“Đúng rồi, tết năm nay con không về, thằng hai thì ngày mai nó đi rồi, kỳ nghỉ của nó cũng sắp kết thúc, mấy ngày nay là đổi ngày nghỉ với người khác, tết thì thay ca cho người ta.”

Tạ Nhã Tri sửng sốt: “Ngày mai lão nhị phải đi?!”

“Nó còn chưa nói mấy câu với mẹ, tới bữa cơm cũng chưa ăn…” Nếu lão nhị đi rồi vậy đứa bé kia thì sao? Nó vẫn sẽ ở lại nơi này hay là đi cùng với nhau, nó sẽ về thôn Kiều Tâm?

Đúng vậy, nó không có khả năng về lại nhà họ tạ, nó cũng không lựa chọn về nhà họ Khương nhưng nó còn có vợ, có thể về lại trong thôn.

Nhưng bà ta không thể để con trai của chính mình về lại trong thôn được.

Ban đêm ông nội Khương ngồi ở trước đèn bàn, chà lau cặp kính của chính mình, trên mặt ông đã không còn dáng vẻ cợt nhả lão ngoan đồng như ban ngày nữa, ngược lại trở nên cực kì nghiêm túc, đeo kính vào, ông lấy cái rương công huân của chính mình ra lật lên.

Lấy cái hạng nhất ra, ngưng thần nhìn một hồi lâu.

Bà nội Khương đi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ này của ông, chỉ nghĩ ông đang hồi tưởng quá khứ: “Sao? Lại lấy mấy thứ này ra, mai muốn cho bọn nhỏ xem hả?”

“Những chuyện xưa đó của ông tôi nghe tới tai sắp mọc kén rồi.” Ngoài miệng bà nội Khương nói như vậy, trong đâu lại không tư giác nhớ lại những quá khứ quang vinh đó.

Nhưng cái gian khổ mặn ngọt đắng cay đó, hiện giờ đều đã chôn trong lịch sử bụi bặm.

Tuy rằng nói đã quên, nhưng một khi mở cánh cửa ký ức ra, những hình ảnh đó vẫn phun trào ra hiện lên trong đầu.

“bạn già, bà nói xem cả đời này của tôi chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, vậy tại sao cháu trai ruột của chúng ta lại phải trải qua những chuyện đó?” Tiếng nói ông nội Khương mang theo chút nghẹn ngào, rõ ràng hồi ban ngày ông còn đắc ý trước mặt lão Vương, hiện tại lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Vốn dĩ ông sẽ có một đứa cháu trai ưu tú như vậy, nó thông minh như thế, cũng có thiên phú, lại bị chậm trễ vô ích nhiều năm như vậy.

Chậm trễ quá nhiều năm.

Bà nội Khương nghe vậy thì im lặng, trừ bỏ thở dài một hơi ra thì không có nói được câu an ủi nào khác.

“Tiểu Đồ và Hiểu Mạn đều là hai đứa trẻ tốt, đứa bé Khương Yến Đường kia, cũng tốt, cũng tốt… những chuyện này không thể trách nó được.”

Bà nội Khương lau khóe mắt, môi giật giật, hơi cười nhẹ, “Vậy hiện tại ông nghĩ thế nào?”

“Hiện tại Tiểu Đồ đã trở lại, lại giống anh hai của nó, nên đi rèn luyện?” Thứ bà nội Khương nói chính là chuyện lần đó, con cháu nhà họ Khương bọn họ chỉ cần vừa thành niên đã bị ông nội Khương ném vào trong quân đội, đặc biệt là sẽ làm thuộc hạ của giáo sĩ Trần, ở đó rèn luyện một hai năm, không lột một tầng da là may.

Trước đó Khương Yến Đường không muốn đi chịu cảnh như vậy mới lựa chọn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Ông nội Khương đóng cái rương lại, lắc lắc đầu: “ Tiểu Đồ nhà chúng ta ấy, nên đi tới trường học học tập thật tốt, về sau làm một nhà khoa học, trở thành nhân tài quốc gia.”

Bà nội Khương thấy kì lạ: “Thế mà tôi có thể nghe được những lời này từ trong miệng của ông.”

“Lúc trước Yến Đường tới, ông cũng không có nói như vậy không biết là ai luôn miệng nói, con cháu nhà họ Khương chúng ta, chịu được khổ chảy được máu, tuyệt không làm loại người chọn nhẹ sợ nặng, nếu hai năm mà không chịu nổi thì không có tư cách làm người nhà họ khương.”

Ông nội Khương nắm lấy tay bà nội, cúi đầu thò lại gần: “Tôi nói với bà một chút về đứa cháu trai út của bà nhé, thiên phú của nó quá tốt, không thể trì hoãn nó nữa…”

*

“Mạn Mạn… Mạn Mạn..”

Tô Hiểu Mạn bị ôm lấy từ phía sau, bên tai nghe được giọng nói quen thuộc kia, khóe miệng cô không nhịn được cong lên.

Tên Cẩu Tử thối này, sau khi về nhà quả thực tinh lực ngày càng tràn đầy, sáng sớm mới đi theo Khương nhị ca và ông nội ra ngòai, tiêu hao cả thân tinh lực như husky, lại không bị mệt như chó, vừa mới tới tối đã lại sinh long hoạt hổ.

