Người bạn cũ đã trộm ý tưởng thiết kế của Thẩm Cơ Uy tên là Trương Đông. Sau khi cuộc thi kết thúc, trước hôm Trương Đông ra nước ngoài, Thẩm Cơ Uy có hẹn gặp cậu ta để ba mặt một lời đối chất rõ ràng mọi việc.
Trong suốt quá trình trò chuyện đó, không ai biết rõ bọn họ đã nói những gì với nhau. Chỉ thấy lúc ra về, bước chân của Trương Đông loạng choạng như sắp ngã, hỏi ra mới biết nguyên do là bởi vì bị gãy mất hai khúc xương sườn, phải nhờ ba mẹ đến tận nơi khiêng mình đi bệnh viện.
Về phía Thẩm Cơ Uy không chỉ lông tóc nguyên vẹn, mà còn được người nhà nạn nhân cúi đầu xin lỗi ngược lại.
Nhưng cậu không kể chuyện này với Giang Thuỵ.
Thẩm Cơ Uy cười hỏi: "Vậy giờ tới lượt anh xin lỗi tôi được chưa?"
Giang Thuỵ nheo mắt lại: "Cậu ngồi giải thích cả buổi là vì lí do này?"
"Nếu không thì?" Thẩm Cơ Uy chớp mắt đầy vô tội, "Bộ anh cho rằng tôi rảnh rỗi ngồi trò chuyện với anh hả?"
Giang Thuỵ: "..."
Đáng lẽ hắn không nên phí cả buổi tối để nói nhiều lời thừa thãi như vậy.
"Muốn tôi xin lỗi?" Giang Thuỵ lạnh lùng gằn từng chữ, "Nằm mơ."
"Thôi bỏ đi." Nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của người đàn ông, Thẩm Cơ Uy ôm bụng nhịn cười đến đau ruột, "Bởi vì anh đã giúp tôi một chuyện lớn, chúng ta coi như xí xoá."
"Cút về phòng cậu được rồi." Giang Thuỵ hờ hững xoa phần trán hơi đau nhứt, ngồi tựa vào đầu giường mở laptop lên, gõ được vài chữ lại không nhịn được ngẩng đầu, "Sao còn chưa đi?"
Đôi mắt người con trai cong lên như vầng trăng khuyết: "Sáng mai anh muốn ăn gì?"
"Hỏi cái này làm gì?" Độ cong bên khoé môi Giang Thuỵ ẩn chứa mấy phần trêu chọc, "Xuống bếp bày tỏ lòng biết ơn?"
"Anh nhiều lời quá đó, muốn ăn gì thì nói mau đi." Thẩm Cơ Uy sượng mặt ngắt lời hắn.
"Tuỳ cậu." Vừa dứt lời còn không quên bổ sung, "Ăn không chết là được."
Thẩm Cơ hừ lạnh một tiếng.
Sau khi trở về phòng, cậu nhanh chóng tắm rửa qua một lượt rồi nằm sấp trên giường chùm chăn kín mít, mở laptop click vào giao diện game.
Nhìn thấy tài khoản Chim Nhạn Trắng thế mà lại đang online, Thẩm Cơ Uy vô cùng bất ngờ.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Trễ vậy mà ông còn chơi game hả?
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Giờ mới có thời gian.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Ông làm xong nhiệm vụ chưa?
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Mới vào.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Vậy ông đợi một tí, cháu rủ thêm bạn vào chơi cùng.
Thẩm Cơ Uy hí hửng nhắn tin cho Giang Mễ. Bên cạnh nhân vật của cậu rất nhanh đã có thêm một chàng trai mặc khôi giáp màu đồng, tay cầm mũi giáo hết sức uy vũ.
[Cận] Chú husky trung thành: Anh ơi, em tới rồi nè.
Thẩm Cơ Uy nhìn chăm chú cái tên treo trên đỉnh đầu Giang Mễ mà nghẹn họng một lúc lâu.
Cái mức độ cuồng anh trai của tên này sắp đạt tới mức thượng thừa rồi trời ạ. Cậu chỉ tuỳ tiện nói một câu, đừng bảo là muốn trở thành chó thật đấy nhé?
[Cận] Nhà thiết kế nhỏ: Cậu đặt tên gì mà trẻ trâu vậy?
