Chuyển ngữ: Xanh Xanh

Chương 4: Lục trung bọn mày muốn bắt nạt người ta à?

Ninh Vĩ Đồng cầm trong tay một chai nước, thấy Khương Ngật đứng trên sân bóng vẫy tay với cô, càng vui vẻ vẫy tay đáp lại hắn ta, còn chưa vẫy tay xong, một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt cô, cô quay đầu sang trái, người đó cũng di chuyển sang trái, cô kéo đầu sang phải, người đó cũng chuyển sang phải.

Cặp lông mày hơi nhíu lại, cô tức giận ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện thì phát hiện Ninh Nam Gia lạnh lùng đứng chắn trước mặt mình.

Cô nhìn Ninh Nam Gia đang đứng trước mặt mình lù lù như cột điện, Ninh Vĩ Đồng bĩu môi, "Anh, anh không đi học thể dục đi sao đứng trước mặt em làm gì?"

Ninh Nam Gia hỏi lại cô: "Em tiết này cũng là thể dục, sao còn ngồi đây làm gì?"

Ninh Vĩ Đồng liếc trái liếc phải, kéo mép áo hắn để hắn ngồi xuống, "Thầy dạy thể dục hôm nay nghỉ rồi, tự do hoạt động thôi, em đến xem thi đấu bóng rổ."

Khương Ngật đứng trên sân bóng rổ cũng nhìn thấy hắn, một nụ cười xấu xa xuất hiện trên mặt hắn ta, Ninh Nam Gia giơ ngón giữa với hắn ta, trong lúc làm động tác khinh bỉ với Khương Ngật hắn hỏi Ninh Vĩ Đồng: "Xem ai đánh bóng? Thằng chó Tam trung kia à?"

"Anh!" Ninh Vĩ Đồng không vui nhìn hắn, "Người ta tên Khương Ngật, anh tôn trọng người ta một chút đi."

"Đúng rồi." Thoải mái tựa lưng vào ghế, Ninh Nam Gia nói: "Người anh nói là thằng chó tên Khương Ngật đó."

"Anh!" Ninh Vĩ Đồng kéo cánh tay hắn, một mặt tức giận ra đó nhưng vẫn dịu giọng nói với anh trai mình: "Ninh Nam Gia, anh mà lại không tôn trọng Khương Ngật, em liền nói với bà là anh bắt nạt em."

Nghe Ninh Vĩ Đồng gọi ra cả họ lẫn tên mình, Ninh Nam Gia đè lại tia tức giận trong mắt, đưa mắt nhìn Khương Ngật đang khởi động trên sân bóng, hắn đột ngột đứng dậy, không nói một lời mà đi về phía sân bóng.

Học sinh đại diện Lục trung chơi tiền đạo đã khởi động xong đang chuẩn bị ra sân, một cánh tay từ phía sau thò ra nắm lấy quần áo của cậu ta đột ngột kéo cậu ta đi, cậu ta đang muốn nổi giận, vừa quay đầu thì thấy Ninh Nam Gia mặt mũi lạnh lùng, cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng, Ninh Nam Gia bỏ lại một câu: "Tôi đánh cho." Liền thay cậu ta lên sân luôn.

Lúc Ninh Nam Gia lên sân, mấy nữ sinh ngồi trong khán đài đều hét hò ầm ĩ lên.

Đồng phục thể dục không rộng rãi thoải mái bằng đồng phục bóng rổ, Ninh Nam Gia tháo hai nút áo trên cùng, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ và cơ ngực săn chắc, liền đứng vào vị trí tiền đạo.

Thấy bên Lục trung lâm trận đổi người, bên Tam trung liền xì xào ý kiến, một nam sinh có gương mặt chữ điền bước ra chỉ vào Ninh Nam Gia nói:

"Ê, sao lại lâm trận đổi người rồi, Lục trung bọn mày muốn bắt nạt người ta à?"

