Chương 41:
“Xí.” Trương Húc Đông bĩu môi, anh đương nhiên sẽ không tin lời cô. Nếu chỉ để lấy lại mặt mũi thì cái giá phải trả quá lớn.
Không lâu sau, người ở những bàn tiệc khác cũng lần lượt đến mời rượu. Đương nhiên cũng có người thừa dịp này lấy lòng Trương Húc Đông.
“Cô Di, Anh Đông” Lúc này, Lục Phóng bưng ly rượu đến gần.
Lâm Tâm Di khẽ gật đầu, không nói một lời. Lục Phóng áy náy nhìn Trương Húc Đông: “Anh Đông, tôi xin lỗi về chuyện vừa rồi, mong anh đừng để ý.”
Trương Húc Đông không phải là kẻ ỷ thế hiếp người. Anh biết rõ những người này không coi trọng bản lĩnh của mình, mà là nhà họ Lâm sau lưng mình. Vì thế, anh bưng ly rượu đứng dậy nói: “Không sao, tôi không phải là người hẹp hòi.”
Lục Phóng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngẩng đầu uống cạn ly rượu, sau đó nói: “Anh Đông, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Lục Phóng không dây dưa mà đưa danh thiếp xong rồi rời đi.
Sau khi người mời rượu đã xong xuôi, Kiếm Hổ mới cười ngượng ngùng đến gần.
“Cậu Đông, hôm nay trông cậu thật oai hùng!” Kiếm Hổ giơ ngón cái nói.
Trương Húc Đông nhìn Kiếm Hổ từ trên xuống dưới, nửa đùa nửa thật: “Có phải khiến anh nhìn với ánh mắt khác xưa không?”
Kiếm Hổ sửng sốt, lắc đầu nguây nguẩy: “Xem cậu nói kìa, trong lòng tôi cậu vẫn luôn là cao nhân mà.”
“Được rồi, đừng nịnh hót nữa.” Trương Húc Đông xua tay: “Anh muốn làm gì thì đi làm đi.”
Sau khi Kiếm Hổ rời đi, Lâm Tâm Di nhắc nhở: “Con người càng đắc ý thì lại càng dễ phạm sai lầm, đứng ở chỗ càng cao thì càng dễ ngã xuống.”
Trương Húc Đông gật đầu: “Tôi hiểu đạo lý này.”
“Anh không hiểu.” Lâm Tâm Di lắc đầu:
“Nhà họ Lâm nâng đỡ anh lên vị trí này, trừ phong cảnh ra, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ đứng trên đầu sóng ngọn gió.”
Trương Húc Đông im lặng một lát mới nói: “Thực ra… Tôi đã sớm biết.”
“Biết ư?” Lâm Tâm Di hơi kinh ngạc.
Trương Húc Đông cười khẽ: “Muốn vào nhà họ Lâm không đơn giản, muốn cưới công chúa nhà họ Lâm càng không dễ dàng.”
Nghe vậy, Lâm Tâm Di không khỏi vui mừng, chớp mắt hỏi: “Thế anh có sợ không?”
Trương Húc Đông cười khẽ: “Sợ ư? Chỉ cần cưới được em thì không có chuyện gì trên đời này có thể khiến tôi lùi bước.”
Câu nói này nghe rất có khí phách, nhưng đồng thời cũng thể hiện lòng tự tin của Trương Húc Đông.
Đúng lúc này, Dương Nghị và Lâm Khinh Thiền kiên trì đến gần.
Lâm Tâm Di hứng thú nhìn họ, sau đó quay sang nhìn Trương Húc Đông. Ánh mắt Trương Húc Đông lạnh lẽo vô cùng.
“Ừm… Cô Di, thật lòng xin lỗi cô.” Dương Nghị kiên trình nói: “Trước đó tôi vô tình xúc phạm cô, hy vọng cô đừng chấp nhặt với tôi.”
Nói xong, Dương Nghị sùng sức kéo tay Lâm Khinh Thiền. Lâm Khinh Thiền vội nói: “Cô Di, mong cô tha thứ cho tôi…”
“Cô cảm thấy cô nên nói xin lỗi tôi à?” Lâm Tâm Di cười khẽ hỏi.
Lâm Khinh Thiền không ngu ngốc, những lời này đã nói rất rõ ràng. Mặc dù hiện giờ địa vị của Trương Húc Đông đã khác xưa, nhưng ba năm ăn trên ngồi trước khiến Lâm Khinh Thiền đã thành thói quen, cho nên mặc dù là lúc này, cô ta vẫn cảm thấy không thể nói xin lỗi Trương Húc Đông.
Lâm Khinh Thiền đứng ở đó không chịu nói, Lâm Tâm Di nhất thời lạnh giọng lên tiếng: “Nếu không ghi nhớ ơn dưỡng dục của nhà họ Lâm thì cô cho rằng lúc này cô còn có thể đứng trước mặt tôi không?”
Nghe vậy, Lâm Khinh Thiền nhất thời kinh hãi, đang định lên tiếng thì Trương Húc Đông lại xua tay nói: “Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, cho nên cô không cần phải nói gì cả. Huống chi một nhân vật nhỏ bé như cô cúi đầu cũng sẽ không cho tôi cảm giác thỏa mãn.”
Sắc mặt Lâm Khinh Thiền đỏ lên, dùng sức chà chân, chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục. Song Dương Nghị lại không nghĩ vậy, anh ta vội chắp tay nói: “Vậy thì cảm ơn, cảm ơn.” Sau đó kéo Lâm Khinh Thiền rời đi.