Chuyển ngữ: Xanh Xanh

Chương 14: Anh tin em sao?

Lúc hai anh em về đến nhà thì trời đã tối như mực, Tống Tri Vi vừa thấy người bèn gọi dì Vu dọn cơm lên. Ninh Nam Gia dọn dẹp phòng khách xong không thấy Khương Bắc Dư đâu nên lên tầng tìm cậu.

Trong phòng ngủ không bật đèn, mượn ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Ninh Nam Gia chỉ có thể nhìn được hình dáng gầy gò mơ hồ ngồi ở trên giường.

Tiện tay bật đèn ngủ, ánh sáng màu vàng ấm áp, hắn chống tay ngồi lên giường, thấp giọng hỏi: "Dậy lâu chưa?"

Ánh sáng yêu ớt khẽ len qua từng sợi mi cậu: "Không lâu lắm, hơn nửa tiếng."

Cầm lấy cốc nước để trên bàn đưa cho cậu, hắn hỏi: "Vết trên mặt vẫn còn đau à?"

Khương Bắc Dư cầm lấy cốc nước từ tốn uống, khẽ nâng mắt, ánh mắt đột nhiên bị níu lại trên vết đỏ sẫm in trên bộ đồng phục trắng muốt, giống như máu, cậu chỉ tay: "Đây là gì? Máu?"

Ninh Nam Gia theo lời cậu nói cúi đầu nhìn, đúng là thấy một giọt máu trên áo sơ mi của mình thật, chắc là ban nãy đánh Tống Ngụy Minh bị dây lên: "Ừ, mới đi Tam trung tìm Tống Ngụy Minh."

Nghe thấy mấy chữ "Tống Ngụy Minh", Khương Bắc Dư đoán ra được mấy phần, ngón tay giữ cốc nước nhẹ nhàng siết chặt lại, cậu hỏi: "Gã nói gì rồi?"

"Gã ta nói, vì em họ hắn nói mấy lời khó nghe nên bị em đẩy xuống cầu thang, hại nó ngã hãy chân, cuối cùng dùng tiền bưng bít sự tình."

Trong khi lập lại những lời Tống Ngụy Minh nói một chữ không bỏ sót, Ninh Nam Gia cũng quan sát sự thay đổi nét mặt của Khương Bắc Dư.

Nhưng từ đầu đến cuối, Khương Bắc Dư vẫn cứ yên lặng như vậy, càng không nói đến vẻ mặt phẫn uất, cũng có vẻ mặt xấu hổ khi bị bóc trần sự thật. Rất yên ắng, giống như tù nhân đợi tuyên án, dường như mặc kệ là kết quả gì đi nữa, cậu đều chấp nhận.

Sự im lặng mang thái độ nhẫn nhục chịu đựng như này, ít nhiều khiến Ninh Nam gia cảm thấy trong lòng phát bực, hắn đành phải hạ giọng xuống hỏi: "A Dư, phải vậy không?"

Khương Bắc Dư không trực tiếp đưa ra câu trả lời, mà chỉ ngước đôi mắt trầm tĩnh như nước nhìn hắn: "Nếu em nói không phải, thì anh tin em không?"

Khóe miệng bị rách giờ đã đóng vảy, vết thương bầm tím cực kì nổi bật trên làn da trắng toát không màu màu, mà đôi mắt đen của cậu lại mang vẻ u ám nhìn không rõ ràng như đáy vực thẳm, khiến người ta cũng nhìn không thấu.

Ninh Nam Gia không do dự quá lâu: "Anh tin."

Hẫng mất nhịp thở, Khương Bắc Dư chớp mi, giống như một chú nhím nhỏ căng thẳng xù gai nhọn đang chầm chậm từng chút một rũ bỏ đi lớp phòng bị của mình, ánh mắt cứ dán vào bàn tay đang đặt trên đầu gối của Ninh Nam Gia, cậu nói:

"Không phải, em không đẩy nó, là nó mắng em trước, sau đó sảy chân ngã xuống cầu thang."

