Hắc Kiêu đi được một chút thì thấy tên áo trắng khi nãy đang cầm con dao nhỏ trên tay, thân dựa vào cây rừng mà vui vẻ: "Không ngờ! Không ngờ! Cô ta cũng được đó, ta có nên...!" - Hắn chưa kịp dứt câu, lưỡi kiếm màu đen tuyền đã kề cận cổ hắn.

Ánh mắt Hắc Kiêu ánh lên sự sát khí vô ngần: "Phong Đức! Ngươi thử nói một tiếng nữa xem!".

Nhưng Phong Đức lại chẳng tỏ ra vẻ sợ hãi gì, còn dùng con dao nhỏ, cắt nhẹ lên thanh kiếm: "Giận rồi! Giận rồi! Ta thích nhất là nhìn thấy khuôn mặt đầy giận dữ này của ngươi! Nếu ngươi đã quyết vậy thì ta cũng chẳng nói gì thêm! Nhưng...em gái ngươi nên cẩn thận thì hơn!" - Nói xong hắn đẩy mạnh thanh kiếm ra, rồi vui vẻ đi sâu vào trong rừng.

Hắc Kiêu nhẹ thu kiếm lại, trên mặt khó giấu nổi vẻ lo lắng. Nhưng phận sự và trách nhiệm luôn khiến con người khó lòng phân chia rạch ròi. Hắc Kiêu lắc đầu mà đi theo phía sau hắn.

Từ đêm hôm ấy cho đến tận sáng, cô chẳng nói chuyện gì cả, cứ ở mãi trong phòng mà suy nghĩ không đâu.

Liên Tâm bưng một ly nước nóng lên, rồi cũng âm thầm đi xuống.

Thái hậu sau khi thấy Liên Tâm trở ra liền sốt ruột hỏi: "Chủ tử ngươi sao rồi?".

"Hồi Thái hậu! Chủ tử vẫn cứ như vậy! Không nói gì hơn!" - Liên Tâm thật sự rất thương cho sức khỏe của chủ tử mình nhưng lại chẳng có cách nào giúp được.

"Nếu vậy thì khó khăn rồi! Thôi, Liên Tâm - Ngươi cùng lão Ngũ đi xuống Trúc Tâm trấn mua một chút đồ mà ai gia ghi trong giấy đi! Cứ để Liên nhi nghỉ ngơi đã!" - Thái hậu thở dài rồi rời khỏi.

Dù Liên Tâm định từ chối nhưng lệnh thì phải nghe, cô quay sang: "Còn không mau đi chuẩn bị đồ! Đứng đấy rồi mua được đồ à!".

Dù bị mắng như vậy Ngũ Lâm vẫn chẳng oán than điều gì. Tức tốc chạy đi, như bị sai khiến vậy.

Tống Lâm cùng Nhị Lâm ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, hai người khoát vai nhau ra vẻ lắc đầu. Tống Lâm tặc lưỡi: "Cô này mà làm muội dâu chúng ta thì hơi bị căng đấy!".

Nhị Lâm cũng gật gù: "Ca nói cũng phải! Tội cho lão Ngũ, lấy phải cô vợ như vầy thì xui lắm đấy!".

Hai người đang say mê thì từ đằng sau, Tam Mộc đánh đến làm cả hai rơi thẳng xuống mặt đất. Cô hiên ngang đứng trên nóc nhà mà đưa mặt xuống: "Đàn ông mà đi nói xấu phụ nữ! Muội cũng dữ nè, có muốn thử đánh nhau không!".

Tống Lâm tức thì đứng lên đầy vui vẻ: "Được thôi! Ca ca đợi ngày này lâu lắm rồi!" - Tức thì, Tống Lâm phóng lên nóc nhà mà lôi Tam Mộc đi.

Dù đã đi xa nhưng vẫn còn nghe tiếng hét thất thanh của Tam Mộc: "Muội giỡn thôi! Thả muội ra!"