Đây là tinh lực của thiếu niên mười tám- mười chín tuổi, quá mạnh mẽ.

Ngày hôm qua được nếm một chút ngon ngọt, hiện tại ôm cô với ý đồ hếch mũi lên mặt, Tô Hiểu Mạn thật sự muốn hỏi anh một chút, anh không biết mệt hay sao? Hiện tại giống hệt như một con Husky bị nhốt ở nhà vài ngày không được ra cửa, vui vẻ hưng phấn vô cùng.

Cần phải nghĩ chút biện pháp tiêu hao hết tinh lực của anh mới được!

Tô Hiểu Mạn quay đầu giữ mặt anh muốt ve, “Anh có cảm thấy từ sau khi anh vào nhà ông bà nội thì càng ngày càng có tinh lực hay không?”

“Mạn Mạn, anh vui vẻ.” Tôn Mai ôm cô, đôi mắt sáng lấp lánh, bàn tay mò trong ổ chăn bắt lấy tay Tô Hiểu Mạn.

Kế tiếp là nghe âm thanh ủy khuất của anh: “ Mạn Mạn, em giúp anh đi…”

Tô Hiểu Mạn: “...” Giúp cái rắm.

Đây là ăn phải thuốc gì sao? Chính bản thân Tô Hiểu Mạn cũng vô cùng hoảng, chỉ sợ anh cuồng tính quá độ, cuối cùng dùng cách này cũng không thỏa mãn được mà phải dùng tới biện pháp khác.

Nhưng cô lại không biết rằng, vận động có thể kích thích dục vọng của một con người, ban ngày anh đi theo ông nội Khương để huấn luyện, không bao lâu đã bổ xung lại được, tới buổi tối chẳng lẽ lại không nghĩ tới những chuyện đó?

Giấc mộng hôm qua cho anh kích thích quá lớn.

Không có biện pháp nào cả, Tô Hiểu Mạn đành phải giúp anh, nhưng chính bản thân cô cũng không quá dễ chịu, thân thể trẻ tuổi, đều không thể chịu đựng được sự trêu trọc.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, xoay người, cố ý đưa lưng về phía Tạ Minh Đồ, mà Tạ Minh Đồ miễn cưỡng lắm mới thỏa mãn được, lại ôm lấy cô từ sau lưng, cái ôm của anh nóng rừng rực như lửa, cho dù hiện tại là mùa đông, bọn họ cũng không cần một cái chăn quá dày, tên Cẩu Tử thối này như một cái túi chườm nóng siêu lớn, đưa ấm áp cuồn cuộn không ngừng vào thân thể cô,

Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân mình cũng bị tên Cẩu Tử như ăn phải thuốc gì kia ảnh hưởng tới, bằng không sao cô cũng không bình tĩnh được?

Cô cũng không nghĩ, trai đơn gái chiếc trẻ tuổi nằm chung trong một chiếc chăn thì sao có thể bình tĩnh nổi.

Cũng là vì hai người bọn họ chưa từng trải sự đời, mới có thể đau khổ chống chọi được hết hôm nay.

Càng không bàn đến Tạ Minh Đồ còn muốn luyện thân thể thêm nữa, vì để sau này có thể làm Mạn Mạn vừa lòng, lúc này làm Liễu Hạ Huệ, anh cũng đồng ý, cũng không thể để Mạn Mạn có ấn tượng kém được.

“Mạn Mạn, anh muốn tòng quân.”

Tô Hiểu Mạn hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Tạ Minh Đồ, ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, giống sao trong bầu trời đêm vậy, lóe sáng lộng lẫy.

“Là ông nội bảo anh đi à?”

“Là quyết định của anh.” Tạ Minh Đồ cúi đầu nói ở bên tai cô, hơi ấm nóng chui vào lỗ tai cô, có hơi ngứa.

“vậy sao?” Tô Hiểu Mạn xoay người đối diện với anh: “ Em tôn trọng quyết định của anh, vô luận anh làm cái gì em cũng sẽ ủng hộ.”

“Mạn Mạn, anh sẽ nỗ lực trở thành sự kiêu ngạo của em và ông nội.”

Tô Hiểu Mạn cười ôm lấy gương mặt Tạ Minh Đồ, ôn nhu hôn một cái trên mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Em chờ ngày đó của anh.”

Trước kia cô cảm thấy Tạ Minh Đồ sẽ là trâu đầu đàn trong ngành kỹ thuật nào đó, hiện tại anh nói muốn tòng quân, nói không chừng về sau anh có thể chế tạo được xe tăng và đại pháo thì sao?

Tô Hiểu Mạn cảm thấy bản thân đã nhìn thấu anh, ban ngày lúc Ông nội Khương nói lên mấy thứ kia, anh cảm thấy hứng thú, giống hệt như hồi trước lái máy kéo lái xe vận chuyển vậy, đôi mắt sáng lấp lánh/

Khẳng định anh sẽ muốn thử những thứ kia một lần.

Thử xem thì cứ thử, cô sẽ bồi anh.

Tinh lực của tên Cẩu Tử thối này quá tràn đầy, cần chút gì đó có thể tiêu hao hết tinh lực của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play