Nghĩ tới cái mồm Tống Ngụy Minh nói mấy chữ "thằng con hoang", Ninh Nam Gia dù ít dù nhiều cũng có thể hình dung ra được Khương Bắc Dư trước đó ở Lăng Xuyên tệ đến nhường nào, vừa bị tống tiền vừa bị thóa mạ, đổi thành bất kì ai cũng không muốn nhắc đến.

Nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, hắn nói: "Sau này cứ ở Lục trung đi, còn anh thì không ai có thể bắt nạt em hết."

Hàng trăm suy ở trong lòng nghĩ đảo quanh đầu óc, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, Khương Bắc Dư nhìn Ninh Nam Gia, cuối cùng chỉ dịu dàng gật đầu ngoan ngoãn và từ tốn đồng thuận.

Bôi thuốc cho Khương Bắc Dư xong, Ninh Nam Gia cõng cậu xuống tầng ăn cơm.

Trên bàn cơm, Ninh Vĩ Đồng thi thoảng tò mò ngẩng đầu đánh giá cậu, suốt mất lần đều suýt thò đũa vào nhầm bát cơm Ninh Nam Gia. Đúng lần thứ tư cô thò vào bát cơm của hắn gắp được miếng thịt, Ninh Nam Gia nhịn không nổi đành buông bát, cau mày hỏi cô:

"Ninh Vĩ Đồng, em không ăn cơm mà mắt mũi chạy lên mình người khác rồi à?"

Nét bối rối thoáng hiện qua trên mặt, Ninh Vĩ Đồng hắng giọng: "Em nào có, anh đừng nói vớ va vớ vẩn."

"Nào có đâu mà nào có, em vừa cắm mắt vào Khương Bắc Dư đấy thôi."

"Anh nói láo vừa thôi, em không như thế đâu nhé!"

Mắt thấy hai anh em lại muốn nháo nhào lên, Tống Tri Vi vội vàng hòa giải: "Vết thương trên mặt Tiểu Dư nhìn khá là nghiêm trọng, có đau không? Bác sĩ nói sao?"

Cái sự chuyển đề tài này của bà khiến hai anh em nọ lập tức im ắng mà tự tức trong lòng.

Ngước mắt nhìn vào ánh mắt quan tâm của Tống Tri Vi, Khương Bắc Dư dịu dàng nhỏ giọng đáp lời: "Không đau ạ, bác sĩ nói ba tuần mới hết vết bầm, đều là vết thương ngoài da thôi ạ."

"Vậy thì tốt rồi, thời gian này con cứ yên tâm ở đây đi nhé, bà mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon cho con bồi bổ thân thể, con gầy lắm rồi! Lúc Tiểu Gia bằng tuổi con đã mạnh mẽ như hổ rồi, mỗi ngày đều đi đánh đấm với người ta, nhưng người ta đều bị nó đánh khóc thét. Nhưng mà con vẫn đừng học xấu với nó, đánh nhau không tốt."

Bố mẹ Ninh Nam Gia mất sớm, Tống Tri Vi với Ninh Phó Nguyên mặc dù tiến bộ nhưng rút cục vẫn có khoảng cách thế hệ mấy chục năm. Vì thế mà có lúc ông bà cũng không thể quá quản được Ninh Nam Gia. Hai năm trước đánh đấm lộn xộn, mỗi ngày đều khiến họ thấp tha thấp thỏm, may mắn thay, trong hai năm qua hắn đã tiết chế rất nhiều rồi.

Ngoan ngoãn gật đầu, Khương Bắc Dư nói: "Cháu biết rồi bà ơi, cháu không đánh nhau đâu ạ."

Thấy cậu ngoan như thế, Tống Tri Vi cực kì vui vẻ, nhanh nhẹn đẩy mấy món cậu thích đến trước mặt cậu, để cậu ăn được nhiều hơn chút.

Cả quá trình cậu rất hợp tác, muốn cậu ăn thêm cậu sẽ ăn thêm, ngoan khiến người ta không thể tìm ra một lỗi nhỏ nào.

