Thật ra năng lực của Bắc Đường Nguyên Hạo không tồi, nhưng mà vẫn kém xa Trương Húc Đông, hơn nữa Trương Húc Đông còn đánh lén nên anh ta mới chật vật như vậy.
Nếu là trước đây, anh ta có thể đỡ mười chiêu.
Trương Húc Đông cười lạnh: “Không lẽ đây là thực lực của trung úy?”
Trên xe, một người khác cũng xuống xe, nhưng giờ phút này, Bắc Đường Ngạo, người bảo dừng tay khi nãy đã dẫn Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng đến trước mặt.
Hai người đều có họ kép là Bắc Đường, hơn nữa người mang họ này ở Trung Quốc không nhiều lắm, cho nên một khi chạm mặt nhau thì chắc chắn có quan hệ.
Ông ta vô cùng hiểu biết đứa cháu này của mình, nói khó nghe thì chính là không coi ai ra gì, cho rằng bản thân lợi hại nhất Trung Quốc, hiện tại vừa lúc bị Trương Húc Đông dạy dỗ một chút, cũng tiêu diệt oai phong của anh ta.
“Mẹ kiếp, không ngờ anh lại khốn nạn đến vậy!” Bắc Đường Nguyên Hằng nhảy dựng lên, muốn đấu một lần nữa với Trương Húc Đông.
“Còn không dừng tay!” Bắc Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng.
“Hôm nay ai quan tâm đến ông đây, ông đây lập tức đánh cùng người… người… người…” Bắc Đường Nguyên Hằng nhìn Bắc Đường Ngạo, nuốt mấy lời còn lại vào trong bụng, gãi đầu nở nụ cười gượng gạo, cuối cùng kêu lên: “Ông nội hai, sao ông lại đến?”
Bắc Đường Ngạo trừng anh ta một cái, nghiêm giọng nói: “Thằng nhãi nhà anh, sao không huấn luyện mà chạy ra đây gây chuyện? Nói, vì sao lần này đánh nhau với người khác?”
Trương Húc Đông cười nhạt, nói: “Ông nội Bắc Đường, ông không cần phải dùng thân phận bề trên đề áp chế anh ta, thật ra hai chúng cháu chỉ đang đùa thôi, người trẻ tuổi thường rất năng động, ông hiểu mà.” Trương Húc Đông cho rằng Bắc Đường Nguyên Hằng là cháu của Bắc Đường Ngạo, có lẽ là cháu ruột, cũng coi như không đánh không quen nên lập tức nở nụ cười.
Bắc Đường Nguyên Hằng liếc nhìn Trương Húc Đông bằng ánh mắt ngạc nhiên, vẻ mặt thì mê mang không hiểu chuyện gì.
Anh ta không ngờ Trương Húc Đông quen ông nội hai Bắc Đường Ngạo của anh ta, hơn nữa, dựa vào giọng điệu thì hai người rất thân thiết, nếu không thì không có khả năng gọi ông nội Bắc Đường, bởi vì không phải ai cũng có thể nói ra bốn chữ này.
Bắc Đường Ngạo liếc xéo Bắc Đường Nguyên Hằng một cái, sau đó đi đến trước mặt Trương Húc Đông, nở nụ cười hiều hậu: “Húc Đông, cậu đừng so đo với thằng nhãi này, nó là một đứa thẳng tính, cho nên không chống lại được việc bị người khác xúi giục, rước lấy không ít chuyện phiền phức cho gia tộc.
Nếu như không có các bậc trưởng bối của Bắc Đường, không biết thằng nhóc này đã chết biết bao nhiêu lần rồi.”
“Ông nội hai, ông…” Bắc Đường Nguyên Hằng khó chịu, anh ta muốn cãi lại vài câu nhưng bị Bắc Đường Ngạo liếc nhìn một cái, anh ta lập tức nuốt mấy lời định nói vào.
Thoạt nhìn thì thấy Bắc Đường Ngạo khá hiền từ, nhưng trong gia tộc, ông ta là người có tiếng nói nhất.
Dù sao thì ông ta cũng là người nắm chức quyền cao, khi đối mặt với Bắc Đường Nguyên Hằng thì vẫn luôn dùng vẻ mặt nghiêm túc.
