Tia nắng gay gắt được chặn lại bởi tấm kính, gió điều hoà lạnh lẽo vuốt ve lòng bàn chân không được chăn ấm phủ lên. Thẩm Cơ Uy mơ màng bị đánh thức, tóc tai xoã tán loạn trên gối, theo thói quen lấy tay dụi mạnh đuôi mắt hơi sưng đỏ.
Hình ảnh trắng xoá đêm khuya bất chợt bị khơi gợi, Thẩm Cơ Uy y hệt như bị ma đuổi ngồi bật dậy, đại não mới rề rà hoạt động được một lúc mà toàn bộ kí ức xấu hổ tối hôm qua đã thi nhau tràn vào não bộ, khiến tế bào cơ thể chỉ vừa rã đông được ba giây của cậu suýt tí đã đóng băng trở lại.
Thẩm Cơ Uy cúi đầu bóp trán, từ trong kẽ răng bật ra một tiếng chửi thầm. Động tác này còn vô tình làm cho tiêu cự của cậu rơi trúng đũng quần bằng phẳng phía dưới. Hồi tưởng lại xúc cảm nóng bỏng nào đó, Thẩm Cơ Uy lâm vào trạng thái trầm mặc dài hạn, ngồi đực mặt trên giường suốt cả buổi chỉ để xoa dịu tâm hồn bị sốc nặng của mình.
Cậu vẫn còn nhớ rõ mồn một tối hôm qua nơi này đã bị người ta xoa nắn đến phóng thích thế nào, cảnh tượng bản thân nép vào ngực hắn, ma sát môi hắn, từng hình ảnh từng, khoảnh khắc đều được chiếu full HD trong đầu tựa hồ một thước phim kinh dị, dự đoán sẽ ám ảnh Thẩm Cơ Uy đến cuối đời.
"Điên thật..."
Hít sâu một hơi, Thẩm Cơ Uy vỗ mạnh hai má ép xuống tất cả mọi suy nghĩ lung tung, lục đục bò xuống giường chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt thay quần áo.
Tính cách cậu xưa nay vốn không thuộc dạng thích rối rắm về vấn đề gì đó quá lâu, hơn nữa hiện tại còn có chuyện quan trọng phải làm, Thẩm Cơ Uy quyết định đem sự cố ngoài ý muốn kia vứt hết ra sau đầu.
Phun sạch đống bọt kem trong miệng, người con trai đã nhanh chóng điều chỉnh lại được tâm tình.
Đôi giày đen thường đặt ở huyền quan không còn, chứng tỏ Giang Thuỵ ra khỏi nhà từ sớm. Thẩm Cơ Uy hiếm khi có được cảm giác nhẹ nhõm, tranh thủ xuống bếp ngồi gặm sandwich để lấp đầy bụng, xong xuôi liền xách ba lô chạy ra đầu đường bắt taxi.
Xe chạy mười lăm phút thì dừng lại trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố S, Thẩm Cơ Uy trong cơ thể Giang Thuỵ mặc quần trắng cùng áo phông màu vàng chanh đơn giản, chân đi giày thể thao, mũ lưỡi trai kéo thấp lưu loát đẩy cửa bước xuống xe.
Cậu đi thang cuốn lên tầng 18, trước tiên mò mẫm đến cửa hàng điện tử, theo hướng dẫn của nhân viên lựa mua một chiếc máy ảnh chụp rõ nét nhất. Mặc dù giá cả khá đắc nhưng đều nằm trong ước lượng ban đầu, Thẩm Cơ Uy nhanh chóng quẹt thẻ sau đó rời khỏi cửa hàng, một thân một mình đi quanh quất trong trung tâm thương mại vài vòng.
Nếu nhớ không lầm thì chi nhánh phụ của tập đoàn Ngọc Lam Phỉ Thuý toạ ở khu vực sáng giá thuộc nơi này đã nhiều năm, nhân dịp đến đây, cậu liền tiện thể ghé sang lựa vài mẫu phỉ thuý vừa mắt để bắt tay vào làm ghim cài.