Sau khi ăn xong cơm tối, Ninh Nam Gia lên tầng tắm rửa, Ninh Phó Nguyên với Tống Tri Vi cùng đi tản bộ, Khương Bắc Dư vẫn ngồi bên cạnh bàn cơm, yên lặng ăn táo dì Vu gọt.

Ninh Vĩ Đồng cầm ra hai lon nước cam từ trong tủ lạnh, chần chừ một lát rồi cô cũng bước đến ngồi bên cạnh cậu, tay đặt lên bàn cố ý hỏi cậu: "Này, nghe nói cậu là em trai Khương Ngật đúng không?"

Khương Bắc Dư "ừ", ăn xong táo và rút giấy lau tay.

Bàn tay của cậu rất đẹp, làn da trắng trẻo và từng khớp xương thanh mảnh rõ ràng, toát ra vẻ gầy yếu xanh xao, đến con gái thấy còn phải mặc cảm.

Tầm mắt Ninh Vĩ Đồng dừng trên bàn tay cậu mấy giây rồi từ từ dời đi, đặt ánh nhìn vào gương mặt xinh đẹp chẳng hề kém cạnh của cậu.

Mặc dù mặt xanh xanh tím tím nhưng cô vẫn thấy được Khương Bắc Dư rất ư là xinh đẹp, từ xương chân mày đến xương quai hàm chẳng hề có một chỗ nào giống với Khương Ngật hết, hoàn toàn là đúc ra từ khai cái khuôn khác nhau.

Lúc Ninh Vĩ Đồng đánh giá Khương Bắc Dư, đồng thời cậu cũng nhìn cô, vì là anh em sinh đôi nên mặt mũi Ninh Vĩ Đồng rất giống anh mình, chỉ là trông cô sáng sủa và khí khái hơn, còn rất hoạt bát vui vẻ, mà Ninh Nam Gia thanh tú tinh tế và dịu dàng, chỉ nhìn tướng mạo thôi đã có thể nhìn ra hai người là anh em ruột thịt.

Sau khi nhìn nhau một lúc, Ninh Vĩ Đồng nói: "Chị thấy anh chị rất thích em, thế nên chị cũng rất thích em, giới thiệu lại một chút nha, chị là Ninh Vĩ Đồng, đồng quản hữu vĩ (ruột sáo trúc có ánh sáng), chính là nói tới vẻ đẹp Vĩ với Đồng."

Lúc cô nói chuyện, ánh mắt hơi hếch lên giống như một đôi mắt cười dài dài, đuôi mắt rủ xuống cực kì rõ ràng, so với dáng mắt cậu có phần giống nhau.

Khương Bắc Dư bất giác nghĩ đến lần đầu gặp mặt Ninh Nam Gia, là lúc hắn đứng bên giường bệnh để lộ sự dịu dàng trong ánh mắt, chắc có lẽ cũng vì đôi mắt cậu giống Ninh Vĩ Đồng được mấy phần.

Ý thức được điều này, Khương Bắc Dư đột nhiên cảm thấy không vui vẻ cho lắm, hơi cúi mắt, chầm chậm trả lời: "Ừ, rất vui được gặp chị."

Sau khi được cậu đáp lời, Ninh Vĩ Đồng vui cực kì, bật lon nước cam và cắm ống hút đưa cho cậu, cô nói: "Nói nhỏ với em nha, anh trai chị trông hung dữ thế thôi chứ thực tế chẳng dữ chút nào, nên đừng có sợ anh ý."

Bao nhiêu năm nay, Ninh Vĩ Đồng lo nhất là về mối quan hệ cá nhân của anh trai nhà mình thôi, Trừ mấy con người bạn nối khố là Trâu Tử Khang với Chuột con, cô không thấy Ninh Nam gia có bạn bè khác gì.

Giặc cỏ thành hội, nếu nói cô ấy là người người yêu thích thì Ninh Nam Gia là kiểu người người đều ghét, mấy đứa nhóc xung quanh vừa nghe thấy ba chữ Ninh Nam Gia đều khóc toáng lên, một chút cũng không thừa hưởng được gen người thấy người mê của nhà họ Ninh.

