làm gì cũng được."

Nói đoạn, Thẩm Cơ Uy bỗng dưng nâng tay sờ nhẹ mái lên tóc người đàn ông. Không phải sự cưng chiều yêu thương đối với Viên Viên, cũng không phải sự bông đùa nghịch ngợm đối với Dung Bạch. Cái vuốt ve này, bao gồm cả sự động viên và xót xa mà Thẩm Cơ Uy dành riêng cho Giang Thuỵ. Không cần đi nghiên cứu kỹ giây phút này cậu mang tâm thái thế nào mà lại hành động như thế. Thẩm Cơ Uy chỉ biết, trái tim cậu chưa bao giờ mềm đến vậy, mềm đến mức không có lời lẽ nào miêu tả được, chỉ có thể thông qua hành động biểu lộ cảm xúc của bản thân lúc này.

Tâm trạng của Giang Thuỵ hôm nay chênh vênh thất thường, tạm thời Thẩm Cơ Uy không muốn hỏi nguyên nhân.

Thẩm Cơ Uy thấy hắn cứ giữ nguyên một tư thế nhìn mình chằm chằm, trong lòng cậu khẽ động, đắn đo một hồi, chẳng rõ ma xui quỷ khiến thế nào lại ghìm chặt gáy Giang Thuỵ, để cằm hắn đặt lên vai mình, cánh tay thì vòng ra sau dịu dàng xoa nhẹ lên xuống dọc theo sóng lưng cứng đờ của hắn: "Thật ra anh không cần mọi lúc mọi nơi đều phải tỏ ra lạnh lùng làm gì. Cái đó chỉ doạ được người khác thôi, không có tác dụng với tôi đâu. Tôi không phải là trẻ con, tôi là bạn anh, là người anh có thể dựa vào. Anh từng nói rằng anh sẽ bảo vệ tôi, tôi cũng giống vậy, tôi cũng muốn bảo vệ anh."

Giang Thuỵ hít sâu một hơi, mùi sữa tắm hương gỗ quen thuộc dâng kín khoan mũi hoà lẫn cùng mùi rượu nhàn nhạt từ quần áo hắn. Đầu vai này có một vết sẹo cũ rỉ máu, theo hắn hai mươi sáu năm, không ngờ có một ngày lại trở thành nơi chốn duy nhất mà Giang Thuỵ có thể dựa dẫm vào.

Tiềm thức lơ đãng truyền đến một mảnh rung động khác thường, lòng Giang Thuỵ thấy buồn cười, vậy mà hốc mắt lại dần dần đỏ lên.

Giang Thuỵ không nghĩ nhiều, chỉ là theo bản năng cảm thấy dễ chịu, hắn cũng ôm đáp trả, ghì siết người con trai vào lòng. Thẩm Cơ Uy bị ôm đến cong eo, hai cơ thể dán dính vào không một khe hở.

"Thẩm Cơ Uy." Người đàn ông thì thào gọi.

"... Ừm." Thẩm Cơ Uy để tay sau lưng Giang Thuỵ chậm rãi xoa.

"Nếu như tôi giết Ngô Ngân Châu, sau đó đem đầu bà ta đến trước mộ mẹ tôi để tạ lỗi, cậu thấy việc làm đó thế nào?"

Cõi lòng Thẩm Cơ Uy run rẩy, ngoài miệng vẫn trấn tĩnh nói: "Thù là của anh, trong lòng anh tự khắc biết cân nhắc nặng nhẹ, người ngoài như tôi không thể đưa ra kết luận chính xác được."

"Ngô Ngân Châu lén đổi thuốc suy tim của anh trai tôi, loại thuốc có thể ăn mòn mạng sống của con người từng ngày mà không một ai phát hiện."

"Giang Diệp Khê chọn học ngành y cũng vì nguyên nhân đó. Giang Thiên Lạc tắt thở vòng tay nó, người lớn nói rằng anh trai ra đi ngoài ý muốn, mọi người đều vô cùng đau khổ, không ai mong muốn xảy ra chuyện như thế cả, chỉ có Giang Diệp Khê một mực không tin."