Cho nên, tuy anh ta không sợ cha cùng ông nội, nhưng rất sợ ông nội hai.
Anh ta có được như ngày hôm nay không những nhờ vào sự cố gắng của anh ta, mà còn có liên quan rất lớn với ông nội hai.
Bắc Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nói: “Thằng nhãi, có phải anh không phục đúng không? Nếu vừa rồi Húc Đông không nể mặt tôi mà nhẹ tay, anh đã bị cậu ấy xử lý từ lâu rồi.
Chỉ bằng mấy người các anh mà dám so với lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm như Húc Đông? Thật là không biết tự lượng sức mình!”
Bắc Đường Nguyên Hằng tỏ vẻ ấm ức, cúi đầu không nói lời nào nhưng lòng lại không cam tâm.
‘Nếu Trương Húc Đông không đánh lén thì sao mình có thể ngã thảm hại như vậy? Nếu muốn ra tay thật thì không biết ai thắng ai đâu.’
Tiểu Phượng cười dịu dàng, cô ta đi đến bên cạnh Bắc Đường Nguyên Hằng, xem ra hai người cũng biết nhau, hơn nữa còn vô cùng thân thiết.
Cô ta khẽ chọc vai của anh ta, nói nhỏ: “Bộ trưởng Bắc Đường chỉ đang dọa anh thôi.
Theo thực lực của tôi, chỉ cần một giây là tôi có thể đánh ngã anh ta, chẳng qua là vừa rồi anh sơ ý thôi.”
“Thật sao?” Bắc Đường Nguyên Hằng nhíu mày, nhưng anh ta sẽ không hoàn toàn tin lời của Tiểu Phượng.
Tuy vừa rồi Trương Húc Đông đánh lén, nhưng không phải ai cũng có thể làm ra động tác tiêu chuẩn cùng thủ đoạn lạnh thấu xương kia.
Tiểu Phượng tiếp tục xúi giục, nói: “Tôi gạt anh làm gì? Tôi từng đấu với anh ta rồi, Trương Húc Đông rất yếu!” Nói rồi, cô ta nhướng mày khiêu khích với Bắc Đường Nguyên Hằng.
Hai người nói không lớn lắm nhưng vẫn bị mọi người nghe được.
Bắc Đường Ngạo trừng mắt nhìn Tiểu Phượng, cô ta lè lưỡi như làm sai chuyện gì, còn nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi không nói chuyện nữa.
Trương Húc Đông nhăn mặt.
‘Cô gái này có thù oán với mình à? Sao lại muốn xúi giục Bắc Đường Nguyên Hằng đánh nhau với mình?’ Nhưng mà cô ta lập tức nở nụ cười đắc ý, bởi vì Bắc Đường Nguyên Hằng quyết đoán ngẩng đầu lên, nhìn Bắc Đường Ngạo nói: “Ông nội hai, ông đừng trách Tiểu Phượng, thật ra cháu thấy cô ta nói không tồi, anh ta cũng không lợi hại như vậy, cháu muốn đấu lại, cháu không muốn làm mất mặt gia tộc Bắc Đường của chúng ta!”
“Thằng nhãi này, anh câm miệng lại cho tôi!” Bắc Đường Ngạo giận sôi máu.
Vốn dĩ ông ta không có con, chỉ có một đứa con gái, hơn nữa anh em của gia tộc Bắc Đường có quan hệ rất tốt, cho nên ông ta rất yêu thương cha của Bắc Đường Nguyên Hằng.
Yêu ai yêu cả đường đi, ông ta xem Bắc Đường Nguyên Hằng như cháu ruột của mình.
Ông ta răn dạy đứa cháu trai này, cũng có pha lẫn yêu thích, đây là tương lai của gia tộc Bắc Đường.
Trương Húc Đông cười nói: “Ông nội Bắc Đường, ông đừng nóng giận, thật ra cháu và anh ta không có gì cả, hơn nữa anh ta còn khá hợp tính tình của cháu.
Ít ra thì anh ta không dùng Cục chính trị cùng thế lực của gia tộc Bắc Đường để chèn ép cháu, được xem là quân nhân chân chính.”
