"Tần Mặc, người một nhà cùng nhau đi chơi, con không thể cao hứng một chút sao." Mẹ kế Tô Văn cười ôn nhu. "Người một nhà chúng ta chưa từng cùng nhau đi chơi đi?"
Người một nhà?
Tần Mặc một mình ngồi ở sau xe, yên lặng nhìn tạp chí trong tay, không chịu nhìn cô nửa giây.
"Tần Mặc, dì cùng con nói chuyện là muốn con trả lời! Ngày thường dạy con như thế nào? Càng lớn càng hỗn!" Tần Hồng Quân quay xang nhìn gương mặt tươi cười của Tô Văn, lại nhìn nhìn con trai mình như đang túm 258 vạn cái đức hạnh. Trong lòng đang chứa đựng một ngọn lửa vô danh, cũng không màng chính mình còn đang lái xe, đổ ập một tràn chửi bới lến đầu Tần Mặc.
Tần Mặc từ từ ngước mắt, một đôi mắt phượng cực giống mẹ ruột thông qua kính chiếu hậu phản xạ lại, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào Tần Hồng Quân.
Tần Hồng Quân trong lòng lạnh lùng, hùng hùng hổ hổ vài câu, không hề để ý đến cậu, không chút nào cố kỵ mà đối với Tô Văn nói: "Nếu không phải có ba ngăn cản, anh đã sớm nên dẫn nó đi xem bác sĩ tâm lý, em nói với nó một trăm câu, nó liền không quan tâm một câu!"
"A Quân" Tô Văn hảo sinh hảo khí mà thay Tần Mặc biện giải. "Dù sao cũng là chúng ta đột ngột, Tần Mặc còn nhỏ, nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường."
"Cái gì? Nó còn nhỏ?" Tần Hồng Quân xả giọng nói kêu. "Lão tử lúc mười sáu tuổi đã đi theo đại binh học nã pháo đài!"
Tô Văn thấy không ổn lại một phen khuyên giải an ủi.
Tần Mặc thờ ơ lạnh nhạt, nhìn phụ thân hơn 40 tuổi cùng mẹ kế nhiều chuyện 27 tuổi, bỗng nhiên cảm thấy một trận buồn cười.
Thật mẹ nó giống câu chuyện cười.
Tần Mặc cúi đầu móc di động ra, tốc độ tay lướt nhanh, ấn một cái tin nhắn.
【 gia gia thế nào? 】
Tin nhắn được gửi đi.
Một lát sau, màn hình di động sáng lên.
【 bác sĩ nói hiện tại không có biến hóa gì chính là tình huống tốt nhất, gia gia gần đây mơ mơ màng màng kêu tên của cậu, cậu chừng nào thì tới? 】
Tần Mặc nhíu nhíu mày, lại liếc mắt một cái về phía trước. Hai người phía trên không biết khi nào đã chuyển sang ve vãn đánh yêu.
【 Hậu Thiên, phiếu giúp ta đính hảo. 】
Tin nhắn mới vừa phát ra không bao lâu, màn hình di động lóe lóe, sau đó tắt nguồn.
Quên sạc điện, Tần Mặc âm thầm mắng chính mình một câu, tiếp tục đem lực chú ý tập trung ở tạp chí.
Mặc kệ Tần Mặc sớm đã qua tuổi muốn đi vườn bách thú, có thể đưa ra loại ý kiến này chỉ có Tô Văn.
Tần Mặc một đường xem nhìn tạp chí nhàm chán vài cái, ngắm vài lần phong cảnh ngoài cửa sổ xa lạ, thẳng đến khi ngoài cửa sổ phong cảnh càng ngày càng hoang vắng, ngừng ở một khu nhà nhìn qua càng giống như đại viện của một trường đại học hạng ba.
【Trường tự rèn luyện XX】
Nhìn qua càng như là kiểu khu cư dân cũ, vòng quanh là một cái sân thể dục mới tinh, gạch tường phía trên còn có lưới sắt cao, thứ duy nhất nhìn qua có chút sang quý là cái cổng sắt to lớn, nhìn qua càng giống như là ngục giam.