Nhị Lâm vẫn vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy, phủi một chút bụi rồi phóng đi mất.

Không gian xung quanh giờ đây chẳng còn ai cả. Minh Liên lặng im trong phòng, cứ lắc qua lắc lại. Đột nhiên ở nhà sau phát ra tiếng động, làm Minh Liên thoát khỏi mạch suy nghĩ ấy.

Cô vội bước xuống giường, rón rén đi về phía nhà sau. Đột nhiên một hắc y nhân phóng ra, Minh Liên tức thì vào thế phòng thủ, nhưng hắc y nhân ấy lại chẳng làm gì cô mà nhẹ nhàng quỳ xuống: "Linh phi nương nương! Hắc chủ có thư muốn đưa cho người!".

"Sao ngươi lại kính cẩn với ta như vậy???" - Minh Liên nhìn lá thư đầy vẻ thắc mắc, nhưng rồi cô cũng đưa tay nhận lấy. Khi hoàn tất nhiệm vụ, hắc y nhân đứng dậy: "Hồi nương nương! Hắc chủ vừa có lệnh, nếu ai dám bất kính với người thì giết không tha nên...! À mà thôi thần đi trước!".

Tức thì hắn phóng đi từ cái lỗ hôm trước, Minh Liên khẽ lắc đầu: "Cái tên Hắc Kiêu đó làm quá rồi!".

Chẳng bận tâm gì nhiều, cô liền xé bao thư mà đọc, bên trong viết rằng:

Gửi muội muội,

Chẳng biết lúc này muội đã bình tĩnh và chấp nhận huynh chưa. Nhưng dù thế nào thì huynh vẫn xem muội cũng là người thân duy nhất.

Xem như huynh thành toàn cho muội, hôm nay sẽ không tiến đánh kinh thành, nhưng ba ngày sau bắt buộc phải đánh.

Dù biết muội không muốn nhưng đó là trách nhiệm của huynh phải làm.

Trong phong thư có miệng ngọc bội, là chính huynh khắc để tặng mong muội đừng chê.

Khoẻ mạnh.

Đọc được những dòng như vậy, tức khắc Minh Liên lại càng lo lắng. Lời nói trong thư chắc chắn đến vậy, hẵn đội quân của Hắc Phong hội đã tụ họp đầy đủ.

Đang lo lắng thì từ phong thư rơi ra một chiếc ngọc bội màu đen tuyền, nhưng lại sắc xảo vô cùng. Dù đúng hay sai, Hắc Kiêu cũng có thể là ca ca ruột của cô rồi, nên đành đeo nó lên người.

Đúng lúc Hoài An mở cửa phía trước mà bước vào, trên lưng còn đeo cả một giỏ toàn là cây thuốc. Nguyệt Lâm liền nối đuôi vào theo: "Huynh đi sắc thuốc phơi khô đi! Xíu nữa đệ dạy huynh cách bắt mạch!".

Nghe ồn ào, Minh Liên cũng bước lên vừa kịp lúc nghe cuộc trò chuyện của hai người họ: "Hoài An! Cậu định học làm thầy thuốc à!".

Cậu ấy nhìn Minh Liên mà cười: "Dù thế nào thì nô tài cũng phải có chút gì đó chứ! Người yên tâm, sau này nô tài sẽ giỏi hơn cả Trần thái y luôn!".

"Không biết có giỏi hơn không? Mà ta đã thấy cậu bày khắp nhà rồi đó!" - Minh Liên sẵn tay lấy chiếc quạt mà phe phẩy.

Thấy chủ tử bình thường lại, Hoài An cùng rất vui mừng. Cậu liền hỏi Nguyệt Lâm cách sắc thuốc dưỡng thai.

Nhìn thấy Hoài ca nhiệt tình như thế đương nhiên Nguyệt Lâm khó lòng từ chối. Tức thì lôi cậu ấy về phía nhà sau mà làm thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play