Thể chất Tần Mặc thật sự rất kém.

Chẳng những là do hằng năm trốn trong nhà, còn do bệnh thiếu máu bẩm sinh.

Trường học hàng năm thường xuyên có những đứa trẻ được chuyển thẳng từ trại cai nghiện tới, lại rất ít có học sinh bị bệnh bẩm sinh ―――― người lớn trong nhà đưa học sinh tới mục đích phần lớn là để cải tạo.

Giống Tần Hồng Quân là loại phụ huynh hoàn toàn không biết con mình có bệnh thiếu máu, lại tự cho rằng con mình bị bệnh tâm thần. Loại phụ thân này cũng là tương đối hiếm thấy.

Bệnh tật của Tần Mặc trực tiếp biểu hiện chính là vào ba ngày trước, mỗi ngày buổi chiều đều phát một lần, hơn nữa té xỉu càng ngày càng sớm hơn.

Lần thứ ba đem người đưa vào phòng y tế, Thẩm Trác Vân sắc mặt khó coi trông giống như bị nuốt một thùng ruồi bọ. Bác sĩ Giang vừa thấy tình trạng của Tần Mặc cũng sợ hãi không nhẹ.

Hai người bận việc nửa ngày đem Tần Mặc đặt trên giường, bác sĩ Giang lạnh mặt phân phó Thẩm Trác Vân: "Gọi huấn luyện viên của hai đứa tới đây."

Y giả cha mẹ tâm, nàng có thể vì một phần tiền lương mà nhịn xuống, tuy chỉ là những hài tử lăn lộn đây đó không quen biết, nàng lại không thể chịu đựng bọn họ đem tính mạng của một đứa trẻ đi mưu sát.

Khí trời nóng nực, Dương Phương Hoành tới, hở ngực, ngậm thuốc lá, một bộ dáng cà lơ phất phơ.

"Nơi này cấm hút thuốc." Bác sĩ Giang nói.

Dương Phương Hoành đem tàn thuốc ấn tắt trên tường.

Giang giáo y cau mày nhìn động tác của hắn, nhẫn nại hỏi: "Tần Mặc đứa nhỏ này có bệnh ông biết không?"

Dương Phương Hoành cười: "Ba nó nói nó có bệnh tâm thần."

Bác sĩ Giang bỗng nhiên xúc động đem người trước mặt đẩy ra cửa sổ: "Thằng bé bị thiếu máu bẩm sinh, còn tuột huyết áp nghiêm trọng biết không? Các người huấn luyện như vậy là muốn mạng nó!"

"Bác sĩ Giang cô đừng nghe nó nói, nó nói tuột huyết thì là tuột huyết áp à? Vậy tôi bị HIV đây."

Dương Phương Hoành chẳng hề để ý xoa xoa khóe miệng: "Người khác đến đây ai mà không đều như vậy? Huấn luyện xong mười ngày nửa tháng thì không còn bệnh gì cả."

"Tôi là bác sĩ hay ông là bác sĩ?" Bác sĩ Giang hoàn toàn tức giận: "Đứa nhỏ này tới ba ngày hôn mê ba lần! Mới vừa rồi nó không phải bị ngất mà là bị sốc! Là cơn sốc! Muộn một chút sẽ chết người! Lại ra mạng người thì các người ai tới phụ trách!"

Dương Phương Hoành bị bác sĩ Giang rống đến có chút sững sờ.

Bác sĩ Giang biết nơi này đã lấy rất nhiều mạng người, nghe một vị huấn luyện viên trẻ tuổi nói, hài tử kia là sống sờ sờ bị đánh chết, công năng thận suy kiệt, cuối cùng đưa đi bệnh viện cũng không có cách cứu trở về.

Các bác sĩ đời trước đã từ chức vì điều này.

Nửa ngày, Dương Phương Hoành bĩu môi, cười lạnh một tiếng: "Vậy giáo y nói xem phải làm sao bây giờ? Không huấn luyện chẳng lẽ cho nó nhìn người khác huấn? Tôi đây bảo đảm ngày mai khắp nơi đều rao nó bị HIV không thể huấn luyện."

Bác sĩ Giang xem hắn có ý tứ thỏa hiệp, khí thế mới tiêu chút, ngồi trở lại ghế trên, nghĩ nghĩ: "Buổi sáng cho nó đi theo các người huấn luyện, buổi chiều cho tới nơi này hỗ trợ làm việc, vừa lúc ngày thường nhập hàng tôi chỉ có một người không tiện dọn." Nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu "Việc này tôi sẽ cùng chủ nhiệm nói."

Dương Phương Hoành nhìn Tần Mặc trên giường còn không có ý thức liếc mắt một cái, hừ lạnh, xem như chấp nhận biện pháp này.

"Bác sĩ Giang, cô được vài người đưa tới đây, cô vẫn là tự tính toán tốt cho bản thân đi." Trước khi đi, Dương Phương Hoành âm dương quái khí mà để lại một câu như vậy.

