Chuyển ngữ: Xanh Xanh

Chương 15: Em muốn cùng với anh

Vừa viết xong tập bản kiểm điểm ba nghìn chữ, Ninh Nam Gia đột nhiên cảm khái một câu:

"Khương Bắc Dư, anh bây giờ rất nghi ngờ em có phải cố tình giơ tay lên đỡ không, nghĩ rằng đánh đến gãy tay thì không cần phải làm bài tập."

"Không đâu." Khương Bắc Dư mặt mũi thật thà ngay thẳng đáp: "Không bị thương thì em cũng không biết viết."

Câu này mà đổi lại thành người khác nói, Ninh Nam Gia chắc cú người nọ quá ngông cuồng, nhưng đối với Khương Bắc Dư, hắn thật sự tin lời cậu vì cậu không biết làm nên không làm.

"Em trước đó đều không làm bài tập à?"

"Trước đó tìm người làm hộ, thầy cô không quan tâm đâu."

Ninh Nam Gia phục thật sự: "Nhưng em ở Lục trung, em không thể không làm, nói như nào nhỉ, hiện tại là lớp mười một rồi, ngay cả hơn một năm này mơ hồ trôi qua đi nữa, vậy thi đại học thì sao, em tìm ai thi hộ cho?"

Khóe môi hơi nhếch lên, Khương Bắc Dư nhìn khuông mặt của Ninh Nam Gia được ánh đèn phác họa ra thành những đường nét ấm áp dịu dàng, cầm lòng không được thuận theo lời hắn mà hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

"Còn có thể làm sao? Học đi! Hoặc là em thấy trong nhà thừa tiền tiêu rồi muốn về nhà thừa kế gia nghiệp, còn tùy em chọn như nào thôi."

Nhà Ninh Nam Gia mặc dù cũng có chút tiền, nhưng đều là tổ tiên để lại, Tống Tri Vi và Ninh Phó Nguyên tuổi tác càng ngày càng cao, bình thường không làm gì, đều tiêu tiền bố mẹ hắn tích góp thuở trẻ.

Suy cho cùng thì tiền tiết kiệm cũng có hạn, nếu con cháu đều muốn ăn tiêu của ông bà bố mẹ thì sau này chẳng khác gì nuôi bồ côi cả, thế nên Ninh Nam Gia hết suy lại nghĩ, từ việc học đến việc thi cử luôn rõ ràng nghiêm túc.

Khương Bắc Dư im lặng một lúc, mặc dù chưa thể đoán trước rõ ràng được sau này mình sẽ làm gì, nhưng có một việc chốt chắc nịch: "Em không về nhà, em muốn cùng anh."

Tự động coi lời của cậu thành ý muốn học tập cùng hắn, Ninh Nam Gia khen lố lên:

"Đây mới là thanh niên ba tốt tích cực tiến lên trong thời đại mới, người xưa có câu không ai giàu ba họ đâu ai khó ba đời, em có sự giác ngộ muốn thi đua thì suy cho cùng vẫn còn chữa được, lúc về anh sẽ mua cho em quyển vở tập luyện chữ, cái chữ ma chê quỷ hờn kia của em có thể sánh ngang với thầy bắt ma rồi."

Nhận thấy Ninh Nam Gia hiểu sai ý của cậu, Khương Bắc Dư cũng chẳng vội đính chính, thuận theo lời hắn nói: "Vậy em có cần vẽ một lá bùa giúp anh bắt con quỷ nữ trong ao sen trong vườn không?"

Thấy cậu đem chuyện hôm qua mình trêu cậu để trêu lại mình, Ninh Nam Gia nhịn không được khẽ cười, vừa viết vừa đáp lại cậu:

"Em tự làm đi, nếu mà bắt được ý, nhớ đem đến anh xem thử cô ta hình dạng ra sao, ừm, tốt nhất là cứ đem qua cho Đồng Đồng coi, nó sợ nhất mấy cái thứ này đó."

