Tạ Nhã Tri bị những lời này làm cho ghê tởm tới nuốt không trôi, vốn bà ta chỉ nghĩ Khương Yến Đường tôn kính bà ta, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Khương, cũng sẽ không hướng về cái nhà họ Tạ và người phụ nữ kia, ai biết hắn vừa mở miệng đã cầu tình rồi.

Lại còn cầu tình cho người phụ nữ cố ý tráo đổi hai đứa trẻ kia.

Nhớ tới những thứ nhìn thấy trong đống tài liệu đó, về hết thảy những chuyện Tôn Mai đã làm, lại nghe lời Khương Yến Đường nói, Tạ Nhã Tri chỉ cảm thấy ghê tởm như thể là ăn dính ruồi bọ.

Đứa con trai luôn cảm thấy yêu thương trong dĩ vãng, giờ ở trước mặt bà ta cũng trở nên dữ tợn bất kham.

“Mẹ con nhà hai người kia nắm chắc được vào nhà họ Khương bọn họ rồi.”

“Mẹ trộm tráo đổi con vào, để con trai mình ăn trước, sau đó con trai sẽ dẫn theo mẹ mình gặp cắn xương cốt nhà bọn họ cùng nhau.”

“Bà nhìn mà xem đi, trộm đánh tráo con trai ruột của bà ta, nói không chừng còn bị người ta tẩy não cho rằng người phụ nữ đó đổi rất tốt tay, bằng không làm gì có câu “Yến Đường nhà tôi là đứa trẻ ưu tú như vậy” được, ha ha ha.”

“Nhà họ Khương bọn họ sẽ thông cảm?”

“Sao có thể không được? Tới con trai mới về nhà đã bị bà ta đuổi ra ngoài? Bà ta chỉ cần đứa con nuôi này thôi, nói không chừng còn muốn nuôi cả nhà của đứa con nuôi này ấy chứ!”

“Cứ chờ mà chế giễu!”



Vốn Tạ Nhã Tri đang lo sợ bất an, cho rằng người trong đại viện đều đang chê cười bà ta, có khả năng là cười nhạo đứa con trai ruột mới đón về từ nông thôn không có chút văn hóa nào của bà ta kia, kết quả con trai ruột mới tới nhìn mặt một cái xong đã đi luôn.

Thứ người ta nói, cười nhạo đều là cười đầu óc Tạ Nhã Tri bà ta có bệnh, bị một người phụ nữ nông thôn quay như chong chóng, cực khổ nuôi con cho người ta còn chưa nói, còn muốn nuôi người cả nhà anh ta.

Đứa con trai ruột của chính mình bị hành hạ tới bần tiện, bà ta còn mang ơn đội nghĩa như thể thánh mẫu.

—- tráo con của tôi? Tôi còn phải cảm ơn bà ta?

Tới lúc này Tạ Nhã Tri đã phẫn hận tới cực điểm, cho dù là Khương Yến Đường mà bà ta vẫn luôn thích ngồi ở trước mặt bà ta, cũng không cách nào ức chế mà phun ra lửa giận: “Khương Yến Đường!”

Đột nhiên Tạ Nhã Tri kêu tên hắn một cách trịnh trọng như vậy.

“Có phải con muốn sửa thành họ Tạ rồi hay không?”

Giữ hắn lại làm con nuôi chỉ là mong muốn cá nhân của bà ta, bà ta còn chưa hỏi đối phương một tiếng là có muốn làm con nuôi của bà ta hay không.

Nói không chừng hắn đang gấp không chờ nổi muốn đi làm con trai của bà già họ Tạ kia.

Khương Yến Đường ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Tạ Nhã Tri biến đổi sắc mặt nhanh như vậy, trước kia ở trước mặt hắn Tạ Nhã Tri luôn từ ái ôn nhu, lúc này nhìn hắn lại không có chút ôn nhu nào của trước kia nữa.

Cuối cùng bà cũng ý thức được hắn không phải con trai ruột của chính mình?

“Mẹ, mẹ hối hận ạ?”

Hối hận nhận hắn làm con nuôi, hối hận không yêu thương đứa con trai ruột của chính mình?

“Mẹ, nếu em trai để ý, con có thể trở lại nhà họ Tạ, về sau không còn là người nhà họ Tạ nữa.”

Khương Yến Đường nhất thời xúc động nói ra những lời như vậy, nhưng hắn không hề hối hận chút nào, hắn cảm thấy Tạ Nhã Tri trước mặt nhất định sẽ không để hắn rời đi, dù sao cũng có tình cảm mẹ con nhiều năm như thế,

Tạ Nhã Tri lắc đầu: “Chuyện con vừa nói tuyệt đối không có khả năng, Tôn Mai trộm đánh tráo trẻ con, còn ngược đãi con trai ruột của mẹ, bà ta nhất định phải chịu phạt nặng, người nhà họ Khương chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thông cảm cho bà ta, tuyệt đối không bao giờ!”

Khương Yến Đường rùng mình: “Mẹ, mẹ chỉ nhất thời tức giận mà thôi, Tôn Mai bà ấy làm sai chuyện, nhưng bà ấy cũng đã nuôi em trai tới mười tám - mười chín tuổi rồi, ân nuôi dưỡng mười mấy năm như vậy, trong lòng của em trai chắc chắn vẫn còn để ý người mẹ kia.”