Nơi này là vườn bách thú?
Tần Mặc kéo kéo khóe miệng, còn không có nói cái gì, cửa xe lập tức đã bị kéo ra.
Hai tráng nam tử mặc áo ngụy trang đứng ở cửa xe, giống như đang xách con gà nhỏ mà nắm cổ áo sơmi cậu xách ra. Tần Mặc còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai người lôi cuốn kéo đi.
"Buông tôi ra!" Tần Mặc vốn dĩ thanh âm khàn khàn, giờ phút này rít gào lên càng thêm chói tai.
Nhưng mà không hề có tác dụng, vô luận là giãy giụa hay là kêu to, đều không thể ngăn cản. Thân thể cậu cứ thế bị người mang đi.
Miệng Tô Văn khép khép mở mở, Tần Mặc lại phảng phất căn bản nghe không được nàng đang nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn phiến cửa sắt chậm rãi khép kín, Tần Mặc hoàn toàn đình chỉ giãy giụa.
'Trường tự rèn luyện XX' cậu đã nghe nói qua, được xưng là trung tâm phụ đạo tâm lý, quân sự hóa quản lý vì phụ huynh, chuyên môn cải tạo thanh niên có vấn đề tâm lý, trường học tư nhân. Nhưng hết thảy chỉ là tự xưng mà thôi, đối mặt với một đám việc xấu loang lổ thanh thiếu niên, trường học sẽ dùng thủ đoạn gì, Tần Mặc là có thể tưởng tượng được.
Một năm trước còn tựa hồ nghe nói bên trong trường học đánh chết người, nhưng mà không biết vì sao không giải quyết được gì, sợ là trong này có nội tình kinh khủng nào đó.
Chỉ là cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ bị đưa vào nơi này.
Âm mưu.
Tần Mặc trước tiên nhớ tới chính là hai chữ này.
Không, có lẽ cũng không xem như âm mưu. Tần Hồng Quân không ngừng trước mặt mọi người tuyên bố hoài nghi cậu mắc chứng bệnh tâm lý nào đó, cũng tỏ vẻ hy vọng muốn đưa cậu đến phòng khám tâm lý, thậm chí là bệnh viện tâm thần.
Chỉ là cậu không nghĩ tới, người cha nhàm chán nhạt nhẽo ấy, thật sự có thể thừa dịp gia gia bệnh nặng đem mình đưa vào loại địa phương này.
Hai nam nhân thấy cậu không hề giãy giụa, liền thả cậu xuống nhưng lại không hề thả lỏng cảnh giác, một trước một sau xô đẩy cậu đi lên một đống nhà ngang.
Mới vừa tiến lên lầu, một cổ mùi mốc quái dị ập tới trước mặt, phòng nghỉ ngơi ở lầu ba, trong không khí thậm chí còn có mùi phân hôi thối.
"Dương huấn luyện viên, học sinh mới đưa tới cho ông." Trong đó một nam nhân ở ngoài hiên hô lớn.
Dương Phương Hoành ngậm điếu thuốc từ một căn phòng đi ra, tới trước mặt Tần Mặc, đem sương khói trong miệng phun lên mặt Tần Mặc làm cậu liên tục ho khan.
"Chà, lần này là một đứa ngoan." Dương Phương Hoành từ trên xuống dưới đánh giá Tần Mặc, đơn giản áo sơmi áo gió, tóc hơi trường lại vẫn là hắc, diện mạo nhìn lịch sự văn nhã, chỉ là thần sắc có chút tối tăm. Không đeo bông tai, không có hình xăm, thoạt nhìn cũng không giống mấy đứa lông bông. "Tần Mặc đúng không? Tôi là huấn luyện viên của cậu." Dương Phương Hoành lại phun một ngụm sương khói, nhướng mày. "Vào được liền thành thật, nghe lời đối với cậu chỉ có lợi chứ không hại."