“Nếu nó dám làm vậy thì nó chết chắc rồi!” Bắc Đường Ngạo lạnh giọng nói: “Gia tộc Bắc Đường Ngạo đều là đàn ông thẳng thắng cương nghị, nếu nó dám lấy gia tộc ra để chèn ép người khác, tôi sẽ đánh nó đến khi nào cha nó không nhận ra mới thôi!” Tuy ông ta nói như vậy, nhưng lời nói lại tràn ngập ý tứ che chở, cái này rất giống người nhà họ Trương, thảo nào ông ta lại là bạn tốt của Trương Huyền.
“Ông nội hai, cháu không định làm gì anh ta, chỉ là so tài thôi.
Ông yên tâm, cháu sẽ nhẹ tay.” Hiển nhiên Bắc Đường Nguyên Hằng vẫn tin lời của Tiểu Phượng.
Anh ta nghĩ cần phải đấu với Trương Húc Đông một trận ra trò, thể hiện bản lĩnh hơn người của anh ta.
Quân nhân trẻ tuổi ở bên cạnh định kéo anh ta đi, thì bị anh ta đẩy ra nói cậu không cần lo cho tôi.
Bắc Đường Ngạo sắp bị anh ta làm tức chết rồi, ông ta rất hiểu Trương Húc Đông, định quát lên thì bị tiếng cười của anh cản lại, Trương Húc Đông nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng, nói: “Nếu như anh muốn đấu như vậy, vậy đưa thời gian cùng địa điểm đi, để tôi đánh với anh một trận, được chưa?”
Bắc Đường Nguyên Hằng xem cái này thành chiến thư, lập tức thẳng sống lưng nói: “Tốt nhất là như thế này, chọn ngày chi bằng làm ngay, tối nay, địa điểm là câu lạc bộ Quân Nhận, tôi đợi anh!”
Câu lạc bộ Quân Nhận là nơi quân nhân thường xuyên lui tới, nghe nói là do đại nhân vật xuất ngũ thành lập.
Đây là nơi vui đùa của quân nhân, không phải ai cũng có thể vào, cho dù có tiền cũng không được.
“Được, quyết định vậy đi!” Trương Húc Đông cười trả lời.
Bắc Đường Ngạo thấy mọi chuyện đã đi đến bước này thì cũng không nói gì thêm, biết chắc rằng Trương Húc Đông sẽ nể mặt ông ta mà không làm anh ta tàn phế.
Nhưng mà ông ta vẫn liếc Bắc Đường Nguyên Hằng một cái, sau đó quay đầu nói với Trương Húc Đông: “Húc Đông, cậu dạy dỗ nó cho tôi, gia tộc Bắc Đường sẽ không trách cậu, cứ làm cho thằng nhãi không bớt lo này biết cái gì gọi là cao thủ, không cần nể mặt tôi!”
Trương Húc Đông cười ha hả, gật đầu nói: “Ông nội Bắc Đường yên tâm, cháu sẽ làm anh ta trở nên ngoan ngoãn trong một năm, ít nhất là làm anh ta không thể cử động trong nửa tháng.”
Bắc Đường Ngạo sửng sốt nhìn Trương Húc Đông, ông ta chỉ nói thôi, không ngờ Trương Húc Đông lại xem là thật.
Nếu xử lý Bắc Đường Ngạo thành như vậy thì ông ta sẽ đau lòng chết mất.
Nhưng thân là Bộ trưởng, lời đã nói ra thì không thể không chịu trách nhiệm.
Ông ta đành phải cười gượng, nhưng nhìn dáng vẻ của Trương Húc Đông thì ông ta thấy anh cũng không định làm vậy.
Thấy Trương Húc Đông sắp đi, Bắc Đường Nguyên Hằng gân cổ lên nói: “Anh nhớ đấy, chín giờ đêm nay tôi chờ anh ở đó, nếu anh không tới thì tôi sẽ đấm anh! Ây da, ông nội hai, sao ông đá cháu?”
Trương Húc Đông vẫy tay rồi lên xe của mình.
Anh nhìn thấy Trình Mộng Dao vẫn ngồi bất động, giống như không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, đến cả dáng ngồi cùng biểu cảm cũng không thay đổi, cả người rơi vào trạng thái dại ra.
“Cô định u buồn mãi như vậy sao?” Trương Húc Đông thở dài nhìn Trình Mộng Dao: “Xụ mặt hoài cũng không tốt, cần phải cười một cái, hình như tôi thấy cô rất ít cười.
“Có chuyện gì có thể làm tôi cười?” Trình Mộng Dao nhìn chằm chằm Trương Húc Đông, đôi mắt kia bắt đầu có nước, tiếp theo nước mắt như những giọt sương lăn xuống dưới, cô vùi đầu vào lòng ngực của Trương Húc Đông, khóc lớn.
Mặc dù cô muốn tiếp tục chịu đựng, nhưng dù sao thì cô cũng là phụ nữ, có lẽ một câu vừa rồi của Trương Húc Đông chạm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng cô, cô cảm thấy rất đau, thật sự rất đau.
Trương Húc Đông ngạc nhiên nhìn Trình Mộng Dao, tạm thời không biết nên đặt tay ở chỗ nào, ngực anh đã ướt, cuối cùng, anh đặt tay lên vai Trình Mộng Dao, nói khẽ: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi thì sẽ không còn khó chịu nữa.”
Thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Phượng khinh thường hừ lạnh một tiếng, miệng lầm bầm không biết đang nói gì, quay đầu không xem nữa.
Còn Bắc Đường Ngạo chỉ cười khẽ một chút, ông ta không có hứng thú với những chuyện này, ông ta lại răn dạy Bắc Đường Nguyên Hằng rồi lái xe mang những người này rời đi.
“Đều tại anh, đều là do anh.” Trình Mộng Dao đấm vào ngực Trương Húc Đông, miệng không ngừng nói.
Trương Húc Đông buồn bực, chuyện này thì có liên quan gì đến anh.
Nhưng mà anh cũng biết tâm trạng của Trình Mộng Dao đang không tốt, cô muốn trách thì cứ để cô trách đi, là do anh không sinh ra sớm hơn vài chục năm, nếu không thì sẽ không có chuyện như vậy.
“Anh cảm thấy Lâm Tâm Di tốt chỗ nào?” Đột nhiên, Trình Mộng Dao nhìn Trương Húc Đông bằng hai mắt đẫm nước.
Trương Húc Đông sửng sốt, thật ra anh biết cô nghĩ gì, nhưng vẫn luôn không nói rõ, nhưng mà bây giờ cô hỏi vậy, anh cũng không biết trả lời thế nào.
Nói không có hứng thú với một người phụ nữ chín chắn, xinh đẹp như Trình Mộng Dao là nói dối, bằng không hai người cũng sẽ không biết nhau.
Nhưng mà hiện tại anh đã có Lâm Tâm Di, sao anh có thể làm tổn thương người anh yêu nhất?
Cho nên, Trương Húc Đông cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ là vỗ vai cô rồi cười khổ.
“Có lẽ tôi hỏi sai rồi.
Vậy Trương Húc Đông, anh có thích tôi không?” Trình Mộng Dao nhìn Trương Húc Đông, giống như sợ anh lại lảng tránh.
Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao, muốn nói cái gì nhưng lại từ bỏ.
Thấy Trình Mộng Dao nhìn mình với ánh mắt chờ mong như vậy, anh chậm rãi gật đầu một cái, nói: “Nhưng mà…”
Nhưng miệng anh bị một ngón tay chặn lại, không cho anh nói lời nào.
Trình Mộng Dao cười nhạt: “Tôi biết đáp án rồi, anh cũng đừng nói nữa.” Nụ cười kia chứa đựng sự cô đơn cùng bất lực.
Hai người cứ giữ tư thế như vậy trong mười phút, Trình Mộng Dao mới rút khăn giấy lau nước mắt, nói: “Không phải anh muốn đưa tôi đi đâu đó sao? Chúng ta đi thôi!”
Trương Húc Đông gật đầu, khởi động xe, vết trầy trên xe càng thêm bắt mắt..