[Cận] Chú husky trung thành: Em thấy rất hay mà (ε` )
[Cận] Nhà thiết kế nhỏ: 乁[ᓀ˵▾˵ᓂ]ㄏcạn lời.
[Cận] Chim Nhạn Trắng: ...
[Cận] Nhà thiết kế nhỏ: Tiểu Mễ, đây là bạn mới trong game của tôi. Người ta đã sáu mươi tuổi rồi, nhớ ăn nói lễ phép đó.
Ngón tay đang lưu loát di chuyển trên bàn phím của Giang Thuỵ thoáng dừng lại giây lát, nhưng rất nhanh hắn đã tự bác bỏ suy đoán của mình.
Làm sao có thể là Tiểu Mễ mà hắn nghĩ tới, hẳn là tên trùng tên thôi.
Song bởi vì có tiếng gọi ban nãy của Thẩm Cơ Uy làm tiền đề, trong suốt quá trình cày nhiệm vụ, Giang Thuỵ cứ nhìn chằm chằm nhân vật Nhà thiết kế nhỏ đang tung tăng hồ nháo, cứ cách một phút lại cào bàn phím trò chuyện hết sức năng nổ với Chú husky trung thành, trong lòng càng ngày càng trỗi lên sự quen thuộc quỷ dị.
Chơi được tầm 30 phút thì Chú husky trung thành bảo có việc cần xử lí nên offline, cuối cùng chỉ còn lại Chim Nhạn Trắng và Nhà thiết kế nhỏ đang kề vai sát cánh đứng bên bờ hồ câu cá.
Giang Thuỵ cố gắng đè nén xúc động muốn nhắn tin hỏi thử danh tính Nhà thiết kế nhỏ xuống. Vạt áo phất phơ trong gió của hắn vô tình che khuất nửa bên bờ vai cậu ấy, lơ đãng thoáng qua rất giống tư thế ôm người vào lòng mà che chở bảo hộ.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Ông ơi, có phải ngoài đời ông rất khó tính đúng hông?
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Hỏi làm gì?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Cháu có một người bạn rất giống ông.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Cháu muốn tặng quà cho anh ta, nhưng không biết kiểu người như vậy thì thường thích món gì.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Anh ta còn rất giàu nữa.
Nghi hoặc trong lòng Giang Thuỵ ngày càng nồng đậm, tốc độ gõ chữ cũng không khỏi nhanh lên.
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Người đó bao nhiêu tuổi?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Chưa tới ba mươi.
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Sao cậu không đi hỏi thẳng xem người ta muốn gì.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: T.T không được đâu ông ơi.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Cháu mà hỏi thẳng thì anh ta chắc chắn sẽ như thế này đây.
Nhà thiết kế nhỏ bấm chọn vào ô biểu tượng cơ thể, nhân vật của cậu lập tức làm ra động tác vuốt râu giống hệt mấy ông lão đầu tóc bạc trắng trong phim cổ trang.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Tôi đâu có thiếu thứ gì?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Cậu thấy nó hợp với tôi sao?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Trông thật ấu trĩ.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Nếu muốn tặng quà thì chỉ cần ngoan ngoãn một chút là được.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Anh ta nhất định sẽ có thái độ giống hệt vậy đó.
Giang Thuỵ: "..."
Xem ra linh cảm của hắn chắc chắn chính xác hơn mười phần rồi.
Cái giọng điệu ngã ngớn thiếu đánh này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ngoài Thẩm Cơ Uy ra thì chẳng còn Thẩm Cơ Uý hay Thẩm Cơ Uỷ nào nhảy vào đây hết.
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Cậu có vẻ rất hiểu hắn.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Cháu mà hiểu thì đi hỏi ông làm gì.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Cháu thấy hai người giống nhau lắm, nói chuyện vừa cọc cằn vừa lạnh lùng. Nhưng mà cháu vẫn thích trò chuyện với ông hơn.
Đáy mắt Giang Thuỵ loé lên ý cười nhàn nhạt.
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Tại sao?
Hắn thật sự khó hiểu. Vốn là cùng một người, hắn và Chim Nhạn Trắng thì khác biệt chỗ nào?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Chắc tại vì cháu với ông ở xa nên nói chuyện thuận tiện hơn. Còn đối mặt với anh ta cháu rất căng thẳng, hở tí là mắng cháu thôi.