Bản tính của Thẩm Cơ Uy khi dấn vào chuyên ngành trước giờ luôn hà khắc kén chọn, bước vào từ lúc chín giờ nhưng đến tận mười một giờ cậu vẫn chưa nhìn được món đồ nào vừa ý, nhân viên hỗ trợ đứng bên cạnh cũng đã sớm mất hết kiên nhẫn, để mặc cậu muốn lựa gì thì lựa, chẳng buồn tốn nước bọt giới thiệu nữa.
Chăm chú sát thêm một hồi, hai mắt Thẩm Cơ Uy rốt cuộc cũng sáng rực lên, nhấc hộp nhung được đặt sâu trong góc khuất của tủ kính lên xem thử. Đó là một phiến phỉ thuý băng chủng khá nặng tay, có màu xanh ngọc trơn nhẵn tương tự chiếc cúc áo cậu cất giữ, độ tinh khiết chỉ cần nhìn lướt ngang cũng đủ biết thuộc loại đặc biệt cấp.
"Lam Hoa Băng, mã số JF334, vừa được bên trên phân phối xuống một phiến duy nhất từ hôm qua, giá trị tương đương với một viên Kính Hố Già có độ trong suốt cao, quý khách thật sự vô cùng tinh mắt." Nhân viên nhận thấy cụ tổ này tìm được món đồ ưng bụng thì lập tức mừng rỡ ra mặt, lập tức tiến lên vội vàng nói.
Thẩm Cơ Uy gật gù, không nhịn được thắc mắc: "Ngọc đẹp như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có người mua?"
Nhân viên không giấu giếm đáp: "Con trai của chủ tịch thích nhất là ngọc phỉ thuý, hôm qua cậu bé ghé sang đây cầm Lam Hoa Băng chơi đùa cả ngày, cho nên tới giờ vẫn chưa có vị khách nào có cơ hội trông thấy."
"Vậy được, gói lại cho tôi đi."
Nhân viên nghe Thẩm Cơ Uy dứt khoát vung tiền liền vui vẻ phấn khởi, chút buồn bực vì phải chở đợi cả buổi liền bay sạch sẽ chẳng còn chút tăm hơi, nhanh tay lẹ chân chạy đi gói hàng.
Thẩm Cơ Uy ngồi xuống sô pha vừa lướt điện thoại vừa chờ đợi, ngẫm nghĩ vài giây, cậu gõ lên thanh tìm kiếm dòng chữ "Câu Lạc Bộ Lạp Thương", tức khắc hàng trăm đề mục chen chúc nhau hiện lên.
Cặp mắt đào hoa lướt qua tia sâu xa, tay Thẩm Cơ Uy vắt ra sau ghế, chậm rãi nhớ lại cuộc đối thoại của Giang Tử Đằng vào mấy hôm trước. Đồng thời một bên kiểm tra máy ảnh vừa mua, một bên âm thầm ghi nhớ chính xác vị trí câu lạc bộ trong đầu, khoé môi lơ đãng cong lên thành một đường nhàn nhạt.
Trên bàn thuỷ tinh có để sẵn cà phê, Thẩm Cơ Uy day day trái cổ sau đó nâng ly nhấp vài ngụm cho thông họng, bỗng dưng nghe thấy một thanh âm non nớt quen thuộc lanh lảnh vang lên bên tai.
"Bác ơi."
Đùi bị người ta chọt, Thẩm Cơ Uy theo bản năng cúi đầu, hai mắt thoắt cái đã mở lớn: "Viên Viên? Sao cháu lại ở đây?!"
"Cháu đến đây chơi, sao bác lại ở đây?"
Viên Viên hình như mới thay đổi kiểu tóc, mái tóc xoăn tít vàng nâu như sợi mì, bé mặc một chiếc áo lông cừu màu cà phê, cặp má vẫn phúng phính búng ra sữa như ngày nào, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thẩm Cơ Uy không chớp mắt.
Thẩm Cơ Uy khom lưng bế bé lên.
Cùng lúc đó, một giọng nói trẻ trung khác cũng dồn dập truyền đến: "Bách Nguyên Viên, ba hỏi lần cuối cùng, có chịu về nhà hay không?"
Người mới đến đội mũ đeo khẩu trang kín mít, nhưng không khó để nhận ra là Bách Lưỡng Việt.
Viên Viên ôm cổ Thẩm Cơ Uy cứng ngắc: "Không về, con muốn ở đây!"
