Chương 42:

 

Khi đã đi xa, Lâm Khinh Thiền mới tức giận nói: “Có gì mà đắc ý chứ! Chẳng qua là một thằng ăn bám thôi, không có nhà họ Tô, anh ta là cái thá gì chứ!”

 

Dương Nghị kéo tay Lâm Khinh Thiền, lắc đầu nói: “Được rồi, sau này em không được trêu vào anh ta nữa, biết chưa?”

 

Lâm Khinh Thiền phồng má, rõ ràng là không phục.

 

Bữa tiệc này tiến hành trong thời gian rất dài, nhưng Trương Húc Đông nói rất ít nên ngồi đó có vẻ lạnh tanh. Đồng thời, bữa tiệc này cũng khiến Trương Húc Đông biết cái gì gọi là ba bảy loại người. Chỉ là bữa tiệc nhỏ tụ tập mấy chục người mà vẫn phân chia giai cấp rõ ràng. Những người ngồi cùng bàn hầu như đều thuộc cùng một giai cấp, cho dù có người muốn cá chép vượt vũ môn thì cũng đa số đều thất bại. Cuối cùng đến 4h30 chiều, bữa tiệc dần dần đi đến hồi kết. Rất nhiều người bắt đầu trao đổi danh thiếp, Trương Húc Đông cũng nhận được danh thiếp và phương thức liên lạc của mười mấy gia tộc lớn.

 

“Cảm giác này thế nào? Có thấy lâng lâng không?” Lâm Tâm Di trêu ghẹo.

 

Trương Húc Đông nhún vai nói: “Chẳng có cảm giác gì.”

 

“Xí!” Lâm Tâm Di trợn trắng mắt.

 

Ngay khi mọi người đang hòa thuận vui vẻ thì cửa phòng tiệc bỗng bị mở ra, sau đó một gã đàn ông diện mạo dữ tợn bước vào. Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn gã, mờ mịt không hiểu ra sao.

 

Gã này nhanh chóng bước đến trước mặt cụ Tô, cúi người nói: “Cụ Tô, mạo muội quấy rầy bữa tiệc của mọi người thì thật lòng xin lỗi, nhưng chuyện giữa tôi và Kiếm Hổ phải được kết thúc vào hôm nay!”

 

Cụ Lâm lẳng lặng nhìn gã: “Chuyện của các cậu không liên quan tới tôi, nhưng cậu tự ý xông vào bữa tiệc, làm kinh động khách quý thì e rằng không lễ phép đâu.”

 

Gã mặt thẹo nhìn lướt qua mọi người, nói: “Cứ coi như tôi biểu diễn tiết mục cho mọi người xem đi.”

 

Cụ Lâm lạnh mặt: “Vậy thì cậu không nể mặt tôi luôn hả?”

 

Gã mặt thẹo cười phá lên: “Cụ Lâm đức cao vọng trọng, tôi đương nhiên không muốn đắc tội, nhưng hôm nay sau khi giết chết Kiếm Hổ, tôi sẽ cao chạy xa bay, cho dù ông là cụ Lâm thì cũng không thể duỗi tay dài đến mức đó!”

 

Nghe vậy, Trương Húc Đông lập tức muốn đứng dậy. Lâm Tâm Di lại lắc đầu nói: “Không sao đâu, có giáo đầu Lĩnh, ông nội tôi sẽ không sao đâu.”

 

“Kiếm Hổ!” Gã mặt thẹo hét lên rồi đi về phía Kiếm Hổ.

 

Sắc mặt Kiếm Hổ vô cùng khó coi. Mấy năm nay hắn đắc tội không ít người, kẻ thù không đội trời chung nhiều như sao trên trời, thế nên bất kể đi đến đâu hắn cũng sẽ dẫn theo một đám đàn em. Nhưng hôm nay hắn đến dự tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô, còn tưởng sẽ không có kẻ nào dám to gan tới đây gây chuyện, cho nên mới dám đi dự tiệc một mình. Nhưng không ngờ vẫn có kẻ tìm tới tận nơi này.

 

“Mày… Mày đừng làm càn!” Chuyện đã đến nước này, Kiếm Hổ chỉ có thể kiên trì nói.

 

Gã mặt thẹo cười lạnh: “Kiếm Hổ, bố tìm mày đã lâu lắm rồi, cuối cùng hôm nay cũng bắt được cơ hội!” Nói xong, gã mặt thẹo bỗng giơ chân đạp một phát, tốc độ cực nhanh, đá trúng bụng Kiếm Hổ. Kiếm Hổ lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất, phun ra một búng máu tươi.

 

Giáo đầu Lĩnh vội che chở trước mặt cụ Tô, nhíu mày nói: “Cụ Tô, có cần tôi ra tay không?”

 

Sóng gió nào mà cụ Lâm chưa từng trải qua? Cảnh tượng nhỏ này còn chưa thể lọt vào mắt ông.

 

“Cứ xem tình hình đã” Cụ Lâm xua tay.

 

Kiếm Hổ giãy dụa bò dậy, cầm ghế đập lên đầu gã mặt thẹo. Nhưng gã mặt thẹo rõ ràng là dân luyện võ, võ công rất cao, thoải mái né tránh cái ghế, hơn nữa thuận tay bóp cổ Kiếm Hổ, xách hắn lên không trung.

 

“Kiếm Hổ, tao chờ ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.” Gã mặt thẹo lạnh giọng nói.

 

Kiếm Hổ ra sức giãy dụa, nhìn về phía Trương Húc Đông, dùng hết sức lực cuối cùng hô: “Cậu… Đông… Giúp tôi…”

 

Trương Húc Đông nhất thời nhíu mày. Anh đã hứa với Kiếm Hổ là sẽ giúp hẳn giải quyết kẻ thù không đội trời chung. Vì thế, Trương Húc Đông hít sâu một hơi rồi định đứng dậy. Lâm Tâm Di vội nói: “Kẻ này rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn, anh đừng xằng bậy.”

 

“Nhưng… Tôi đã hứa với Kiếm Hổ rồi.” Trương Húc Đông nhíu mày nói.

 

Lâm Tâm Di suy nghĩ rồi chạy đến trước mặt Hoàng Lĩnh, nói: “Ông Hoàng, xin kính nhờ ông”

 

Mặc dù Hoàng Lĩnh không muốn, nhưng ông không thể không nghe lời Cô Di, thế nên ông chỉ có thể nhanh chóng tiến lên, nắm đấm tung về phía gã mặt thẹo. Cú đấm này bất kể là sức mạnh hay tốc độ đều đạt đến cực hạn, ăn một cú đấm này không chết cũng tàn phế!

 

Song điều khiến người ta kinh ngạc là gã mặt thẹo lại xoay người, dễ dàng né tránh cú đấm này. Mọi người đều hít vào một hơi thật sâu. Gã mặt thẹo này là người phương nào mà lại có võ công cao đến thế?

 

“Người luyện võ u?” Hoàng Lĩnh nhướng mày, hứng thú hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play