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Người ta đã mắng cậu, tại sao vẫn muốn tặng quà?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Mắng thì mắng, nhưng anh ta vẫn là người tốt, cháu có thể nhịn.
Lần đầu tiên nghe thấy có người dùng hai chữ "người tốt" này để hình dung mình, Giang Thuỵ có cảm giác vô cùng kì lạ.
[Riêng] Chim Nhạn Trắng: Cậu nói mình không hiểu hắn, làm sao xác định được hắn tốt hay xấu?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Anh ta đối xử với người khác thế nào không quan trọng. Nhưng chỉ cần tốt với cháu, thì chính là người tốt.
Đối tốt với cậu?
Người con trai ấy ngây thơ đến mức làm cho Giang Thuỵ nảy sinh cảm giác cậu đã hoàn toàn định nghĩa sai lệch về cuộc sống này.
Lòng tốt của hắn, thủ đoạn của Triệu Việt Nghiên, mục đích tiếp cận của Trương Đông... Làm gì có thứ nào là thực chất đơn thuần?
Giang Thuỵ lẳng lặng nhìn hàng chữ Nhà thiết kế nhỏ gửi qua suốt mười giây, sau đó chậm rãi buông chuột xuống. Gác tay che khuất đôi mắt sâu thẳm một lúc lâu, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông cuối cùng cũng chẳng thể nào kiềm được mà bật ra.
...
Thẩm Cơ Uy đặt chuông báo thức từ sáu giờ sáng bỏ mặc nó reo dài dài tới bảy giờ. Vậy mà lúc gắng gượng thức dậy cơ thể cậu vẫn chưa triệt để thoát khỏi việc thất tha thất thiểu, viền mắt thâm nhẹ đóng đầy ghèn lẫn nước mắt bởi vì hôm qua chơi game quá khuya.
Cậu lê thê từng bước bò xuống giường đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Đương lúc cặp mắt mơ màng, Thẩm Cơ Uy nhém tí nữa đã nuốt luôn đống bọt kem đang ngậm trong miệng. Nhờ có sự cố đó mà cậu đã hoàn toàn bừng tỉnh khỏi trạng thái say ngủ vào buổi sáng, chính thức bắt đầu một vòng quay mới của địa cầu.
Thẩm Cơ Uy nhẹ nhàng đến trước cửa phòng Giang Thuỵ, nâng tay hé ra một khe nhỏ, quan sát thấy hắn vẫn còn đang ngủ thì yên hơi lặng tiếng khép cửa lại.
Cậu kí nhận nguyên liệu cần thiết người ta vừa giao cho mình, đeo tạp dề ngồi xuống bàn gỗ nghiên cứu cách nấu vài món ăn đơn giản.
Vì Giang Thuỵ thích ăn bít tết nên Thẩm Cơ Uy cố ý chọn hai miếng thịt thăn bò trông tươi ngon nhất để áp chảo. Đầu tiên cậu ướp thịt cùng muối và tiêu để ngấm trong vòng vài phút, tiếp đó cậu đi thái rau củ thành từng miếng vừa ăn, ngâm kỷ tử với hạt sen cho mềm dùng làm món canh gà hầm bổ dưỡng.
Nếu bỏ qua mấy trận quậy phá lúc nhỏ thì đây được xem là lần đầu tiên Thẩm Cơ Uy chính thức vào bếp, nhưng cậu đã học hỏi các bước trên mạng rất cẩn thận. Món ăn làm ra không chỉ trông đẹp mắt mà hương vị nếm thử cũng chẳng có chỗ nào đáng để chê trách.
Giang Thuỵ không rõ đã thức giấc từ lúc nào, chỉ mặc một chiếc quần cọc cùng áo thun trắng mỏng manh đứng tựa vào cửa bếp lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn không ngừng nghỉ của Thẩm Cơ Uy.
Mùi hương của thanh nhẹ của thức ăn tựa hồ lớp sương vờn quanh sóng mũi, cứ thế theo làn gió thoang thoảng xộc thẳng vào khứu giác vốn đang nhạy bén của người đàn ông. Nét lạnh lẽo luôn luôn hiện hữu trong con ngươi hắn dần thoái lui, đến cuối cùng chỉ còn lưu lại một mảnh trống rỗng lẫn hoang vu.