"Huấn luyện viên, tôi muốn thôi học, học phí không cần trả, tôi......" Tần Mặc tưởng rất đơn giản, loại trường học này mục đích đơn giản của họ chỉ là ích lợi, học phí giao, lại không cần bọn họ lao lực, cả hai đều vui mừng có cái gì không tốt.
Dương Phương Hoành đôi mắt mị lên, làm tàn thuốc rớt xuống rồi lại thổi một hơi dài khói bụi: "Thôi học? Thanh niên à, ba cậu nói, cậu có bệnh tâm thần, khi nào chúng tôi trị hết cho cậu, thì khi đó mới thả cậu ra ngoài."
Nghe được lý do, Tần Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Tôi không phải bệnh tâm thần, tôi......" Có thể vì chính mình tự quyết định.
"Chát"
Cái tát này của Dương Phương Hoành xem như để lại một dấu tay, cũng là đem nửa khuôn mặt của Tần Mặc đánh sưng lên, mắt kính cũng bay theo ra ngoài, khóe miệng còn mang theo tơ máu.
"Ở trong trường học, tôi nói cậu là cái gì, cậu chính là cái đó." Dương Phương Hoành một tay nắm cổ áo Tần Mặc, nước miếng đều thiếu chút nữa phun tung toé đến trên mặt cậu: "Tôi mặc kệ cậu bệnh gì, tới tay lão tử rồi, những cái tật xấu đó con mẹ nó đều thu hồi lại hết cho tôi. Khi nào học được nghe lời, thì khi đó thả ra ngoài. Muốn thôi học? Kêu ngươi người giám hộ tới ký tên."
Buông ra hắn cổ áo, ý bảo hai nam tử có thể đi rồi, sửa sửa áo ngụy trang của chính mình: "Cho cậu một giờ, đầu cho tôi cạo, quần áo nhanh thay đổi, thiết bị di động nộp lên, một lát nữa đến phòng ăn 309, buổi chiều tôi sẽ kiểm tra. Ước lượng thời gian nhanh chóng đi làm."
Nói xong Dương Phương Hoành thong thả ung dung rời đi.
Tần Mặc cúi đầu, yên lặng nhìn kính đen rơi trên mặt đất lên, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Không sai, Tần Mặc cậu là bị gia gia chiều hư, cậu càng có thói quen quyết định mọi thứ của bản thân ―――― nhưng lại quên mất, người giám hộ pháp định kia của cậu còn điền tên Tần Hồng Quân.
Mà cái trường học gọi là tự mình cố gắng này, chỉ sợ so với trí tưởng tượng của hắn còn khắc nghiệt hơn...... Thậm chí là bạo lực.
Dùng ngón tay chải vuốt tóc một chút, phun ra một ngụm nước miếng lẫn máu, trong miệng vị gỉ sắt mới phai nhạt chút, ngẩn đầu lên ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó.
P309.
Tần Mặc gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào.
Hiện tại là giữa trưa 12 giờ, là thời gian ăn cơm trưa.
Tần Mặc vào phòng, trong nháy mắt, cậu suýt nữa cho rằng mình đi nhầm chỗ.
Một đám nhóc choai choai, mặc đồng phục rằn ri nhìn như đám phạm nhân, xúm xít ở giữa phòng. Trong phòng có một cái bồn plastic, thoạt nhìn dơ hề hề, bên trong chứa đầy thức ăn dầu mỡ, đám nhóc dùng ngón tay thoạt nhìn thực dơ bẩn mà cầm lấy thức ăn cho vào miệng.
Mấy đứa nhóc gầy yếu hơn một chút thậm chí bị đẩy ngã qua một bên.
Chỉ trong chốc lát cái chậu đã sạch hết thức ăn, một trong những đứa không giành được thức ăn bưng cái chậu lên liếm từng giọt canh cuối cùng còn xót lại. Tần Mặc cảm thấy dạ dày từng đợt quay cuồng.
Cậu đã đi đến cái nơi quái quỷ gì thế này?
==========
Edited by Sauce_jin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT