Chuyển ngữ: Trần
Anh ta xuống xe, bước đến căn nhà công-te-nơ lụp xụp kia. Cửa chắn một nửa, bên trong vừa bẩn thỉu vừa ngột ngạt, bốc mùi hôi thối nồng nặc. Trên giường có một người đàn bà đắp ga trải giường, đội trưởng Hoàng trông thấy anh ta, vội vàng dặn dò đôi cậu định đi. Lý Thành đưa tờ giấy ra trước mặt cậu nhóc: "Việc đấy, anh sếp lái xe kia cho."
Cậu nhóc một chốc vẫn chưa kịp phản ứng, chớp đôi mắt to, mặt thoắt cái đỏ lựng lên: "A..." Cậu nhận lấy tờ giấy, nhìn cho thật kỹ, rồi cẩn thận cất vào trong túi, "Cảm ơn anh."
"Lôi Tử tốt tính thật đấy." Đội trưởng Hoàng chép miệng, "Hồi trước ở trong tù đã vậy rồi. Tốt bụng, còn trượng nghĩa, hồi đó suốt ngày gọi cậu ta tới phòng y tế giúp việc..."
"Sếp kia..." Cậu bé bỗng chợt chen miệng vào, "họ Lôi ạ?" Cậu mím chặt môi, "Gọi số này là có thể gặp được anh ấy ạ?"
Lý Thành liếc mắt nhìn cậu ta. Nói là phiền, kể thì cũng đáng thương đấy. Nhưng mà bảo là đáng thương, thì mẹ kiếp thật sự bẩn vãi ra. Anh ta quay đầu đi, ấn vai đẩy đội trưởng Hoàng ra ngoài.
Lúc lên xe, bầu không khí có phần kỳ quái. Mặt Quan Huệ Lương đỏ chót, cùi chỏ gác lên cửa sổ xe, ngón trỏ tì chặt lên môi, mắt mông lung nhìn ra bên ngoài, mày mắt đong đầy ý cười.
Thiểu năng cũng thừa hiểu chuyện gì xảy ra. Lôi Tử lại chẳng hề mắc cỡ, thoải mái đánh vô lăng, hào sảng nói: "Anh Hoàng này, tôi thả anh xuống đầu đường Bát Vỹ nhé!"
Đội trưởng Hoàng xuống xe ở đầu đường Bát Vỹ. Ghế sau chỉ còn lại mỗi mình Lý Thành. Đi qua đường Dân Chủ, lúc tới ngã ba quảng trường Thắng Lợi, anh ta kéo kính xe xuống, chỉ vào một dãy chung cư cao cấp phong cách Tây Ban Nhà bên phía đông: "Ấy, sếp Lôi, nhà anh phải tòa kia không?"
Tường nhám bên ngoài màu đỏ đất, thang máy lộ thiên, cửa sổ sát đất. Anh ta chỉ tòa cao nhất trong đó, "Tòa Khởi Lực Danh Tỉ số 1." Kiến trúc sang chảnh tiêu biểu có tiếng ở khu trung tâm.
Lôi Tử thản nhiên "ừ" một tiếng đáp lại. Lý Thành cười nói: "Thế anh qua chỗ trung tâm Thương mại Thế giới lại phải đi vòng rồi." Anh ta gạt kính lên, "Dừng bên đường giúp tôi là được."
Lôi Tử chẳng khách sáo với anh ta, ngón áp út xoay vô lăng đã chuẩn bị nhấc lên, Lý Thành lại đột nhiên nói: "Ui, bụng tôi hơi khó chịu." Anh ta nhăn mặt vẻ ái ngại, "Sếp Lôi, nhờ toilet nhà anh chút, được không?"
Lần đầu tiên, Lôi Tử nhìn anh ta qua gương chiếu hậu. Ánh nhìn rất chuẩn, rất mạnh mẽ, của một thương nhân thành đạt, cũng là của một tên tội phạm giết người từng ngồi tù. Lý Thành vẫn ngồi tại chỗ như thường, giả bộ khó chịu. Tay phải không ngừng xoay xoay một vật kim loại trong túi áo ngoài, to bằng cái cúc áo, một mặt phủ lớp từ tính dạng nam châm neođim.
Chiếc Jaguar chầm chậm đỗ vào vị trí, cách đó vài bước là thang máy của đơn nguyên tương ứng. Lôi Tử và Quan Huệ Lương lần lượt xuống xe, ăn ý sóng vai, quét vân tay, bước vào thang máy.
