Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, vẫn lanh lảnh ở thời khắc đêm khuya yên tĩnh này.
Nghê Cảnh Hề hoàn hồn lại chuẩn bị đi tắm rửa rồi trở lại, nào biết cô vừa cởi nút áo sơ mi ra thì phía sau truyền đến giọng nói ngái ngủ, “Tinh Tinh.”
Đây là nhũ danh của Nghê Cảnh Hề, chỉ có người nhà mới biết và mới có thể gọi nhũ danh này.
Tay đang cởi nút áo sơ mi của cô dừng lại theo bản năng xoay đầu, cùng lúc đó nửa người cũng xoay lại.
Hoắc Thận Ngôn ngồi trên giường rõ ràng vừa thức dậy, mái tóc ngắn không chải ngược ra sau đầu giống như trên video trước đó, ngược lại để vô cùng bình thường, khí chất ổn trọng thâm trầm trên người trong nháy mắt đã nhạt đi phân nửa.
Đôi mắt anh rơi trên người Nghê Cảnh Hề, vốn là đang nhìn mặt cô, nhưng chỗ ngực kia quá mức mê người.

Vì thế tầm mắt anh hơi dịch xuống dưới mấy phần.
Cô mặc áo sơ mi màu xanh nhạt vừa cởi ra hai nút, cần cổ trắng nõn thon dài nối liền với xương quai xanh và ngực, còn có mép áo ngực màu trắng nhạt như ẩn như hiện.

Vô tình phơi bày phong cảnh, nhưng hơn cả là vô số cám dỗ.
Con ngươi màu đen của Hoắc Thận Ngôn hơi rụt lại, đôi mắt hẹp dài bình thường nhìn thì bạc tình nhạt nhẽo, giờ phút này vì dục vọng trong đáy mắt mà nhuộm lên mấy phần tươi sáng.
Là kiểu sáng muốn ăn người ta.
Anh hơi ngẩng đầu cuối cùng đưa mặt đến gần Nghê Cảnh Hề, cổ họng vốn còn mang theo âm khàn khàn vừa ngủ dậy.
“Đến đây.”
Nghê Cảnh Hề nhìn mắt anh, thuận thế cúi đầu, lúc này mới phát hiện phong cảnh nơi ngực mình.
Cô đưa tay khép áo lại, cần cổ trắng nõn và xương quai xanh chợt bị che lại.

Nhưng động tác của cô dường như đã chậm, không thể ngăn được khắp phòng sinh hương.
Hoắc Thận Ngôn tung chăn ngồi dậy.
Khi anh ngồi trên giường còn không cảm thấy, nhưng vừa đứng dậy, người đàn ông tuấn tú mạnh mẽ cao 1m85 cho dù mang dép lê đứng ở trong phòng này, vẫn có vẻ ngột ngạt.
Căn nhà này của gia đình Nghê Cảnh Hề là lúc ông ngoại còn sống, được đơn vị cấp cho.
Ở những nơi như Thượng Hải, vị trí nơi này không dễ bắt bẻ, đáng tiếc thị trường bất động sản hiện nay cũng không thể phá dỡ, cùng với giá nhà luôn thay đổi, những hộ gia đình trước đây chỉ việc phá bỏ và di dời mua nhà mới, giờ đây cũng không còn hy vọng.
Sau khi bà ngoại đi đến viện dưỡng lão, căn nhà này chỉ còn mỗi mình Nghê Cảnh Hề.
Về sau cô kết hôn với Hoắc Thận Ngôn, cô cũng không chuyển vào biệt thự của anh, mà trái lại vẫn kiên trì ở nơi này.

Hoắc Thận Ngôn hiểu sự kiên trì của cô, không phản đối nhưng lại thường ở lại nơi này cùng cô.
Đương nhiên điều này cũng trở thành một lý do khiến cho trưởng bối Hoắc gia vô cùng có ý kiến với cô.
Suy cho cùng Hoắc Thận Ngôn sinh ra cao quý, cho dù ra nước ngoài du học cũng chưa từng chịu khổ, bây giờ lại ở cùng cô trong một căn nhà nhỏ chỉ năm mươi mét vuông, thật sự còn không to bằng cái hồ bơi của Hoắc gia.
Hoắc Thận Ngôn hai bước đã đến trước mặt cô, Nghê Cảnh Hề hơi ngửa đầu, cẩn thận nhìn vào mặt anh.

Công việc của anh quá bận, lúc trước ở Mỹ nửa tháng sau đó lại chuyển đến Hồng Kông nửa tháng.
Nói đến giữa hai người quả thực cũng đã có một tháng không gặp nhau rồi.
Công việc của Hoắc Thận Ngôn cường độ cao, mà anh lại không phải kiểu người thích gửi tin nhắn nói chuyện.

Đến nỗi sau khi nằm mơ thấy giấc mơ kia, trên đường Nghê Cảnh Hề trở về công ty khi bị kẹt trên đường cao tốc bèn mở di động của mình, lúc này mới phát hiện tin nhắn hai người gửi cho nhau, lại chỉ giới hạn trong chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.
Huống hồ giữa hai người còn ngăn cách bởi việc lệch múi giờ, thường lúc anh gửi tin nhắn chào buổi sáng đến thì cô đang ngủ.
Vợ chồng như hai người họ chắc cũng không có nhiều đâu nhỉ.
Lúc Nghê Cảnh Hề nghĩ ngợi lung tung thì Hoắc Thận Ngôn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, chỉ là cái nắm này khiến anh cau mày, vốn định ôm cô nhưng lúc này lại rũ mắt nghiên cứu cổ tay cô.
Tay áo sơ mi được cô kéo lên một nửa, lộ ra cổ tay trắng ngần, vốn còn không cảm thấy, nhưng đưa tay nắm lấy mới phát hiện quả thực quá gầy gò.
 “Sao em lại gầy đi nhiều thế này?”
Giọng nói của Hoắc Thận Ngôn ấm áp có lực, là giọng nói trầm thấp kiểu nam thần vừa mở miệng đã có thể thu hút được vô số tiếng hét chói tai của đám con gái.
Nghê Cảnh Hề bị anh hỏi đến hơi hoang mang, lúc trước cô nhiễm virut cảm sốt cao liên tục, nhưng lại gặp phải lúc tòa soạn có người đi công tác thiếu nhân viên, ban ngày cô đi làm tối đến mới đi cấp cứu.
Dày vò liên tục như vậy, rõ ràng đã sụt mất mười cân.

(10 cân của Trung bằng 5kg của mình)
Chuyện này cô không nói với Hoắc Thận Ngôn, đều là người trưởng thành, cho dù là vợ chồng cũng không thể ỷ lại vào mọi chuyện.
Anh có việc của anh, Nghê Cảnh Hề cũng không già mồm đến mức hy vọng một cuộc điện thoại của mình, sẽ khiến Hoắc Thận Ngôn buông xuống tất cả công việc chạy về Thượng Hải chỉ để cùng cô uống và tiêm thuốc.
Dù sao anh cũng không phải bác sĩ, cho dù cô nhìn thấy anh cũng sẽ không khỏe mạnh lại ngay được.
Cho nên cô mở miệng nói: “Không đẹp sao ạ?”

 “Quá gầy.” Hoắc Thận Ngôn nặng nề nói ra hai chữ, cảm xúc tự nhiên.
Ngược lại Nghê Cảnh Hề nghe thấy có hơi buồn cười, đại để là vị này ở trên cao quá lâu, bên cạnh nào có ai không phải cẩn thận mỗi chữ nói với anh, đối với mỗi một biểu cảm của anh đều cố gắng đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Đến nỗi dưỡng thành thói quen khi anh nói chuyện thì lời ít ý nhiều, có thể nói vài chữ chắc chắn sẽ không nói hơn một câu.
Dù sao cũng sẽ có người phỏng đoán được.
Nghê Cảnh Hề khẽ cười: “Em cảm thấy rất tốt mà, người khác ầm ĩ muốn giảm béo còn chưa có được hiệu quả như thế này đâu.”
“Không cho em học theo họ.” Lần này Hoắc Thận Ngôn lại nói thẳng.
Cô cười, đẩy nhẹ anh, chỉ chỉ mình: “Trên người dinh dính không thoải mái, em đi tắm trước đã.”
Hoắc Thận Ngôn nghe vậy, cũng không nói gì.
Nghê Cảnh Hề cầm áo ngủ và nội y của mình lên, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Lúc cô tắm cũng tiện gội đầu, bởi vì tóc dài quá dày, sấy cả nửa tiếng mới khô được nửa.
Đến khi cô về phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra thì phát hiện người trên giường đã ngủ say.
Cô bất đắc dĩ chớp mắt, lần này rất cẩn thận tắt điện, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, nhẹ nhàng giở một góc chăn lên, rồi mới nằm xuống.
Giường này cô mua lúc lên trung học, chỉ rộng 1m5, bình thường một người ngủ vẫn thấy rộng.
Bây giờ bên cạnh nhiều thêm một người, cơ thể đàn ông giống như lò lửa, cho dù không dán chặt thì hơi nóng vẫn liên tục truyền đến.
Hoắc Thận Ngôn rất không thích tiếng điều hòa, lúc anh ở nhà Nghê Cảnh Hề đều sẽ chiều ý anh không mở điều hòa.
Đêm Thượng Hải vào tháng 9 vẫn còn oi bức, dù lúc này bên ngoài đang đổ mưa.
Nghê Cảnh Hề lật tới lật lui trên giường không ngủ được, cho đến khi người bên cạnh không biết lúc nào đã đến gần, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô.

Sau lưng cô dán ở trước ngực anh, đường cong cơ thể hai người giống như hai bánh răng tương xứng, lập tức gắn chặt với nhau.
Trong bất giác, cô dần dần ngủ thiếp đi.
  *
Sáng sớm, mưa to cả một đêm sớm đã tạnh, mà ánh nắng vừa vặn, chiếu sáng cả thành phố vừa được cơn mưa cuốn trôi đi những xám xịt.
Ngay cả con hẻm bình thường nhìn rất chật chội, giờ phút này cũng thoáng rộng hơn hẳn.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng ồn ào của buổi sáng sớm, người lớn trong nhà hối thúc bọn trẻ nhanh đi học, kêu la quần áo trên lầu cứ đang nhỏ nước, còn có tiếng chim hót véo von thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ.
Nghê Cảnh Hề chợt mở mắt ngồi dậy, đưa tay sờ lên đầu giường, đến khi nhìn rõ thời gian trên di động, 7h30.
Cũng may, chưa muộn.
Cô khẽ thở phào, tung chăn ra mang dép vào, đi thẳng ra cửa định đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó cô kéo cửa phòng ra nhìn thấy người đàn ông đứng trong phòng khách, anh đang xoay lưng lại phía cửa phòng ngủ, hai chân dài được bao bọc trong chiếc quần dài sẫm màu, áo sơ mi màu xanh nhạt phẳng phiu, không một nếp nhăn.
Tỷ lệ cơ thể quá ưu việt, Nghê Cảnh Hề chân dài cao 1m7 cũng không nhịn được muốn vỗ tay cho anh.
Lúc này trong đầu cô lại lần nữa hiện ra hàng loạt cảnh tượng đêm qua.
May mắn là lần này cô đã tiến bộ hơn không ít khi đêm qua mình bị dọa đến mức suýt hồn bay phách lạc, chí ít vẫn có thời gian thảnh thơi thưởng thức đôi chân dài của chồng cô.
Cô dựa nghiêng bên cửa, chỉ kém hai tay vòng trước ngực nữa thôi.
Cũng chỉ một lúc, người đàn ông đứng bên bàn ăn giống như có cảm ứng, theo bản năng quay đầu lại nhìn, đến khi nhìn thấy Nghê Cảnh Hề dựa ở bên cửa khuôn mặt vốn nặng nề dần giãn ra.
Biểu cảm trên mặt Hoắc Thận Ngôn mặc dù không thay đổi quá lớn, nhưng trong đôi mắt thâm thúy ấy lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
 “Dậy rồi hả em.” Anh mở miệng nói trước.
Thấy anh muốn đi đến, Nghê Cảnh Hề đột nhiên nhớ ra mình còn chưa rửa mặt, hai ba bước đi thẳng vào nhà vệ sinh, ném lại một câu: “Em rửa mặt trước đã.”
Hoắc Thận Ngôn nhìn hành động của cô, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra ý cười rõ rệt.
 “Đến ăn bữa sáng trước đã.” Thấy Nghê Cảnh Hề lại muốn đi về phòng, Hoắc Thận Ngôn nói.
Nghê Cảnh Hề thở dài: “Em sắp muộn rồi.”
 “Sẽ không đâu.” Giọng Hoắc Thận Ngôn nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra chắc chắn như đinh đóng cột.
Nghê Cảnh Hề đứng im tại chỗ nhìn anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống ghế đối diện anh.

Bữa sáng đã dọn xong, bên cạnh còn có hộp thức ăn xem ra là sử dụng cho những bữa sáng này, điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông điển hình, há cảo tôm, phở cuốn, bánh tart trứng còn có cháo cá, vừa ngồi xuống đã ngửi được mùi thơm.
 “Bữa sáng là Đường Miễn đưa đến ạ?” Nghê Cảnh Hề thuận miệng hỏi.
Đường Miễn là trợ lý của Hoắc Thận Ngôn, chính là kiểu 24 tiếng đợi lệnh, sẵn sàng ứng phó tất cả yêu cầu của anh.