Về nguồn cơn của chuyện nữ quỷ ao sen, là do hồi nhỏ Ninh Vĩ Đồng nghịch ngợm đòi chơi với nước, Tống Tri Vi không trông được cô, có một lần mém tí chết đuối, từ đó về sau Ninh Nam Gia tìm cho cô bộ phim ma xem, và nói với cô rằng trong ao sen cũng có một nữ quỷ y hệt, kể từ lần ấy cô liền yên tĩnh lại.

Nghe hắn nhắc đến Ninh Vĩ Đồng, cậu nhịn không được lại nghĩ đến chuyện mình vừa phát hiện khiến cậu không vui tẹo nào, lông mĩ nhẹ nhàng giương lên, cậu nói: "Anh Nam Gia, anh tốt với em, có phải là vì thấy em rất giống em gái anh không?"

Ngòi bút vốn đang thoăn thoắt nhả chữ bỗng dừng lại, Ninh Nam Gia không tập trung trả lời cậu: "Cũng không hoàn toàn phải, tóc em khô rồi thì đi ngủ trước đi, dì Vu đã dọn dẹp phòng khách rồi, ở ngay sát vách, tự đi được không?"

Đầu gối bên trái ngã bị thương của cậu cũng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa phòng khách còn kế bên, đi hai bước là tới, hắn giờ chỉ mướn viết cho xong bản kiểm điểm mà đi ngủ, chung quy hôm nay hắn vừa động tay vừa động não, thể lực tiêu hao không phải ít ỏi gì.

Lời nói của hắn phát ra rất lâu rồi mà cái cu cậu ngồi bên chẳng động tĩnh gì.

Ninh Nam Gia đang thấy kì lạ quay đầu lại nhìn thì thấy Khương Bắc Dư ngồi trên sô pha cụp mắt xuống, biểu tình có chút e ngại và bối rối hỏi hắn:

"Anh Nam Gia, em có thể ngủ cùng anh không, em không dám ngủ một mình đâu, em sợ tối."

Sợ tối còn sợ sấm, Ninh Nam Gia bất lực thực sự, khẽ khàng hít thở, hắn nói: "Vậy em đi ngủ trước đi, anh chút nữa mang chăn qua."

Khương Bắc Dư vâng dạ, ngoan ngoãn đỡ tường tự mình đến bên mép giường, sau đó nằm xuống một cách thẳng thớm, rất nghe lời nằm nhìn Ninh Nam Gia.

Viết xong bản kiểm điểm đã hơn mười giờ rồi, Ninh Nam Gia sang phòng khách ôm chăn quay lại, vào phòng tắm rửa mặt và sau đó tắt đèn đi ngủ.

Trời đột ngột đổ mưa đêm, tiếng mưa rì rào đánh khẽ vào khung cửa sổ, lâm râm vài tiếng sấm rền.

Ninh Nam Gia đang ngủ say, đột nhiên thấy có cái gì đó vén chăn của hắn và chui tọt vào, ý thức hắn vừa tỉnh táo được chút chút, một đôi tay mềm mại, lạnh lẽo ôm lấy cổ hắn.

Khương Bắc Dư cơ hồ là dán cả nửa người lên mình hắn, đầu cứ dụi vào vòng tay hắn, giống như một con vật bé nhỏ tha thiết tìm sự bảo vệ.

Đêm đen trống trải, tiếng hít thở trở nên rõ ràng, phát giác Khương Bắc Dư đang sợ hãi, Ninh Nam Gia đành phải để cậu ôm mình, hắn dịu giọng không rõ lắm mà an ủi cậu: "Chỉ làm sấm sét thôi mà, không sao cả."

Bởi vì không quá quen tiếp xúc gần với người khác, hắn nhẹ nhàng dịch người, muốn đem cậu từ trên người mình đẩy xuống một chút, nhưng chỉ cần hắn động một li, cậu liền tiến tới một tí, sau cùng hắn không còn đường mà lùi, cả người đều bị cậu đè kín hết cả.