Câu nói này của cậu ta bên Lục trung còn chả dám nói, không ngừng phản bác cậu ta:

"Lời này của mày có ý gì, anh Gia là học sinh của Lục trung bọn tao, luật chơi bóng rổ là có thể thay người trước khi thi đấu chính thức, bọn mày không phục bọn mày cũng có thể đổi đấy."

"Đúng rồi, không phục cũng có thể đổi đấy!"

...

Nam sinh mặt chữ điền bị chặn họng khiến mặt đỏ thôi rồi, đang muốn phản bác lại thì thấy Khương Ngật dơ tay lên ra hiệu cậu ta im lặng.

Khương Ngật là trụ cột trong đội bóng rổ, mọi người đều nghe hắn ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cậu nam sinh mặt chữ điền đó mặc dù không phục nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng.

Thấy mấy người bên Tam trung yên tĩnh lại, học sinh Lục trung cũng không nói chuyện nữa, Ninh Nam Gia thờ ơ đứng đấy, xem Khương Ngật nâng cằm nhìn hắn qua mấy người rất thách thức, lắc lắc ngón tay cái hết trái rồi lại phải, làm động tác cực kì mang tính khiêu khích.

Đôi mắt màu hổ phách ánh lên sắc thái khinh thường, Ninh Nam Gia nói to một câu: "Ngu ngốc."

Hai chữ này vừa phát ra cũng là lúc trọng tài thổi còi, tình hình thi đấu trở nên căng thẳng ngay tức khắc.

Ninh Nam Gia ghim chặt mục tiêu, dứt khoát hành động, cướp bóng từ vạch số ba vượt qua mấy người phía đội đối thủ tiến đến phía dưới rổ, khuỵu gối, đồng thời nâng cao tay phải hạ tay trái, "bịch" – tiếng úp rổ phát ra khi bóng va vào rổ.

Cú úp rổ này gần như đã ghi bàn, toàn trường lập tức hét lớn cổ vũ dữ dội.

Bàn ghi điểm đầu tiên chỉ sau mười giây, tốc độ ghi bàn của Ninh Nam Gia như chơi chốn không người khiến bên Tam trung bắt đầu nhụt chí, sắc mặt Khương Ngật trầm xuống, ngay lập tức điều chỉnh chiến thuật tập trung lực lượng phòng thủ và cầm chân Ninh Nam Gia.

Thi đấu kéo dài gần nửa giờ, tỉ số giữa hai đội vẫn nối đuôi nhau, Ninh Nam Gia mỗi lần ném cú hai điểm, Khương Ngật vượt qua ngay với cú ba điểm, cuối cùng vì thế mà thành viên các đội phát sinh xô xát, là mày cố ý đụng chạm tao, còn tao thấy là mày cố ý đánh tao, thi đấu bị buộc phải dừng lại.

Học sinh Tam trung thấy học sinh Lục trung đẩy thành viên đội bóng rổ mình xuống sân, tất cả đều hằm hè sấn đến, trên sân bóng loạn thành một mớ bòng bong, Khương Ngật chủ động đánh trước, Ninh Nam Gia nhân lúc hỗn loạn đá vào cẳng chân hắn ta, sau khi bị hắn ta phát hiện hai người lập tức vung tay với nhau.

Những học sinh vốn đang xem thi đấu lại bị kéo vào cuộc hỗn chiến của những anh đại, họ lập tức dừng lại mà đứng ở phạm vi quan sát.

Ninh Nam Gia cho Khương Ngật một cú móc trái vào khóe mắt phải của Khương Ngật, Ninh Vĩ Đồng lập tức lao lên kéo tóc hắn và đẩy hắn ra, đồng thời hai tay ôm chặt eo hắn chắn trước mặt Khương Ngật hạ giọng cảnh cáo hắn: "Ninh Nam Gia, anh mà tiếp tục đánh Khương Ngật nữa thì em cũng không coi anh là anh trai nữa!"

Hai tay nắm chặt đến mức trên mu bàn tay hiện đầy gân xanh, căng chặt; cúi đầu nhing Ninh Vĩ Đồng như thể hắn mà dám ra tay thật thì cô cũng dám cắt đứt quan hệ với hắn luôn vậy, vẻ mặt Ninh Nam Gia nhất thời trở nên khó coi cực kì.