Trước khi Nghê Cảnh Hề kết hôn với Hoắc Thận Ngôn, Đường Miễn là người ở bên cạnh anh lâu nhất, tất nhiên ngay cả bây giờ thời gian hai người họ ở chung cũng dài hơn cô với anh.
Nào biết câu nói này lại để Hoắc Thận Ngôn nghe được, mày khẽ cau, đũa trắng vừa để lên lồng há cảo tôm bỗng dừng lại, lúc này mới nhẹ nhàng gắp há cảo tôm lên bỏ vào đĩa sứ màu trắng trước mặt Nghê Cảnh Hề.
Anh nói: “Là anh bảo cậu ta chuẩn bị.”
Nghê Cảnh Hề sững sờ, suy nghĩ hồi lâu, anh đây là tranh công ư?
Ăn xong bữa sáng, Nghê Cảnh Hề nhìn đồ đầy bàn đang định dọn dẹp, cũng không thể cứ để cả buổi sáng thế này được.

Nào biết Đường Miễn gọi tài xế lên, tài xế dọn sạch đồ, xách hộp thức ăn đi xuống.
“Em đi thay quần áo đi, anh đưa em đi làm.”
Hoắc Thận Ngôn nói như vậy, Nghê Cảnh Hề không từ chối xoay người đi vào phòng thay quần áo.

Đến khi cô đi ra, Đường Miễn vẫn đứng ở phòng khách, ngược lại trong tay Hoắc Thận Ngôn lại nhiều thêm một cái cà vạt.
Nghê Cảnh Hề nhìn thấy, đi tới chủ động lấy cà vạt trong tay anh, thắt lên cho anh.
Khi chưa kết hôn với anh, Nghê Cảnh Hề chưa từng thắt cà vạt cho ai, lần đầu tiên nhìn thấy anh thắt, Nghê Cảnh Hề muốn giúp kết quả lại không giúp được gì.
May là trong xương cô luôn không chịu thua, cho dù là thắt cà vạt cô cũng học đến tốt nhất.
Giờ đây kiểu gì cô cũng thắt được, một chiếc cà vạt ở trong tay cô không bao lâu sẽ có thể trở nên xinh đẹp.
Đợi cô nghiêm túc sửa sang cà vạt xong ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, từ mái tóc đen đến chân mày, lại đến mũi, miệng.
Hoắc Thận Ngôn đương nhiên chú ý đến ánh mắt này của cô, nhìn cẩn thận từng chút, giống như đang quan sát gì đó.

Nhưng suy nghĩ anh sâu, sẽ không dễ dàng mở miệng hỏi những lời như em đang nhìn cái gì.
Cuối cùng vẫn là Nghê Cảnh Hề không nhịn được bật cười, chủ động nói: “Đêm qua lúc em ở viện dưỡng lão với bà ngoại, không cẩn thận ngủ mất, sau đó mơ thấy anh.”
Hoắc Thận Ngôn yên lặng lắng nghe, chỉ nghe Nghê Cảnh Hề khẽ khàng thở dài: “Gương mặt anh rất mơ hồ, giống như bị làm mờ vậy, em làm thế nào cũng không thể nhìn rõ được.”
Đừng nói là Hoắc Thận Ngôn sững sờ, mà ngay cả Đường Miễn bên cạnh quả thực không nhịn được cũng lộ ra ý cười.
Chuyện Hoắc Thận Ngôn tự mình đưa Nghê Cảnh Hề đi làm rất ít, nhưng cũng không phải không có, mỗi lần Nghê Cảnh Hề đều sẽ bảo dừng xe cách công ty một con phố, sợ gặp đồng nghiệp.
Lần này mắt thấy sắp đến chỗ dừng xe, Hoắc Thận Ngôn đột nhiên chìa một tay ra, “Đem di động em ra đây.”
Nghê Cảnh Hề hơi sững sờ, giây lát sau, ngoan ngoãn lấy di động trong túi xách ra đưa cho anh.
Hoắc Thận Ngôn linh hoạt nhập mật mã, là ngày sinh của anh.
Sau khi anh lưu loát thao tác một hồi, di động được nhét về lại trong tay Nghê Cảnh Hề.

Cô không hiểu vì sao, cúi đầu bật sáng màn hình, nháy mắt sáng lên ấy tấm ảnh trên màn hình khóa xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là một tấm ảnh chụp, bối cảnh là bầu trời xanh và biển xanh, nước biển xa thẳm hiện ra màu xanh biếc rất trong.
Người đàn ông trong ảnh tay nắm vô lăng, đây là buồng lái của một chiếc du thuyền nhỏ, Hoắc Thận Ngôn mặc một bộ đồ trắng hơi nghiêng đầu, hiển nhiên là chú ý đến di động đang đưa lên của người bên cạnh, trong nháy mắt anh nghiêng đầu Nghê Cảnh Hề đã chụp lại tấm ảnh này.
Nghê Cảnh Hề không ngờ anh sẽ tự tay tìm tấm ảnh này ra, còn đặt làm màn hình khóa……
 “Như thế này thì em sẽ không quên nữa đâu.”
Giọng nói nhè nhẹ của người đàn ông từ bên cạnh truyền đến..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play