Trong căn phòng mờ tối, người đàn ông đứng bên rèm cửa dày dặn, hơi cúi người lưu loát mặc quần dài vào, thân trên trần trụi lộ ra trong tầm mắt, cơ bắp rõ ràng, e là dưới ánh sáng âm u cũng vẫn chói mắt.
Đặc biệt là lúc anh hơi nghiêng người, quần dài màu xám nhạt vừa mặc vào che chắn rõ ràng đường nhân ngư từ phần eo chạy dọc xuống.
Nghê Cảnh Hề ở phía sau nằm sấp trên giường, yên lặng ngắm nhìn anh.
Trên giường bừa bộn, mái tóc dài của cô xõa tung trên vai, sau lưng, và đổ lên gối đầu trắng tinh.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được vừa rồi trên chiếc giường này đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi người đàn ông đưa tay cầm áo sơ mi lên định mặc vào, đột nhiên xoay đầu lại nhìn Nghê Cảnh Hề trên giường, trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”
Nghê Cảnh Hề sững sờ, há miệng vừa muốn nói, anh là, anh là……
Rõ ràng trong lòng cô biết anh là ai, nhưng khiến cô ngạc nhiên là lúc cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, lại không sao nhớ ra được dáng hình của anh.
Khuôn mặt thành thục, cơ thể quyến rũ này lại mơ hồ trong mắt cô.
Nghi hoặc và mê man nháy mắt ngập tràn trong đầu, tất cả lời nói đều nghẹn trong cổ họng, không phát ra được một âm tiết.
Suy nghĩ này không biết là sợ hãi hay là gì, mà khiến cho cả người cô bỗng nhiên run rẩy.
  ……
Nghê Cảnh Hề chợt mở mắt ra, kèm theo nỗi khiếp sợ vẫn còn sót lại trong lòng.

Nháy mắt cô mở mắt ra nhìn thấy bức tường trắng đối diện, chỉ có vài giây, ý thức của cô vẫn còn dừng lại trong giấc mơ ban nãy.
Là mơ hay không mơ.
Cảnh tượng quá mức rõ rệt vẫn còn đọng lại trong đầu cô.
Cho đến khi giọng nói già nua bên cạnh lại lần nữa kéo suy nghĩ của cô quay về, “Đây là sao thế?”
Bà cụ mái tóc bạc phơ bên cạnh vốn đang yên lặng ngồi trên xe lăn xem tivi, chỉ cảm thấy người ngồi trên ghế bên cạnh run rẩy dữ dội.

Đến khi bà cụ xoay đầu thì nhìn thấy Nghê Cảnh Hề bỗng mở mắt ra, đôi mắt to kia vốn đen sáng trong nháy mắt trừng rất to.
Không hề thấy vẻ mơ hồ vừa tỉnh dậy trong giấc mộng, mà giống như bị bóng đè nhìn thôi cũng dọa người.
Nghê Cảnh Hề chớp chớp mắt nhìn xung quanh, đương nhiên nhận ra đây là nơi nào, là phòng sinh hoạt chung của viện dưỡng lão.
Cho dù mỗi cuối tuần có bận đến thế nào, cô cũng sẽ rút thời gian đến ở cùng bà ngoại, bà ngoại cô ở viện dưỡng lão này.
Bà cụ nhìn cháu gái, đưa tay kéo bàn tay Nghê Cảnh Hề để trên đầu gối, sờ vào lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, hỏi: “Có phải cháu mơ thấy ác mộng không?”
 “Không phải ạ.” Nghê Cảnh Hề không muốn để bà lo lắng, lắc đầu.
Trong lòng bà cụ thở dài, đứa trẻ này quá quật cường, cho dù cô ở bên ngoài vất vả thế nào, mệt mỏi ra sao thì từ trước đến nay đều không nói cho bà biết.

Nghê Cảnh Hề nhìn các cụ ông cụ bà tụ tập ở cách đó không xa, thấp giọng hỏi: “Sao ngoại không chơi cùng họ?”
 “Bà không đi, không phải cháu đến ở cùng bà à.” Trong lòng bà cụ đắc ý, cho dù bà luôn nói nơi này rất tốt, không cần Nghê Cảnh Hề mỗi tuần đều đến, nhưng cô vẫn đến.
Cho dù có một lần công việc quá bận rộn, chỉ còn hai mươi phút nữa là kết thúc giờ thăm nom, cô vẫn chạy đến.
Các cụ già trong viện dưỡng lão cũng có nhóm nhỏ, nói đến cô gái nhà bà, ai lại không nói hiếu thuận đây.
Bà cụ đưa tay sờ mu bàn tay cô, khẽ nói: “Có phải cháu mệt không?”
Chữ này đột ngột giống như nặng tựa ngàn cân, đè vào trong lòng cô.
Nghê Cảnh Hề thoáng rũ mắt, có hơi tự chế giễu nhếch khóe môi.
Mười tám tuổi cô đã một mình phụng dưỡng bà ngoại, gánh vác trách nhiệm không nên do một học sinh gánh, cô cũng chưa bao giờ để chữ mệt này, nói ra từ trong miệng cô.
Đến nỗi tất cả mọi người đều cho rằng Nghê Cảnh Hề được làm bằng sắt thép, chắc chắn sẽ không mệt.
Lúc này tiếng chuông di động vang lên, yên bình khắp phòng cũng không thể ngăn được tiếng kèn lệnh như ngựa sắt binh qua này, đối với Nghê Cảnh Hề mà nói, tiếng chuông này có nghĩa là công việc.
Cô bất đắc dĩ cười với bà ngoại, đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại.
Đến khi cô thuận tay đóng cửa phòng sinh hoạt chung lại đi ra ngoài, thì có vài bà cụ đến trò chuyện với bà ngoại, người già trò chuyện không có gì khác chính là nói về con cháu nhà mình.
Không đến một lúc, có một bà cụ bắt đầu nghe ngóng tình hình của Nghê Cảnh Hề.
Bà ngoại nhìn bà ấy, bà cụ này không quen mắt lắm, chắc là vừa vào viện không bao lâu.
Vì thế bà ngoại hơi ngước cằm, có chút đắc ý nói: “Đứa trẻ nhà tôi không có bạn trai.”
Bà cụ hỏi lời này đang vui mừng, bà ấy có một đứa cháu trai, ở trong mắt bà đó là người cái gì cũng tốt, chỉ mỗi ánh mắt là quá cao, mãi cũng không tìm bạn gái.

Bà ấy nhìn thấy cháu gái của bà cụ này bộ dáng thật sự xinh đẹp, nghe nói công việc cũng tốt, là phóng viên lớn.
Dự tính trong lòng bà ấy còn chưa tính xong, bà ngoại đã nói: “Nó đã kết hôn rồi.”
  *
Bảy giờ tối, đêm đến gió mạnh kèm theo một trận mưa to.

Tình hình giao thông của cả Thượng Hải vốn không tính là thông suốt, đã hoàn toàn tắc nghẽn.

Trên cao tốc quận trung tâm ô tô kéo dài vài km, đèn đuôi xe màu đỏ nối thành một hàng dài, lập lòe ánh sáng kỳ lạ dưới sự đan xen giữa màn đêm và màn mưa.
Nghê Cảnh Hề cuối cùng cũng chạy về công ty trong cơn mưa tầm tã, nói là công ty chứ thực ra cô làm việc ở tòa soạn.
Nếu nói điều gì khiến người ta khắc sâu ấn tượng nhất ở đô thị nhiều người nước ngoài này, thì những người từng xem phim về đề tài dân quốc, chỉ e là đều sẽ nhớ đến những đứa trẻ bán báo đứng trên đường vẫy tay và ra sức gào to.
Nơi cô làm việc chính là tòa soạn được tất cả mọi người, cho là ngành công nghiệp hoàng hôn*.

(夕阳产业: Ngành công nghiệp hoàng hôn đề cập đến một ngành công nghiệp trong đó tổng số lượng bán sản phẩm đã giảm hoàn toàn trong một thời gian duy trì hoặc đã có sự tăng trưởng chậm lại thường xuyên.

Đó là một tên gọi hình ảnh của ngành công nghiệp truyền thống có xu hướng giảm.

Đặc điểm cơ bản của ngành công nghiệp hoàng hôn là nhu cầu tăng trưởng chậm lại hoặc đình trệ, và năng suất công nghiệp thấp hơn mức trung bình của các ngành công nghiệp khác nhau, cho thấy xu hướng giảm.

Ngành công nghiệp hoàng hôn có liên quan đến vòng đời sản phẩm.

Một số công nghệ sản phẩm đã trưởng thành, sự đổi mới liên tục đã cạn kiệt, thị trường bão hòa, sản phẩm có xu hướng đồng nhất, cạnh tranh khốc liệt và lợi nhuận thấp.

Theo Baidu)
Bởi vì có một bản thảo xảy ra vấn đề, ngay cả Nghê Cảnh Hề không liên quan cũng bị kéo về giúp đỡ xử lý, lúc chủ biên mắng người hai tay chống hông, nước bọt văng tứ tung trong không trung.
Bên dưới cho dù là tổ trưởng hay tổ viên ai ai cũng im lặng không lên tiếng, không dám nói chuyện.
Chủ biên có lẽ đã mắng đủ, cảm thấy thời gian quả thực không đủ nên để họ nhanh chóng trở lại làm việc.
Hoa Tranh ở bên cạnh vào nhóm muộn hơn Nghê Cảnh Hề nửa năm, sau khi chủ biên rời khỏi rốt cuộc không nhịn được đập đập quả bóng bàn trong tay, cô gái tuổi nhỏ, trên mặt không nhịn được, dù là vẻ mặt hay môi trề ra, cũng đủ để viết lên hai chữ khó chịu rõ ràng.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của chủ biên, lúc này cửa chớp phòng làm việc mặc dù đóng chặt, nhưng mang máng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của người bên trong.
 “Dựa vào cái gì cô ta làm hỏng, lại kéo chúng ta tăng ca cùng chứ?”
Hoa Tranh có lẽ cảm thấy một bụng bất mãn tích lũy ở trong lòng quá ngột ngạt, nên muốn lôi ra nói.

Cô ngồi bên cạnh Nghê Cảnh Hề, tuổi hai người lại xấp xỉ, đương nhiên đối tượng thổ lộ chính là Nghê Cảnh Hề.
Cô ta trong miệng Hoa Tranh mặc dù không nói rõ, nhưng ai cũng biết là nói đến vị lúc này đang đứng trong phòng làm việc của chủ biên kia.
Ôn Đường, một phóng viên của tờ Tin tức Nhân dân Thượng Hải, cũng xem như là cực kỳ có tiếng trong ngành tin tức Thượng Hải.

Cô ta không chỉ sắc sảo trong ngòi bút của mình, mà còn có sắc đẹp hơn người.

Ở trong giới tin tức thâm nhiễm một vài năm, cô ta luôn mang dáng vẻ trên thế giới này không có nhân vật nổi tiếng nào là cô ta không phỏng vấn được.

Chỉ đáng tiếc, lần này hoàn toàn thất bại.
Đến hạn kết thúc bản thảo, cũng chưa nộp lên.
Hoa Tranh đạp hai chân, ghế bánh xe trượt về phía Nghê Cảnh Hề, đến khi cánh tay cô ấy chống lên bàn làm việc của Nghê Cảnh Hề thì thấp giọng nói: “Cậu biết lần này Ôn Đường vì sao không nộp được bản thảo lên không?”
Nghê Cảnh Hề vốn đang gõ bàn phím, bị cô đụng một cái, ngón tay dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn.
Mặc dù tạm thời tăng ca rất khó chịu, nhưng Hoa Tranh vừa nghĩ đến Ôn Đường xui xẻo, thì trong lòng chỉ cảm thấy khoái chí.
Theo lý mà nói người làm phóng viên như Ôn Đường sẽ không có mâu thuẫn gì với người mới như các cô, nhưng Ôn mỹ nhân trời sinh cao ngạo, nói thông tục một chút chính là mắt mọc trên trán, cho dù các cô vào tòa soạn cũng sắp một năm, nhưng Ôn mỹ nhân nhìn thấy các cô vẫn nghênh cằm, mở miệng thì là ‘Này’.
Ngay cả tên cũng không có.
Hoa Tranh đè thấp giọng nói: “Cô ta vậy mà bảo đảm với chủ biên, nhất định sẽ phỏng vấn được CEO tập đoàn Hằng Á, cậu nói xem cô ta có phải không tự lượng sức hay không.”
Một tiếng cười không thể kiểm soát, phụt ra từ trong miệng Hoa Tranh.
Đầu ngón tay Nghê Cảnh Hề vốn vừa đưa lên, còn chưa ấn xuống một phím, lại dừng lại.
CEO tập đoàn Hằng Á……
Lúc này di động Hoa Tranh đã đưa đến trước mặt Nghê Cảnh Hề, trên màn hình đang phát một đoạn video.
Ban đầu đèn flash trong video lập lòe, quay video trắng một mảng, cho đến khi có vài chiếc xe rất có trật tự từ từ dừng lại ở cuối thảm đỏ.         
Lúc người đàn ông mặc đồ vest màu nâu sẫm xuống xe, video vốn ầm ĩ lại yên tĩnh trong chớp mắt, duy chỉ có tiếng đèn flash vẫn còn đang làm việc.
Lúc người đàn ông từ trong xe bước xuống, cả người đứng vững, cơ thể thoạt nhìn vô cùng thẳng tắp.

Mái tóc ngắn đen tuyền của anh được gọn gàng chải ngược ra sau, khi anh ngẩng đầu, video vì vấn đề góc độ nên chỉ chụp được một bên mặt anh.
Nhưng vẫn không che giấu được vẻ tuấn tú của anh, gương mặt này quả thực còn hơn hẳn cả ngôi sao nam, đến nỗi khi ánh đèn chiếu lên cánh mũi anh, ánh sáng và bóng tối không cố định, đường nét khuôn mặt giống như được dao khắc ra.
Sau đó anh sải bước vào hội trường.
Cả video không dài quá năm mươi giây, anh thậm chí không nói một lời, nhưng khí thế cuốn hút trên người kia, thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Nói là cường thế bá đạo, nhưng mặt mũi anh ôn hòa, cũng không quá mức mạnh mẽ.
Nhưng hai chữ ôn nhuận lại cách anh rất xa, nhìn tới nhìn lui cứ có cảm giác mâu thuẫn.
Có lẽ, chính là cảm giác mâu thuẫn này mới có thể đi vào lòng người như thế.
Nghê Cảnh Hề còn chưa có động tác, Hoa Tranh đã giống như tìm được đối tượng dốc bầu tâm sự, đưa tay kéo thọa bàn mình ra, từ bên trong cầm ra một quyển tạp chí kinh tế, lật vài trang đến trang mình muốn tìm.
 “Có phải là kiểu đẹp trai nhân gian không đáng giá, mà anh ấy đáng giá hay không.” Hoa Tranh chỉ vào bức ảnh phỏng vấn duy nhất trên tạp chí, vẫn chỉ là một bên mặt, khoa trương chỉ vào nói: “Những tổng tài bá đạo đóng trong phim truyền hình, mấy ai đuổi kịp được một phần vạn vẻ bá đạo, thâm thúy, nội liễm, ổn trọng, tuấn tú……của anh ấy chứ.”
Nghê Cảnh Hề rốt cuộc không nhịn được, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt, khóe môi còn kèm theo nụ cười.
Bị sự khoa trương của Hoa Tranh chọc cho không nhịn được.
Nhưng tầm mắt của cô lướt nhanh trên tạp chí, nói thực cô vẫn thật sự chưa từng xem bài phỏng vấn này.
Trong bài viết giới thiệu chi tiết về bối cảnh và lý lịch của anh, bối cảnh đủ vững vàng, lý lịch còn kinh người hơn.
Tập đoàn Hằng Á là do gia tộc Hoắc thị sáng lập, sự thịnh vượng của gia tộc bắt nguồn từ cuối triều Thanh đầu thời kỳ dân quốc.

Tổ tiên tiếng tăm lẫy lừng, nhưng vị CEO mới nhậm chức này không phải đơn thuần dựa vào bậc cha chú che chở, trong thời gian anh đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc trong tập đoàn, kinh doanh truyền thông của Hằng Á đứng đầu thế giới, doanh thu tăng đến 15% trong vòng ba năm liên tiếp.

Có năng lực, có thủ đoạn, cho nên anh trẻ tuổi đã nắm quyền chính toàn gia tộc cũng không kì lạ.
Hoa Tranh nói đến hăng hái, không nhịn được thấp giọng nói: “Vị này tính tình rất khiêm tốn, sau khi đảm nhận vị trí CEO thì số lần chấp nhận phỏng vấn đếm không quá năm ngón tay, Ôn Đường lại không tự lượng sức bảo đảm với chủ biên, nói nhất định có thể lấy được bài phỏng vấn của anh ta.

Chủ biên nghe tà thuyết mê hoặc của cô ta, cũng muốn viết một tin lớn, bây giờ thì hay rồi, bê đá đập lên chân mình.”
“Loại nhân vật nổi tiếng này, cô ta muốn gặp thi gặp được chắc?”
Tầm mắt của Nghê Cảnh Hề rơi trên tiêu đề thể chữ đen cực to trên tạp chí, khẽ cười mấp máy môi đọc ra ba chữ.
“Hoắc Thận Ngôn.”
  *
Lúc ra khỏi tòa soạn, cơn mưa đã lắng, cũng không phải mưa to nhấn chìm bầu trời như trước đó nữa.

Nhưng chuyến xe cuối cùng đã sớm bỏ lỡ, lúc này chỉ có thể gọi taxi về.
May mà trước khi đi, tổ trưởng nói phí taxi có thể dùng để thanh toán giờ tăng ca.
Khi Nghê Cảnh Hề ngồi xe về đến nhà, vừa vào hành lang đã ngửi thấy mùi ẩm mốc của ngôi nhà cũ mỗi khi đến ngày mưa dầm.
Chung cư cũ kỹ trong hẻm Thượng Hải, thỉnh thoảng sẽ kéo đô thị lớn cực kỳ hiện đại này quay trở về thời kỳ nghèo khó.

May thay đêm nay mưa to, đồ của các hộ gia đình để ở bên ngoài đều đã dọn về, bằng không vào ban ngày sẽ trông cổ xưa hơn.
Cô dùng chìa khóa mở cửa, ngay cả đèn cửa phòng khách cũng không mở, dựa vào thói quen đi thẳng đến phòng ngủ.
Đến khi cô thả túi xách lên bàn ngay cửa, thuận tay ấn vào công tắc điện phòng ngủ, ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu cùng lúc đổ xống, lúc dư quang cô liếc lên giường, thì cả người chợt sững sờ.
Sau đó tay cô bỗng nắm lấy cái ghế bên cạnh, dường như chỉ cần có động tĩnh, cô có thể xách lên ném tới.
Cho đến khi cô đè ép sự hoảng sợ xuống, chậm rãi quay đầu nhìn thấy người đàn ông yên lặng ngủ say trên giường.
Hoàn toàn thở phào.
Cô quay đầu nhìn giá áo đầu giường, đang treo ngay ngắn bộ vest ba mảnh, đây là thói quen của anh, cho dù quần áo đã mặc cũng sẽ treo lên ngay ngắn.
Nghê Cảnh Hề từng cười anh là tính khí thiếu gia.
Người trên giường vẫn không phản ứng, Nghê Cảnh Hề dứt khoát nhìn tới nhìn lui mặt anh.

Trong giấc mơ ở viện dưỡng lão, cô thật sự sắp quên mất tướng mạo của anh rồi.
Cũng phải, nào có vợ chồng nào giống như họ, có thể một tháng không gặp mặt, ngay cả điện thoại cũng ít gọi.
Cô nhìn Hoắc Thận Ngôn đang ngủ say, nhìn mãi bỗng nhiên nghĩ đến đêm nay vì sao Ôn Đường không phỏng vấn được anh, liên lụy mình tăng ca lại cảm thấy hơi buồn cười.
Đây tính là gì?
Nhân vật nổi tiếng mà người khác hao hết tâm tư cũng không gặp được, giờ phút này lại đang nằm trên giường của cô..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play