Trông thấy Ninh Nam Gia mặc dù tức giận mà không nhúc nhích gì, Ninh Vĩ Đồng lập tức bỏ tay ra khỏi người hắn đi quan tâm Khương Ngật vừa bị đánh.

Trâu Tử Khang thấy thế chỉ đành thận trọng bước đến, đang tính mở mồm, Ninh Nam Gia đã quay lưng rời đi.

Cách giờ tan học vẫn còn mấy phút, trong phòng bảo vệ không có ai, thế là Ninh Nam Gia bèn trèo tường ra khỏi trường, lúc về đến nhà thì Tống Tri Vi cũng đang ở trong vườn tưới hoa, thấy hắn một mình quay về thì lấy làm lạ: "Hôm nay sao không về cùng Đồng Đồng?"

Vừa nhắc đến Ninh Vĩ Đồng, Ninh Nam Gia càng tức, cái đứa dại trai kia vừa thấy thằng chó Khương Ngật đẹp trai thì đến anh trai ruột thịt cũng không cần, đúng là đồ vô lương tâm.

Thấy vẻ mặt Ninh Nam Gia lạnh lùng đứng đó không nói gì, Tống Tri Vi duỗi lưng, sau khi yên lặng quan sát một hồi rồi cũng không hỏi gì về chuyện này nữa, "Bà làm pudding sữa caramen để trong tủ lạnh đấy, cháu vào nếm thử xem như nào."

Ninh Nam Gia đáp "Vâng.", đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy nước uống, sau khi uống xong nước thì cục tức cũng trôi mất hơn nửa, rồi cầm pudding sữa caramen do bà làm ra ăn một miếng.

Tay nghề của Tống Tri Vi rất tốt, chẳng sợ là món gì mới mẻ bà cũng làm rất tốt, nhưng mà Ninh Nam Gia không thích ăn đồ ngọt quá mức, ăn được hai miếng liền cất đi, hắn từ phòng bếp đi ra đang tính lên lầu, từ phòng khách liền truyền ra tiếng của Ninh Phó Nguyên:

"Cháu ngoan, qua chơi với ông một ván cờ nào."

Ninh Nam Gia vốn dĩ muốn từ chối, vì lát nữa còn phải đến bệnh viện thăm Khương Bắc Dư, nhưng vì thấy Ninh Phó Nguyên đã lôi bàn cờ đâu ra đấy rồi chỉ đành đi qua ngồi chơi với ông một chút, từ trong hũ lấy ra một quân cờ đen đặt lên bàn cờ.

Hai ông cháu chơi cờ vây được một lúc, Ninh Phó Nguyên tay cầm quân trắng, nhìn Ninh Nam Gia chơi cờ với vẻ mặt không mấy hứng thú xem thế cờ, lại hỏi: "Có xích mích gì với Đồng Đồng à?"

Ninh Nam Gia chẳng nói chẳng rằng, sau khi nhìn Ninh Phó Nguyên hạ cờ xong bèn lập tức hạ cờ đen của mình, động tác hơi luống cuống, nhìn rõ tâm tình của hắn không đặt vào bàn cờ này, cả người lộ rõ nét nóng nảy, rõ ràng là tâm trạng không được tốt.

Ninh Phó Nguyên chẳng để lộ vẻ mặt gì mà trực tiếp hạ một quân cờ trắng chặn nước đi của Ninh Nam Gia, đồng thời cố ý nói rõ ràng:

"Tâm không tĩnh thì thắng không nổi, cháu ngoan, Đồng Đồng có lúc rất ương bướng, nhưng đều là bị con chiều hư, lúc nhỏ nó thích cái gì con đều cho nó, nó đòi một tuần là có thể cầm đồ vào tay, cuối cùng chơi chưa được một ngày thì chả cần đến nữa, vì thế mà con không thể dùng biện pháp cứng rắn đối với nó được, chính cái gọi là khơi mãi không thông, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên."