Ngày hè chỉ toàn mặc đồ vừa mỏng vừa nhẹ, hai cánh tay Khương Bắc Dư ôm lấy vai hắn cách một lớp vải mỏng, nhiệt độ lạnh lẽo từ lòng bàn tay và cơ thể cậu ngấm vào người hắn.

Cái con người bị ôm chặt có cảm giác như bị một cục đá lạnh đè lên, cả người bị lạnh đến tỉnh táo, đêm đen khiến hắn nhìn không rõ đường nét gương mặt cậu, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh toát và sự run rẩy từ trên người cậu.

Sợ hãi là một cảm xúc rất khó đồng cảm, đặc biệt là với một người như Ninh Nam Gia – người đã không còn xúc cảm sợ hãi từ tấm bé mà nói, hắn thậm chí không cách nào lí giải được tại sao lại có người sợ sấm sét đến thế.

Chỉ là giải không thông là một chuyện, giúp đỡ người khác lại mà một chuyện, hắn mặc dù hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn kéo chăn của Khương Bắc Dư qua đắp lên người cả hai, cách lớp chăn ôm lấy lưng cậu, nhẹ giọng dỗ:

"Đừng sợ, anh ở đây, tiếng sấm ở ngoài kia, không vào đây được, không sao đâu..."

Đến cuối cùng, Ninh Nam gia cũng không rõ mình nói cái gì nữa, ngáp ngủ mấy cái rồi ôm cậu ngủ tiếp.

Hôm sau tỉnh dậy, Ninh Nam Gia cảm thấy ngực mình giống như bị một hòn đá đè lên, vừa ngột ngạt vừa khó thở, hắn từ từ mở mắt, trong tầm mắt xuất hiện gương mặt trắng trẻo của Khương Bắc Dư, lướt mắt tiếp là hình ảnh hai người bốn chân quấn vào nhau.

Đôi tay của Khương Bắc Dư vẫn ôm lấy cổ hắn, một cánh tay vòng qua gáy và để lên vai hắn, tư thế thân mật và mang theo ý vị khó tả.

Ninh Nam Gia chưa mất trí, cũng nhớ được tối qua Khương Bắc Dư sợ sấm nên mới ôm hắn ngủ, sau nghi nằm ngửa ra và cho bản thân ba gây để tỉnh táo, hắn nhấc chân muốn ngồi dậy.

Hắn vừa nhúc nhích, người nằm trong vòng tay hắn cũng tỉnh theo, không chỉ không buông tay mà còn ôm hắn chặt hơn, sau đó cạ cạ đầu vào cổ hắn, cất giọng nhè nhẹ: "Em vẫn muốn ngủ."

"Đâu phải không cho em ngủ, Chương Chó Điên cho em nghỉ ba ngày mà, em ngủ từ sáng đến tối cũng không vấn đề gì." Bắt lấy tay Khương Bắc Dư, Ninh Nam Gia gắng lí luận với cậu: "Nhưng anh phải đi học, A Dư, em thả anh ra."

Vòng tay ôm lấy hắn đã nới lỏng ra chút ít, Ninh Nam Gia ôm cậu cách lớp chăn nửa ngồi dậy, đang tính đem người từ trên người mình ôm xuống thì đột nhiên cảm thấy đùi trong cấn một cái gì đó nóng hầm hập, đông thời, tay Khương Bắc Dư nhẹ nhàng ôm eo hắn.

Nếu đổi thành một thằng nào đó sáng bảnh mắt ra vừa ôm vừa ấp hắn như này, còn đem người anh em chọc hắn, Ninh Nam Gia phỏng chừng trực tiếp đánh người đến nỗi phải nhập viện vào dạng chăm sóc đặc biệt, nhưng đây là Khương Bắc Dư, hắn không ra tay nổi.