Thẩm Vân Trác ở một bên nhìn, chờ đến quyết định cuối cùng mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Nếu lần này bác sĩ Giang không nói ra tình huống của Tần Mặc, Thẩm Trác Vân cũng chỉ có thể tiến hành những kế hoạch chưa được tính toán tốt kia.

Thẩm Trác Vân thần sắc hắc ám: Ai có thể nghĩ đến, hắn lại ở chỗ này gặp được Tần Mặc đâu.

Ở chỗ Giang giáo y nghe được Tần Mặc là bị sốc, Thẩm Trác Vân sửng sốt.

Nếu Tần Mặc thật sự chết ở chỗ này thì sao?

Thẩm Trác Vân nghĩ đến, nơi này vẫn như cũ là địa ngục, hắn có thể nhờ vào mười tám năm rèn luyện thể dục ở bên ngoài sống sót trong này, nhưng không có nghĩa là Tần Mặc cũng có thể.

Nếu Tần Mặc không phải vừa vặn được phân trong phòng ngủ của hắn, nếu bác sĩ Giang không có đối với Tần Mặc mềm lòng, nếu hắn không biết Tần Mặc vào đây......

Thẩm Trác Vân không muốn tiếp tục tưởng tượng.

Sau chuyện lần này, đãi ngộ mà Tần Mặc có được khiến tất cả nam sinh trong phòng ngủ ghen ghét đến phát rồ, Dương Phương Hoành quả thật không nói sai, bọn chúng thiếu điều muốn nói mình bị HIV xin đến phòng y tế làm việc.

Chỉ là những sự ghen ghét này đã sớm bị Thẩm Trác Vân đàn áp.

Tần Mặc đục nước béo cò mỗi ngày, Dương Phương Hoành tâm tình tốt thì coi như nhìn không thấy, tâm tình không tốt thì mắng hai câu đá hai phát cũng sẽ không xem là quá ác độc, phỏng chừng nếu ngày đó bác sĩ Giang không nói ra bệnh tật của Tần Mặc, ông ta sẽ đem người đánh chết, làm học viên bị thương thì lãnh đạo trường có vẻ không quan tâm, nhưng nếu huấn luyện viên đánh chết người thì xác định là gặp xui.

Buổi chiều giúp bác sĩ Giang khiêng dược phẩm, ngẫu nhiên còn sẽ hỗ trợ nâng người bệnh lên giường. Thẩm Trác Vân thân là lớp trưởng, trong ban có người gặp vấn đề gì, đều là Thẩm Trác Vân mang tới.

Dạo gần đây Thẩm Trác Vân thường hay nhìn thấy một người hay đi vào nhất là cô bé đeo một cái mắt kính nhỏ cùng ban, cô cũng là người trước đây cởi đồ trước mặt mọi người.

Cô tên là Thẩm Tình, bị đưa vào với nguyên nhân là đồng tính luyến ái.

Thẩm Tình không ngờ là một tiếp viên hàng không, kiến thức rộng rãi, tính cách hoạt bát, tùy tiện nói vài câu cũng làm cho bác sĩ Giang cùng Tần Mặc hai người vốn luôn giữ mặt than cũng phải tức cười.

Thẩm Tình bị nhốt năm ngày trong phòng tối, một ngày cũng không có được một bữa cơm, thay đổi đột ngột khiến cho người ta chịu không nổi, nha đầu này thiếu ăn thiếu uống, vào phòng y tế cũng chỉ mới truyền một bình nước, còn lại cái gì cũng không có nhưng sức lực vẫn tràn đầy không khỏi khiến cho người khác phải cảm thán.

Đưa cô tới chỗ bình treo nước chính là một huấn luyện viên nữ, ả ta nhìn chằm chằm Thẩm Tình cười lạnh: "Như vậy mà cũng dám cởi ra."

Thẩm Tình một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi: "Không có nam nhân ở đó tôi cởi ra làm cái gì?"

Nữ huấn luyện viên nói: "Nếu cứ như vậy cả đời mày đều đừng nghĩ ra ngoài."

Thẩm Tình trào phúng: "Có thể nào đừng nói giống như là tôi tập luyện chăm chỉ rồi sẽ được thả ra ngoài không?"

Lại cho nhau thêm vài câu trào phúng, nữ huấn luyện viên bị cô chọc cho tức giận không nhẹ, lại ngại việc có mặt bác sĩ Giang ở đây nên không muốn động thủ, chỉ có thể mang theo một bụng tức giận rời đi, lưu lại cho cô một ánh nhìn rồi thôi.

Tần Mặc bỗng nhiên muốn hỏi...... Người nhà cậu có biết cậu như vậy không?*

Phỏng chừng là biết nếu không cô cũng không thể nào bị đưa vào đây.