Nhìn quân cờ lâm vào thế chết trên bàn cờ, Ninh Nam Gia im lặng một lúc, từ từ nhận ra được ý của Ninh Phó Nguyên, "Cháu biết rồi ông ơi!"

Hắn hít một hơi thật là sâu, liền bắt đầu tập trung vào ván cờ này, vắt óc suy nghĩ tìm cách phá vỡ thế cờ.

Một ván cờ chơi gần tiếng rưỡi đồng hồ, sau cùng phải để Tống Tri Vi gọi đi ăn cơm, Ninh Nam Gia mới cùng Ninh Phó Nguyên nhanh chóng kết thúc ván cờ, kết thúc với việc Ninh Phó Nguyên gianh được một quân.

"Cháu ngoan, cháu vẫn cần cố gắng nhiều lên đấy." Ninh Phó Nguyên vỗ vai Ninh Nam Gia cười, sau đó liền đi giúp Tống Tri Vi bưng đồ ăn lên.

Ninh Nam Gia dựa vào bàn cẩn thận nhìn ván cờ này trong nửa phút, mới lần lượt dọn cờ đen trắng vào hũ của chúng, sau đó mới đi vào phòng bếp rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Tống Tri Vi hôm nay làm món cá rô sóc (tùng thử quyết ngư), khi Ninh Nam Gia ngồi xuống, Ninh Vĩ Đồng đã ăn được nửa bát rồi.

Trông thấy Ninh Nam Gia, trên mặt Ninh Vĩ Đồng thoáng xuất hiện vẻ không tự nhiên, chủ động gắp cho hắn miếng thịt cá vừa mềm vừa thơm, có ý lấy lòng nói: "Anh, ăn cơm đi, bà nội nấu ngon ơi là ngon."

Nhìn miếng cá rô phi trong bát cơm, Ninh Nam Gia cụp mắt, sau khi im lặng một lát mới cầm đũa lên ăn.

Nhờ cử chỉ này của hắn, Ninh Vĩ Đồng mới thoải mái thở ra một hơi, vì đó mà càng mạnh dạn gắp thêm cho hắn mấy miếng thịt và vài đũa rau, Ninh Nam Gia mặc dù không nói gì nhưng đều ăn hết.

Nhìn hai đứa cháu giận dỗi chưa được nửa ngày lại làm hòa đâu vào đấy cả, Tống Tri Vi và Ninh Phó Nguyên cùng nhau trao đổi ánh mắt, không hẹn mà yên lặng mỉm cười và lắc đầu.

Ăn xong cơm thì ngoài trời cũng đã tối, Ninh Nam Gia nhắn tin wechat với Trâu Tử Khang, để cậu ta đợi một lát lúc ra cổng trường đi quán nét chơi game thuận tiện đưa bài tập về nhà của hắn đến nhà hắn, vừa mới gửi xong, thì thấy trong phòng bếp dì Vu giúp việc đã dọn dẹp phòng bếp xong và cởi tạp dề, mà sau lưng dì có một bình dữ nhiệt, bên trong phồng lên, giống như đựng cái gì đó.

Ninh Nam Gia gọi: "Dì Vu."

"À, là Tiểu Gia à." Dì Vu cười đáp lại, "Muốn ăn hoa quả đúng không? Dì Vu hôm nay chọn nho ăn rất ngon, có muốn gì rửa cho một ít không?"

"Không cần đâu ạ." Ninh Nam Gia nhìn chằm chằm vào cái bình giữ nhiệt, cảm giác như mình đã quên mất việc gì, "Dì Vu, trong cái bình giữ nhiệt này đựng cái gì ạ?"

"Đựng một ít canh xương bò và một ít món ăn ấy, buổi trưa cháu nhắn tin nhờ dì chuẩn bị giúp cháu đấy thôi, nói cháu muốn đem đi thăm người bệnh đấy, cháu quên rồi à?"

Ninh Nam Gia: "!!!"

Xanh Xanh: hôm nay hiệu suất hơi thấp, nhưng biết sao được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play