Lý Thành đi sau bọn họ. Quan Huệ Lương vẫn chưa từng nhìn thẳng vào mắt anh ta, như thể chột dạ, cũng như thể xem thường. Qua cánh cửa thang máy kim loại, Lý Thành quan sát rõ ràng tỉ mẩn, bộ com-lê vừa vặn của anh. Kiểu tóc thời thượng gọn gàng hệt như siêu sao, ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn bạch kim, còn có mùi hương giống hệt mùi trên người Lôi Tử.
Anh ta đã biết bọn họ là thế nào rồi.
Thang máy lên đến tầng cao nhất. Hành lang hẹp dài chỉ có duy nhất một cánh cửa, cũng là khóa vân tay. Hiển nhiên cả tầng này đều là của bọn họ. Lôi Tử mở cửa, để Quan Huệ Lương vào trước. Trong nhà có tiếng lạch bạch, có thứ gì đó chà lên sàn nhà, chạy lại đây, lách qua bắp chân của Quan Huệ Lương nhào tới chỗ Lôi Tử, ôm chân hắn ra sức lắc mông.
Lý Thành biết giống chó này, Corgi thì phải. Nhưng hơi khác với hình thường thấy trên mạng, con này mới vài tháng tuổi, chân ngắn tũn, tròn ung ủng, chẳng khác gì cục bông.
"Nhớ ba hả, nhóc béo..." Một tay Lôi Tử nhấc mông bế cục bông nhỏ kia lên. Không thể phủ nhận, bộ dạng bế cún con của hắn đẹp trai ngất ngây. Nụ cười xán lạn, vừa né chiếc lưỡi thè ra liếm của bé cún, vừa tháo chiếc đồng hồ bét cũng phải vài chục vạn, cứ thế tiện tay ném vào giỏ đựng chìa khóa gần cửa, vác cục thịt lông xù kia lên vai, hỏi Lý Thành: "Uống nước quất không?"
Đừng nói là sếp lớn thế này, cho dù là nhân viên phục vụ ở quán đồ uống cũng biết làm màu kêu "nước tắc" rồi. Cái từ nước quất này, quả thực đã lâu chưa nghe tới.
Lý Thành xua tay: "Nhà vệ sinh..."
Lôi Tử thay dép lê, đích thân dẫn anh ta đi. Toilet ngoài khá gần cửa, quẹo hai cái là tới. Nửa chừng có một dì qua độ năm mươi bước ra từ phòng cho người giúp việc, xách túi chuẩn bị ra về: "Cậu về rồi đấy à." Thấy Lôi Tử, bà ấy nở nụ cười tự nhiên, có lẽ quan hệ ngày thường khá tốt, "Bốn món, một canh măng tươi, một canh nấm đấy nhé, tôi về trước đây."
"Dì bỏ gừng xắt sợi vào chưa?" Lôi Tử kéo vai bà ấy lại, hỏi nhỏ.
"Bỏ rồi, bỏ rồi." Dì giúp việc thấp giọng, liếc về phía phòng khách, như là sợ Quan Huệ Lương nghe thấy, vỗ lên bàn tay Lôi Tử cứ như đối đãi với con trai mình, "Yên chí đi!"
Lôi Tử cười, tạm biệt bà ấy, cũng hệt như một cậu con trai, rồi dẫn Lý Thành tới toilet, nắn mông bé cún, nói: "Ăn bữa cơm rồi hẵng về, có sườn đấy."
"Cảm ơn nhé, cơ mà đội còn cả tấn việc." Lý Thành bước vào, đóng cửa, vừa quan sát kết cấu căn phòng, vừa lật nắp bồn cầu, ngồi lên. Phòng này ánh sáng hơi tù mù, góc chết cũng nhiều, rất thích hợp để gắn máy nghe lén. Tiếc rằng lại cách khu vực sinh hoạt chính của Lôi Tử và Quan Huệ Lương quá xa.
Năm, sáu phút sau, anh ta đứng dậy, giật nước, rửa tay, mở cửa ra ngoài. Bất ngờ là, Lôi Tử không hề đợi anh ta trước cửa, hiển nhiên chẳng hề đề phòng gì anh ta.
Anh ta tự tiện rẽ phải, men theo bức tường lát đá cẩm thạch, cứ cách vài bước lại treo một bức tranh sơn dầu, tiến về phía trước. Bắt gặp cánh cửa đầu tiên không khóa, anh ta khẽ vặn tay nắm, lách vào.
Đây là phòng thay đồ, bét nhất cũng phải bảy, tám chục mét vuông, hệt như cứ địa bí mật của đặc công cao cấp trong phim điện ảnh nước ngoài. Tủ quần áo không cánh treo đầy những bộ com-lê đủ mọi màu sắc. Áo sơ mi, vest gile, còn cả giá cà vạt xếp thành từng hàng, cùng với giày da phân loại theo hãng, tất cả đều là đồ dành cho nam.