"Bọn họ nói cái gì mà lúc tôi bình thường trở lại sẽ đón tôi ra ngoài." Thẩm Tình treo nước biển nên không thể đứng dậy, liền quay đầu cùng Tần Mặc nói vài câu vô nghĩa. "Bọn họ có người còn muốn bỏ tôi ở đây cả đời, tôi đời này muốn vĩnh viễn ở cùng cô ấy, ép tôi cùng đàn ông kết hôn, còn không bằng giết tôi đi."

"Cậu không phải thành niên rồi sao? Như thế nào bọn họ còn có thể quản?" Tần Mặc hỏi.

"Cậu quá non thôi em trai nhỏ à." Thẩm Tình cười lạnh. "Cậu cho rằng đây là nơi nào, đây chính là ngục giam tư nhân, cậu lớn hay nhỏ thì sao? Cầm tiền rồi thì liền ở chỗ này cũng đừng nghĩ ra ngoài."

Tần Mặc nhấp nhấp miệng.

"Việc này nên đi hỏi lớp trưởng của các cậu, hắn cũng thành niên, còn không phải ở chỗ này ngây người hơn nửa năm, hắn có thể so tôi xui xẻo hơn, có khi chỗ này đóng cửa rồi hắn mới được ra ấy chứ." Thẩm Tình lại nói.

Thẩm Trác Vân?

Đúng rồi, cậu thật đúng là không biết tại sao Thẩm Trác Vân bị đưa đến đây.

"Huấn luyện viên kia chính là một lão yêu, đã lớn như vậy còn chưa chịu gả ra ngoài, đức hạnh này xứng đáng cả đời làm xử nữ, tôi vừa rồi cãi nhau với ả ta, ra khỏi chỗ này ả nhất định chỉnh chết tôi......" Quay đầu Thẩm Tình lại lải nhải nói, xem ra là đã chán ghét vị huấn luyện viên kia lâu rồi, nghẹn một bụng nói.

Tần Mặc đột nhiên hỏi: "Cậu vì sao thích cô ấy?" Hắn có chút tò mò, một nữ hài tử vì sao lại có thể thích một nữ hài tử khác.

"Cậu nói Quyên Nhi?" Thẩm Tình đình chỉ câu chuyện, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại, ngữ khí cũng ôn nhu vài phần. "Thích thì thích thôi, chỗ nào cũng thấy tốt."

"Tôi là thật muốn cùng cô ấy ở cùng nhau như vậy quá cả đời, tôi không cần hài tử, cô ấy cũng không cần, chúng tôi có thể đi nhận nuôi một bé gái, giống như dưỡng tiểu công chúa mà nuôi lớn."

"Tôi mấy năm nay làm tiếp viên hàng không kiếm được kha khá tiền, về sau nghỉ làm, liền khai trương cửa hàng, cô ấy muốn bán gì cũng được, tôi chiều hết......"

Thẩm Tình lải nhải nói thật nhiều, lúc sau Tần Mặc đều không còn nhớ được cô đã nói qua những gì.

Chính là rất nhiều năm về sau, khi dung mạo của Thẩm Tình đã biến mất khỏi đầu Tần Mặc, cậu vẫn còn nhớ ánh mắt ôn nhu của cô khi đó.

Từ ngày phòng y tế có thêm Tần Mặc, bác sĩ Giang  liền thường xuyên mang nhiều hơn một phần cơm cho Tần Mặc ăn, nếu khi đó có Thẩm Trác Vân, Tần Mặc liền sẽ chia một nửa bát cho hắn.

Buổi tối hai người ăn cơm hộp, Tần Mặc bỗng nhiên nhớ tới lời Thẩm Tình ban ngày nói: "Thẩm Trác Vân, cậu vìsao vào đây?"

Thẩm Trác Vân lay hai hộp cơm, hàm hàm hồ hồ mà trả lời: "Đánh nhau gây sự."

"Vì sao hiện tại không được đón?" Tần Mặc hỏi.

"Người trong nhà lười." Thẩm Trác Vân bĩu môi, nhìn có điểm đáng thương.

Tần Mặc bỗng nhiên nhớ tới Tần Hồng Quân, cảm thấy bản thân có lẽ cùng Thẩm Trác Vân có chút đồng bệnh tương liên.

Có lẽ Thẩm Trác Vân so với mình còn xui xẻo một ít, rốt cuộc ở chỗ này ngây người nửa năm, đều đã trở thành lớp trưởng, cũng không có người đón hắn đi ra ngoài.

"...... Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đi ra ngoài." Tần Mặc nói.

Thẩm Trác Vân ở góc độ Tần Mặc nhìn không thấy, khóe môi cong cong.

"Ừm, sớm muộn gì."

Tần Mặc không nghĩ tới, ngày hôm sau Thẩm Trác Vân liền gặp đại họa.

==========

- Sauce_jin-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play