Khương Bắc Dư cắn ống hút mà "ừ", chủ động hỏi cô một vài chuyện khác: "Anh Nam Gia có từng nói rằng, anh ấy thích kiểu con gái như nào không ạ?"

Về vấn đề này, Ninh Vĩ Đồng thật sự cũng tò mò lắm thay, tạm thời suy nghĩ một lúc, cô không chắc lắm: "Chắc là kiểu như Bùi Hân ấy nhỉ."

Mặc dù cô học bên lớp xã hội, nhưng cũng từng nghe qua chút chút chuyện rỉ tai nhau về Bùi Hân với Ninh Nam Gia, mà đến nay, Bùi Hân cũng tính là người con gái đầu tiên xuất hiện bên cạnh Ninh Nam Gia. Bốn bỏ năm lên, Ninh Nam Gia thích kiểu con gái như Bùi Hân không sai đi đâu được.

Chẳng qua chỉ cần nghĩ đến tính nết của Ninh Nam Gia thôi, Ninh Vĩ Đồng đã thấy hai người vẫn đang rất trong sáng lắm:

"Anh chị là kiểu ngoài lạnh trong nóng ấy, có lẽ thích rồi cũng không biết hành động mà theo đuổi."

Khương Bắc Dư không đáp lời, căn ống hút chầm chậm uống nước cam.

Ninh Nam Gia tắm xong đi xuống tầng, vừa nhìn đã thấy Ninh Vĩ Đồng đang ngồi cùng Khương Bắc Dư, hai người ngồi rất gần, trông giao lưu rất vui vẻ, như một bức tranh hài hòa.

Trên người hắn mang theo mùi sữa tắm, chỉ cần vừa đi ngang qua thôi Khương Bắc Dư đã ngẩng đầu lên rồi, sau đó giương đôi mắt đen sáng hẹp dài mà nhìn hắn chăm chăm.

Ninh Nam Gia bị cậu nhìn như kiểu ánh nhìn một con vật nhỏ nhìn thấy chủ nhân của mình, cầm lòng không được giơ tay lên xoa đầu cậu, hạ giọng hỏi: "Đi tắm không?"

Khương Bắc Dư nói: "Tắm ạ."

Trước đó đánh bóng rổ ngã đau chân trái, bây giờ đánh nhau còn thêm chấn thương các kiểu khiến cậu không thể cử động cánh tay phải của mình, Ninh Nam Gia chẳng cần chờ cậu mở miệng đã trực tiếp giúp cậu thay đồ và bếch cậu vào phòng tắm.

Tập trung chuyên mông giúp cậu tắm xong, Ninh Nam Gia cầm một chiếc khăn giúp cậu lau tóc, vừa lau vừa nói: "Hôm nay em vẫn chưa làm bài tập, còn có ba nghìn chữ bản kiểm điểm nữa."

Khương Bắc Dư vươn tay về phía hắn: "Nhưng tay em bị đau, không viết được nữa ạ."

Lúc chỉ còn một tay Khương Bắc Dư đã viết không nổi, miễn bàn đến chuyện cả hai cùng bị thương. Ninh Nam Gia mặc gù rất không thích làm hộ bài tập cho người khác nhưng với Khương Bắc Dư bị phạt, hắn lại không thể nhẫn tâm quá, chẳng còn cách nào khác, hắn nói: "Hôm nay anh viết giúp em, ngày mai em nói với thầy rõ ràng đi, để mọi người giúp em miễn bài tập."

Khương Bắc Dư ngoan ngoãn đồng ý, tự mình cầm khăn đạt ở một bên lau đầu, thấy Ninh Nam Gia ngồi xuống ghế cầm sách vở ra trước bàn, sau đó lấy ra một xấp giấy trắng giúp cậu viết bản kiểm điểm.

Xanh Xanh: Hôm nay toi gấc buồn ngủ, nhưng toi đã cố gắng dịch và đăng nốt.

Toi còn bị đăng xuất tài khoản, khum nhớ mật khẩu của mình là gì, ơn giời may là vẫn vào được bà con ạ. Chúc các bồ ngủ ngon!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play