Giọng Bách Lưỡng Việt giống như đang cố kiềm chế: "Muốn ăn đòn có đúng không?" Dứt lời liền sải chân tới muốn tóm lấy cổ áo Viên Viên.
Thẩm Cơ Uy tay nhanh hơn não nghiêng người sang một bên, khuyên nhủ: "Khoan đã, có gì từ từ nói."
Nhận ra âm điệu của người đối diện có chút quen tai, Bách Lưỡng Việt ngay lập tức dừng động tác lại.
Thẩm Cơ Uy dùng tốc độ ánh sáng ngẩng đầu để lộ hoàn toàn gương mặt giấu dưới mũ lưỡi trai.
"..."
"Anh họ?!"
"... Là anh."
"Anh đến đây làm gì?"
"Mua phỉ thuý."
"Trước tiên anh đưa ranh con đó cho em trước." Bách Lưỡng Việt mài răng kèn kẹt nói, "Càng ngày càng lì lợm, có biết là ba còn rất nhiều chuyện phải làm không?"
Viên Viên chôn mặt vào đầu vai Thẩm Cơ Uy, ú ớ nói: "Thì ba ba cứ đi làm đi, con ở đây chơi cũng được mà."
Bách Lưỡng Việt: "..."
"Ngoan nào Viên Viên." Thẩm Cơ Uy sợ Bách Lưỡng Việt nổi giận sẽ đánh đòn Viên Viên, hạ thấp giọng hỏi bé, "Nói cho bác biết, tại sao cháu lại muốn ở lại đây?"
"Cháu muốn nghiên cứu phỉ thuý, muốn đợi chú Duyễn Ngọc đến tìm."
"Cháu biết nghiên cứu phỉ thuý?" Thẩm Cơ Uy mỉm cười hỏi, "Còn bé tí, nói thật không đó?"
Viên Viên gật đầu lia lịa.
Bách Lưỡng Việt bất lực: "Anh đừng nghe nó nói bậy, chỉ giỏi quậy phá thôi."
"Tại ba ba không biết nên mới nói vậy!" Viên Viên bất mãn xoay cổ sang, bĩu môi phản bác, "Sau này con muốn trở thành người kinh doanh phỉ thuý như chú Duyễn Ngọc, ba ba không cho con học hỏi, quả nhiên không hề thương con!"
Bách Lưỡng Việt lột bỏ khẩu trang, lộ ra thần sắc vô cùng khó coi: "Đừng nghĩ rằng có bác trai bênh vực ba sẽ không làm được gì con."
Viên Viên sợ đến rụt cổ lại.
"Được rồi được rồi." Thẩm Cơ Uy hoà hoãn nói, "Chi bằng vậy đi, nếu cậu có việc bận thì cứ đi làm trước, anh sẽ thay cậu trông Viên Viên ."
"Anh còn phải đến công ty không phải sao?" Bách Lưỡng Việt nhất quyết không chịu, "Không được, không thể chiều hư ranh con này, mau đưa nó cho em."
"Bác ơi, mau chạy đi, đừng để ba cháu bắt được!"
Bách Lưỡng Việt toang nhào đến, Thẩm Cơ Uy lập tức từ sô pha đứng bật dậy.
Lúc nhân viên gói hàng xong xuôi bước ra ngoài cũng bị cảnh tượng giằng co trước mắt làm cho sửng sốt.
"Cậu Bách, có chuyện gì vậy?"
"Cô mau cất viên Lam Hoa Băng kia đi, đừng để Bách Nguyên Viên thấy nữa."
"Cậu đừng lo, Lam Hoa Băng đã được vị khách này mua rồi."
"Bác ơi, bác mua Lam Hoa Băng của cháu hả?" Viên Viên nhăn nhăn cặp mài đậm màu như mực, "Bác có biết sử dụng không đó? Làm hư thì uổng lắm nha."
"Lam Hoa Băng của cháu?"
Thẩm Cơ Uy ù ù cạc cạc, lẽ nào Viên Viên là con trai chủ tịch trong lời nhân viên nói? Nhưng rõ ràng thằng bé là con ruột của Bách Lưỡng Việt cơ mà?
Tuy rằng tổng thể nhìn không giống lắm, nhưng nếu đi soi xét kỹ lưỡng từng chi tiết vẫn có thể tìm ra rất nhiều điểm tương tự.