Khẽ khàng hít sâu, hắn bóp gáy cậu lắc qua lắc lại: "Khương Bắc Dư, em đừng víu anh, anh sắp muộn học đến nơi rồi."

Kiểu như nghe rõ lời hắn rồi, Khương Bắc Dư nhắm tịt mắt ném chăn sang một bên từ người hắn trèo xuống, rồi bọc mình thành một con tằm, xoay ót mà ngủ tiếp.

Cầm lấy điều khiển điều hòa bên cạnh nâng nhiệt độ cao lên chút ít, Ninh Nam Gia vệ sinh cá nhân và thay đồ xong xuôi thì đi học luôn.

Đem bản kiểm điểm ba nghìn chữ mình viết hộ nộp cho thầy Chương xong Ninh Nam Gia quay về lớp. Tiết thứ hai là ngữ văn, hắn hiếm có không trốn tiết mà cả tiết ngồi trong lớp thành thật cúi đầu viết viết. Hành vi bất thường như vầy khiến giáo viên ngữ văn chốc chốc lại nhìn hắn.

Chuông tan tiết reo lên, Trâu Tử Khang ngồi phía sau hắn rướn người ngó lên:

"Anh Gia anh làm cái gì đấy?"

Nhìn rõ đồ trên tay Ninh Nam Gia, hắn kích động thôi rồi.

"Anh Gia, thì ra anh tốt với em đến vầy, biết mình tháng sau thi đến nơi rồi mà còn viết đề cương chú thích đầy đủ cho em nữa, thật đấy, em một chút cũng không hề so đo anh hôm qua đánh em một đấm nữa đâu, em yêu anh lắm luôn ý anh Gia ơi."

Tâm tình cậu ta kích động không thôi, biểu đạt sự kích động ấy một thôi một hồi, Ninh Nam Gia mắt cũng chẳng thèm nâng lên đáp: "Không phải cho mày đâu."

"Không phải cho em?" Cau mày suy nghĩ một lúc, Trâu Tử Khang đột nhiên giơ tay lên vỗ vỗ lưng Ninh Nam Gia, cười đến hèn và mập mờ thôi rồi: "Anh Gia, anh tinh quá rồi, viết đề cương đi tán gái, chiêu này của anh cúa đỉnh."

Ninh Nam Gia lười đôi co với cậu, "Cho Khương Bắc Dư."

"Cái gì!" Trâu Tử Khang đột nhiên gào lên, giọng nói cũng được nâng lên quãng tám: "Anh muốn cua Khương Bắc Dư!"

Ninh Nam Gia: "... Mày mà kêu thêm một tiếng, tao đưa mày một cái loa ra hành lang mà kêu cho đã?"

Ý thức được bản thân hơi vô duyên, Trâu Tử Khang lập tức đè giọng, bấu víu góc bàn, cúi đầu ủ rũ hỏi hắn:

"Anh bao giờ cũng chỉ nói câu này, anh Gia, em không phải có ý kiến với xu hướng tính dục của anh đâu, nhưng Khương Bắc Dư thật sự không xứng, nó có phải là người tốt lành gì đâu, anh cẩn thận bị nó chơi chết đấy."

Lời của cậu ta vừa dứt, Chuột con lập tức sáp tới, một mặt tò mò hỏi: "Khang Tử, anh Gia chơi chết ai đó?"

Ninh Nam Gia cuối cùng đã hiểu vì sao lại tam sao thất bản rồi, không đi đâu xa, chỉ cần một người tạc chuyện như Trâu Tử Khang rồi thêm một người điếc tai như Chuột con, tuyệt đối có thể bẻ cong sự thật tệ hơn bánh quẩy.

Xanh Xanh có lời muốn nói: Tuyệt dời, toi thất nghiệp gòi, mong là có thể năng ra chương cho các bồ! Hi hi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play