Anh ta kéo ngăn kéo khảm đá vân mẫu ra, kinh ngạc khi thấy hàng tá thắt lưng, đồng hồ hàng hiệu, nút tay áo đá quý, đương nhiên còn có cả đồ lót, muôn hình vạn trạng, vô vàn kiểu quần lót gợi cảm.
"Đội trưởng Lý." Đằng sau có người cất tiếng gọi, anh ta quay đầu lại, thấy Lôi Tử đang đứng đó xắn tay áo. Áo com-lê đen đã cởi ra, cúc cổ áo sơ mi trắng mở phanh, lộ ra cơ bắp săn chắc bên trong cùng với sợi dây chuyền vàng mảnh trên cổ.
"Mẹ kiếp, tà dâm vãi!" Lý Thành bước về phía hắn, hai mắt dán lên những món đồ xa xỉ trên tường, hằn học nói, "Cái đám người có tiền này!"
Lôi Tử cười cười, chẳng hề để tâm: "Nếu anh có hứng thì tôi dẫn anh đi tham quan một vòng nhé." Nói rồi, hắn nghiêng người, nhường đường cho Lý Thành. Lúc lướt vai bước qua, Lý Thành chú ý đến mặt dây chuyền của hắn, là một cây thập tự giá nhỏ, một người đàn ông gầy trơ xương bị đóng bên trên, hẳn nhiên là chúa Giê-su gặp nạn: "Sếp Lôi, anh tin Chúa à?"
"Được rửa tội sau khi quen Tiểu Quan." Lôi Tử chẳng hề lấp liếm, mở từng cánh cửa phòng ra cho anh ta xem, "Mỗi cuối tuần đều đi dự lễ. Chúng tôi có một quỹ từ thiện, chuyên để giúp đỡ những trẻ em mắc hội chứng Down. Anh có thời gian thì có thể qua xem, bọn trẻ rất dễ thương đấy." Nhắc đến bọn trẻ, hắn nở nụ cười, "Đương nhiên, cũng rất nghịch ngợm."
Khoảnh khắc này, Lý Thành chẳng thể nào không cảm động trước sự chân thành của hắn. Đây là một con người đơn thuần, lương thiện. Anh ta đã từng xem hồ sơ vụ án của hắn. Xét từ góc độ nào đó, hắn quả thực là loại anh hùng Lương Sơn Bạc cô độc quả cảm.
Cảm xúc ấy khiến Lý Thành có chút lung lay. Thành thử, khi Lôi Tử dẫn anh ta tới phòng ngủ chính, anh ta lại do dự một chốc, rồi mới kẹp lấy vật kim loại trong túi áo khoác kia ra.
Phòng ngủ chính không có cửa. Bên ngoài là một phòng khách phụ riêng tư. Lối vào phòng ngủ bày một bức tượng điêu khắc kim loại rất lớn, cành nhánh tua tủa như san hô, tổng thể là màu sắt gỉ, kết hợp với gạch men hai màu vàng đen xung quanh tạo cảm giác xếp lớp xa hoa, căng thẳng. Lý Thành vụng trộm ấn máy nghe lén kim loại vào giữa những nhành cây dữ tợn kia, nó lập tức dính vào.
Lúc rời khỏi tòa Khởi Lục Danh Tỉ số 1 đã là giờ cơm tối. Lý Thành tới ven đường bắt xe, đeo tai nghe bluetooth, nhìn những tòa kiến trúc vụt qua cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi.
Giống như đội trưởng Hoàng nói, anh ta là dân kỹ thuật, vấn đề gì cũng thích dùng kỹ thuật để giải quyết. Anh ta để lại nhà Lôi Tử một chiếc máy nghe lén mini, ngoại trừ nam châm hút kim loại ra thì chẳng có điểm gì nổi bật. Có thể lưu trữ dữ liệu từ xa về điện thoại, bán kính phủ sóng mười lăm mét, nguồn điện có thể duy trì liên tục mười tám tiếng.
Lúc Lý Thành leo lên cầu thang cũ kỹ để về nhà thì tai nghe vẫn luôn im ắng chợt có tiếng, là Quan Huệ Lương: "...Đã biết em ghét gừng rồi mà anh còn..."
Có lẽ bọn họ đang nói chuyện ở phòng khách phụ. "...Hoa Hoàn cũng bảo, gừng tốt cho sức khỏe của em..." Đây là giọng Lôi Tử, yên lặng một hồi, đột nhiên, bộp một cái, giống như tiếng bàn tay đánh lên cơ thể. Tuy không nhìn thấy, nhưng Lý Thành không khỏi suy đoán, hắn đánh vào mông Quan Huệ Lương, mà còn không phải cách một lớp quần.