Thẩm Cơ Uy bưng nồi canh đang sôi sùng sục vội vàng đặt lên bàn, hai tay suýt tí thì bỏng, vì thế cậu theo phản xạ đưa lên vành tai chậm rãi xoa nhẹ.
Bỗng có một bàn tay trắng nõn cầm lấy ngón tay đỏ bừng của cậu, Thẩm Cơ Uy ngơ ngác ngẩng đầu: "Xuống đây lúc nào vậy?"
"Ăn gì mà ngốc thế?" Người đàn ông kéo Thẩm Cơ Uy đến bên vòi nước rồi ấn tay cậu vào, "Lúc cầm đồ nóng không biết lót nhấc nồi ở ngoài à?"
"Khi nãy tôi tìm không thấy."
Tắt nước, Giang Thuỵ buông tay Thẩm Cơ Uy ra, nhếch môi hỏi: "Cậu còn biết nấu canh gà hầm?"
"Có gì khó đâu?" Thẩm Cơ Uy đắc ý nói, "Không những biết mấu mà còn nấu rất ngon là đằng khác."
Sau khi Giang Thuỵ ngồi vào bàn, Thẩm Cơ Uy dọn ra thêm hai đĩa bít tết và salad bơ trứng. Đánh giá xong xuôi mấy món đặc sắc thơm lừng mà mình làm ra, Thẩm Cơ Uy vô cùng hài lòng ngồi xuống phía đối diện.
Cậu múc cho Giang Thuỵ một chén canh gà: "Anh nếm thử xem, tôi hầm cả buổi đấy."
Giang Thuỵ tiếp nhận chén canh từ tay Thẩm Cơ Uy, chậm rãi nếm thử một ngụm.
Canh rất nóng, nóng đến nỗi làm đầu lưỡi hắn bỏng rát. Thế nhưng hương vị thơm ngọt đọng lại trên khoé miệng đã hoàn toàn lấn át được cơn đau.
Vị canh không hề xuất sắc, thậm chí là quá mức bình thường so với những món ăn Giang Thuỵ từng được thưởng thức. Song đó lại là thứ mang theo dư vị ấm áp duy nhất có khả năng đun nóng dạ dày lạnh ngắt của hắn siêng suốt nhiều năm qua.
"Mùi vị thế nào?" Thẩm Cơ Uy kì vọng bừng bừng hỏi.
"Tạm được." Giang Thuỵ cuộn nắm đấm lên miệng ho nhẹ.
Tuy loay hoay cả buổi sáng chỉ nhận được hai chữ "tạm được" nhưng Thẩm Cơ Uy vẫn cảm thấy rất thoả mãn: "Tôi có nên học làm đầu bếp không nhỉ?"
"Không khen cậu nấu ngon mà không tức giận à?"
"Đây là lần đầu tiên tôi nấu món này, anh mà khen ngon tôi mới thấy ngượng miệng." Thẩm Cơ Uy khảy nhẹ sóng mũi.
Đuôi mắt Giang Thuỵ cong lên với biên độ rất nhỏ, chỉ là chớp nhoáng lướt qua nên Thẩm Cơ Uy không kịp chú ý tới.
Trong lúc dọn dẹp bát đũa, Thẩm Cơ Uy thuận miệng hỏi: "Hôm nay ở trường không có tiết đúng không?"
Giang Thuỵ ừ một tiếng: "Buổi sáng không có."
"Vậy... anh theo tôi đến công ty?"
"Ừm."
"Nếu thế anh rửa bát nhé, tôi đi tắm rửa chuẩn bị đây." Thẩm Cơ Uy nói xong không đợi Giang Thuỵ phản ứng đã co giò chuồn mắt.
Người đàn ông trầm mặc nhìn bóng đen vừa chạy vụt ngang tầm mắt mình, cắn răng xử lí hết đống chén.
Nếu là bình thường, mười ngón tay không dính xuân thuỷ chỉ biết kí chi phiếu cùng gõ bàn phím của tổng giám đốc Giang sẽ chẳng đời nào chịu đụng vào mấy loại công việc này. Nhưng vì nhìn thấy Thẩm Cơ Uy đã dụng tâm nấu nướng gần nửa ngày trời, hắn bất giác lại sinh ra cảm xúc muốn mặc kệ cậu làm loạn một hôm.