Tựa hồ muốn giải đáp thắc mắc cho Thẩm Cơ Uy, Bách Lưỡng Việt cao giọng hỏi: "Lam Hoa Băng nào là của con? Quen đường quen nẻo như vậy từ khi nào thế?"
"Chú Duyễn Ngọc nói vậy mà..."
Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Bách Lưỡng Việt bất đắc dĩ không thể không tạm ngừng lại cuộc đấu võ mồm với Bách Nguyên Viên, quay gót đi đến một góc khác nghe máy.
Hai bố con nhà này thật là...
Thẩm Cơ Uy thở dài nhìn chằm chằm chỏm tóc lưa thưa trên đầu Viên Viên, một tính toán vô thức nảy lên trong đầu. Cậu lia mắt, tranh thủ lúc Bách Lưỡng Việt còn đang nói chuyện hỏi nhỏ vào tai bé: "Sau khi nghiên cứu phỉ thuý xong rồi có muốn đến nhà bác chơi không?"
"Ba ba cháu sẽ cho phép ạ?"
"Chắc là cho phép đấy." Thẩm Cơ Uy dụ dỗ nói, "Bác còn có việc phải làm, không thể ở đây cùng cháu cả ngày. Cho nên Viên Viên phải tỏ vẻ đáng thương, không được ương bướng, năn nỉ ba theo bác về nhà, ba cháu chắc chắn sẽ không phản đối."
Viên Viên híp đôi mắt to tròn lại: "Đến nhà bác cháu sẽ được chơi Lam Hoa Băng chứ?"
"Đương nhiên rồi." Thẩm Cơ Uy véo cằm bé, "Nhưng Viên Viên phải giúp bác một chuyện, đồng ý không?"
Chỉ cần có Lam Hoa Băng, Viên Viên sẽ trở nên dễ bảo lại ngay: "Đồng ý ạ."
Thẩm Cơ Uy cười cười, giơ bàn tay hữu nghị đến trước mặt Viên Viên.
Một lớn một nhỏ đập tay hoàn thành cuộc hợp tác trong thầm lặng.
Lúc Bách Lưỡng Việt nghe điện thoại xong xuôi, xoay người liếc thấy con trai đã ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha chu môi uống sữa, mắt còn vương hạt nước lấp lánh, cơn giận của cậu chậm rãi được xoa xịu: "Bách Nguyên Viên, qua đây, đừng làm trễ nải thời gian của bác con."
Viên Viên mếu máo chìa tay ra: "Nếu ba ba không phép cho ở lại với bác thì gửi con vào nhà trẻ đi, chơi một mình buồn lắm."
"Đang vào kỳ nghỉ, ba hứa sẽ về sớm nhất có thể." Bách Lưỡng Việt tuy rằng bề ngoài hung hăng vô cùng, nhưng chỉ cần con trai thôi bướng bỉnh, mềm mỏng một chút là tim gan cậu sẽ nhũn xuống ngay, "Ngoại trừ nằng nặc đòi một mình ở lại đây, con muốn gì cũng được."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy con muốn về nhà với bác, con muốn gặp chú Cơ Uy..."
"..."
Bách Lưỡng Việt khó xử bắn ánh mắt về phía Thẩm Cơ Uy.
Thẩm Cơ Uy ho nhẹ, ra vẻ rộng lượng: "Không sao đâu, cứ để Viên Viên cho anh giữ, hôm nay anh không bận gì cả, buổi tối anh sẽ đưa thằng bé về."
Cuối cùng Bách Lưỡng Việt vẫn thoả thuận.
Chủ yếu bởi vì cậu sợ làm phiền Giang Thuỵ thôi, nhưng nếu người đàn ông đã nói vậy, Bách Lưỡng Việt nghiễm nhiên thoải mái chấp nhận, để Viên Viên cho hắn trông giữ cậu còn cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Trước khi về nhà, Thẩm Cơ Uy ôm theo viên chè nhỏ của Bách Lưỡng Việt ghé sang công ty một chuyến. Cậu biết rõ Giang Thuỵ đang ở trên phòng giám đốc, nên chỉ ấn thang máy lên đến tầng làm việc của Giang Tử Đằng liền ngưng.
