Rời khỏi nghĩa trang, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao nói: “Dạo này tâm trạng của dì rất kém, có lẽ không cần tôi nhiều lời thì cô cũng nhìn ra được.
Cô xin nghỉ phép ở trường học rồi dắt dì đi chơi cho khuây khỏa!”
Trình Mộng Dao gật đầu, tuy cô đã chấp nhận hiện thực nhưng lòng muốn lập tức vượt qua bước ngoặt này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cô cũng cần thời gian.
“Hiện tại cô muốn đi đâu?” Sau khi hai người lên xe, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao đang ngồi trên ghế phụ, hỏi.
“Không muốn đi đâu, cũng không muốn ở chỗ này!” Trình Mộng Dao nhìn các ngôi mộ san sát nhau ngoài cửa kính, nói.
.