"Nó muốn trở thành bác sĩ, muốn căn cứ vào vụn thuốc mà bản thân nghịch phá lấy trộm năm xưa điều tra ra căn nguyên cơn đau tim đột ngột của anh ấy. Năm đó nó tình cờ chứng kiến Ngô Ngân Châu sai người giở trò tráo thuốc, nhưng bởi vì còn quá nhỏ, nó không đủ trưởng thành để suy nghĩ quá nhiều về những chuyện mà bản thân nghe không hiểu. Sau này khi chân tướng từng chút một lộ ra, Giang Diệp Khê nói với tôi, nó khẳng định Ngô Ngân Châu chính là hung thủ. Năm đó nó mới có mười bảy tuổi, một mình trở về nhà họ Giang ba mặt một lời vạch trần Ngô Ngân Châu, ngoài việc thu được một bạt tay từ Giang Bằng Kiều thì căn bản không có một ai tin tưởng lời nó nói."

"Ngoài cô của tôi, nhà họ Giang toàn là một đống rác đã sớm bốc mùi. Tiền tài, quyền thế, danh vọng, thứ mà bọn họ đang ganh đua, tôi thà vứt bỏ ra đường lớn cũng sẽ không để bọn họ an ổn hưởng thụ."

Lần đầu tiên Thẩm Cơ Uy nghe Giang Thuỵ ăn nói nặng lời như vậy, sau khi ngạc nhiên cùng bất ngờ qua đi, một cỗ chua xót đắng nghét từ từ trào dâng đầy ắp trí não cậu: "Đừng tự làm bẩn mình, không đáng đâu."

Khoảng cách cả hai giãn ra đôi chút, Thẩm Cơ Uy câu nhẹ khoé môi, đáy mắt ẩn chứa bảy phần hung ác bị bóng đêm che khuất: "Để cho pháp luật trừng trị bọn họ. Chỉ cần quyết định của anh đúng đắn, tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ."

Mắt Giang Thuỵ đỏ ngầu, thậm chí còn nhoè ra hạt nước lấp lửng, Thẩm Cơ Uy vốn định lau sạch cho hắn, nào ngờ còn chưa kịp chạm đến, Giang Thuỵ đã nhanh nhẹn duỗi tay đến sờ má cậu trước.

Hắn miết từ xương hàm rắn rỏi cho đến vành tai non mềm, tiếp đó như một thói quen, bàn tay lại lần mò đến sau gáy lực đạo nhẹ nhàng véo một cái.

Thẩm Cơ Uy kêu đau.

Người đàn ông bật cười một tiếng trầm thấp.

Động tác xoa gáy của Thẩm Cơ Uy thoáng chốc ngừng lại, cậu thẫn thờ nâng mắt, ngắm nhìn nụ cười hiếm hoi đó mà ngẩn người một lúc lâu.

Có vẻ Giang Thuỵ đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn hỏi Thẩm Cơ Uy: "Có gì muốn nói với tôi không?"

Thẩm Cơ Uy vẫn chưa hoàn hồn: "... Nói cái gì?"

Giang Thuỵ nhướng mày.

Thẩm Cơ Uy gãi đầu phân tích giây lát, rốt cuộc cũng ngộ ra vấn đề, bắt đầu giả vờ ho khù khụ nói: "Về nụ hôn đó, thật ra tôi đã sớm biết từ trước Triệu Việt Nghiên đang ở bên trong, cho nên mới muốn hôn anh để chọc tức cô ta một chút."

"Trước giờ để chọc người khác tức giận cậu đều dùng cách này?"

"Làm gì có!" Thẩm Cơ Uy vội vàng giải thích, "Tôi đâu phải kiểu người tuỳ tiện như thế... cái đó... cái đó cũng xem như là lần đầu tiên."

"Nụ hôn đầu?" Khoé môi Giang Thuỵ đậm ý cười.

Để mất nụ hôn đầu cho một người đàn ông làm cho Thẩm Cơ Uy xấu hổ muốn độn thổ, làm gì có chuyện dễ dàng thừa nhận sự thật. Trong lúc luống cuống, đại não không cần qua xử lí đã hấp tấp phát ra: "Là lần đầu tiên tôi chủ động có được chưa! Trước giờ đều là người ta hôn tôi!"

Chẳng rõ có phải ảo giác hay không, Thẩm Cơ Uy cứ mơ màng cảm thấy sắc mặt Giang Thuỵ hơi tối xuống, hình như là không được vui, mặc dù cậu cũng không biết hắn không vui chỗ nào, rõ ràng đang yên đang lành mà?

Tựa hồ muốn chứng thực suy đoán của cậu, giây kế tiếp đã nghe người đàn ông nói: "Giải thích xong rồi, giờ thì xuống bếp dọn dẹp đống chén đĩa trên bàn đi."

Thẩm Cơ Uy: "..."

Cậu đã làm gì sai à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play