“Cho dù thế nào đi nữa, ân nuôi dưỡng nhiều năm như vậy không thể nói mất là mất được.”“ Công nuôi dưỡng?” Tạ Nhã Tri cười lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy mình thật đúng là buồn cười, nếu là giữa nhà họ Khương và Khương Yến Đường thì còn có thể nhắc tới ân nuôi dưỡng, hiện tại còn nói nhà họ Tạ có ân nuôi dưỡng với con trai của bà?

Hiện tại bà ta cuối cùng cũng có thể hiểu vì sao chồng mình lại không đồng ý nhận Khương Yến Đường làm con nuôi.

Ân oán giữa hai nhà bọn họ không có khả năng tiêu trừ đi được.

Khương Yến Đường không có khả năng cắt đứt quan hệ giữa chính mình và Tôn Mai, hắn còn cầu tình cho mẹ ruột của mình, dù sao thì bà ta mới là mẹ đẻ của Khương Yến Đường.

….. Mà mình thì sao?

Đứa trẻ khác mới là con ruột của bà ta.

Sau khi Tôn Mai biết Khương Yến Đường là con trai ruột của mình, cho dù chưa từng nuôi dưỡng hắn, cho dù trước kia chưa từng gặp mặt hắn, lâu lâu cũng sẽ trộm chạy tới chỗ ở của thanh niên trí thức nhìn trộm hắn…. Mà mình thì sao?

Con trai mình mới gặp mặt có một lần, thằng bé cao gầy như vậy, mặt mày cũng giống bà ta, trước kia cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bà ta cũng chưa từng mở miệng quan tâm thằng bé, nó đã cưới vợ, bà ta đã có con dâu… Những việc bày bà ta cũng không biết.

Tạ Nhã Tri đứng lên, bà ta không muốn ăn nữa, “Yến Đường, đến tột cùng là con muốn ở lại nhà họ Khương, hay là về nhà họ Tạ, mẹ cũng không can thiệp vào quyết định của con nữa, con là người trưởng thành rồi.”

“Còn chuyện của Tôn Mai, đừng nói mẹ không có khả năng thông cảm, tới những người khác của nhà họ Khương, cha thằng bé, mấy đứa anh trai và ông bà nội cũng sẽ không bao giờ thông cảm.”

“Nếu con sinh ra bất mãn với người trong nhà vì những chuyện này, vậy thì cũng không có cách nào.”

Hiện tại Tạ Nhã Tri cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.

Trở lại phòng, không bao lâu đã nhận được cuộc điện thoại con trai cả gọi về, con trai cả hỏi chuyện xảy ra hai ngày nay, sau khi quan tâm vài câu mới hỏi tới em út, sau khi nghe nói đi tới nhà ông bà nội rồi thì anh ấy không nói gì nữa..

“Nó vừa về tới nhà mẹ đã nói muốn nhận Khương Yến Đường làm con nuôi, có phải mẹ đã làm sai cái gì rồi hay không?”

Khương lão đại ở đầu bên kia điện thoại buông một câu nhàn nhạt: “...Mẹ, đó là chuyện mẹ muốn làm, sai thì không sai, những người bên cạnh cũng không nói được gì cả.”

“Hiện tại trong lòng con cũng thiên vị đứa em trai ruột kia của con? Con cũng oán trách mẹ?”

“Cảm tình anh em mười mấy năm của con và Khương Yến Đường đâu?”

Khương lão đại thở dài một hơi: “Chuyện này không có cách nào đẹp cả đôi đường được, nếu vậy thì đừng để cho em út về nhà, về sau Khương Yến Đường vẫn là con nhà họ Khương, mẹ không muốn để cho người khác biết chuyện này, cứ để vậy đi.”

“Con có ý tứ gì vậy, con cảm thấy là mẹ không muốn nhận em trai con?”

Khương lão đại: “Con nói không cần thiết, em út nó gọi hai người là chú dì, là do bản thân nó không muốn về nhà.”

Khương lão đại không thể nói rõ ràng hơn qua điện thoại được, anh ấy cảm thấy mẹ mình đang là một bên tình nguyện, trước không nói tới chuyện khác, Tôn Mai không muốn nhận người mẹ ruột như bà.

Tạ Nhã Tri chưa từng tẫn trách nhiệm làm mẹ của mình với anh, từ khi còn nhỏ đã bị người khác trộm đi, trưởng thành về nhà còn như vậy, chẳng lẽ anh còn không thể có nửa phần oán khí? Chẳng lẽ anh phải vô cùng mong muốn nhập cặp cha mẹ này?

“Nó không muốn nhận cha mẹ? Đây là việc nó có thể muốn được à? Nó là miếng thịt cắt ra từ người mẹ, máu và thịt đều là của mẹ hết?”

Khương lão đại hỏi lại một câu: “Khương Yến Đường muốn được nhận về sao? Nó không phải miếng thịt cắt xuống từ trên người mẹ nó? Mẹ không thể vừa muốn con trai ruột của chính mình lại còn muốn bá chiếm con trai nhà người khác.”

Tạ Nhã Tri: “Vậy nên vẫn cảm thấy là do mẹ làm sai/.’

“Mẹ không sai, vừa rồi ông nội gọi điện thoại cho con, nói một số chuyện, con nghĩ mẹ không cần biết vẫn tốt hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play