Thư ký của Giang Tử Đằng gặp Thẩm Cơ Uy thì tỏ ra rất bất ngờ: "Tổng giám đốc có việc gì sao?"
Thẩm Cơ Uy dắt tay Viên Viên, gật đầu với thư ký: "Tôi muốn tìm phó giám đốc, anh ấy có ở đây không?"
"À, phó tổng đã đi công tác vào hôm trước rồi, phải đợi tầm hai ngày nữa mới trở về." Thư ký nói, "Nếu tổng giám đốc có việc gấp có thể nói với tôi, tôi sẽ thông báo lại với ngài ấy."
"Không cần đâu." Thái độ của Thẩm Cơ Uy hết sức thản nhiên, giống như thật sự đang nghiêm túc đề cập đến công việc, "Phó tổng đáp chuyến bay vào lúc mấy giờ? Ở sân bay nào? Chuyện này không thể thông báo gián đoạn, tôi sẽ trực tiếp đi tìm anh ấy bàn bạc."
Nói ra cũng phải cảm ơn hình tượng chỉn chu tài giỏi mà Giang Thuỵ gầy dựng trong mắt nhân viên suốt nhiều năm qua. Phong cách làm việc của hắn trước giờ công tư phân minh, không bao giờ lẫn lộn cảm xúc riêng vào chính sự, ngoài sáng còn có thể được xem là một người ngay thẳng. Vì thế những câu hỏi liên quan đến công việc, thư ký căn bản chẳng nảy sinh nghi ngờ gì, chưa đến năm phút đã trình bày rõ ràng bảng lịch trình sắp tới của Giang Tử Đằng đến trước mặt Thẩm Cơ Uy.
Người con trai mặt không cảm xúc móc điện thoại ra chụp hình lại.
Áo phông đột nhiên bị Viên Viên kéo, âm thanh mềm mại như đậu hũ non cất lên: "Bác ơi, cháu lên phòng làm việc của bác coi thử có được không?"
Thư ký như có như không liếc qua phía bọn họ mấy lần, Thẩm Cơ Uy sợ cô ta suy diễn lung tung nên nhanh chóng ẵm Viên Viên đến một góc vắng vẻ, sau đó ngồi xổm trước mặt bé: "Hôm khác có được không Viên Viên? Bây giờ chú Cơ Uy vẫn còn đang làm việc, hai chúng ta lên trên đó sẽ làm phiền đến chú ấy."
"Tại sao chỉ một mình có chú Cơ Uy làm việc ạ? Bác không phụ chú ấy sao?"
"Bác không khoẻ nên được nghỉ ngơi một ngày, nhờ vậy mới có thời gian chơi với Viên Viên đây."
"Bác không khoẻ sao?" Viên Viên chớp chớp mắt, biểu cảm ngây ngô đưa tay sờ lên trán Thẩm Cơ Uy, tiếp đó lại áp vào trán mình, "Thật nha, cháu thấy bác có hơi nóng nè."
"Viên Viên có muốn ăn gì không? Bác dẫn cháu đi mua rồi hai đứa mình về nhà xem Lam Hoa Băng nhé?"
Nhắc tới Lam Hoa Băng quả nhiên vẫn là biện pháp hữu hiệu nhất, Viên Viên lập tức bỏ lơ mấy chuyện ngoài lề kia, thành thật đáp: "Cháu muốn ăn kem dâu."
"Ba cháu đã dặn không được ăn đồ lạnh nhiều." Thẩm Cơ Uy giơ một ngón tay, "Chỉ được ăn một cây thôi nhé?"
Viên Viên dẫu môi: "Được ạ."
Thẩm Cơ Uy cưng chết dáng vẻ này của Bách Nguyên Viên, nhịn không được hôn chụt lên má bé một cái.
Viên Viên ngượng ngùng bụm má: "Cháu còn chưa được bạn gái nào hôn má đâu, bác đừng có hôn bậy nha."
Thẩm Cơ Uy bật cười thành tiếng.
***
Tiểu Kịch Trường: <Thẻ Nhân Vật>
Tên: Giang Thuỵ
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Cung hoàng đạo: Bạch Dương
Chiều cao: 192cm
Loài vật tượng trưng: Sói