Hay quá, nếu không nhắc là Trần Đại Long leo lên núi rồi.
Hai người quay trở lại, bên này, Bất U đã tốt hơn rất nhiều, trước mặt nhổ ra toàn chất độc.
Anh dùng khăn lau mồ hôi trên trán, còn nghe được mùi cóc chết quanh quẩn, đúng là cực hình.
Tuyết Tình đốt bùa làm phép khá giống Lý An Đăng, pha chén nước, cho Bất U uống một loại nước tẩy độc.
Cộng với người có học qua khí công như Bất U, giải trừ độc tố, anh thoát một kiếp nạn.
Lý An Đăng nhìn tất cả.
"Mọi người còn được không? Trong hôm nay tôi cũng phải tìm cho ra Hoàng Diệp, chứ để hắn chạy thì lần thứ hai gặp nhau càng khó!"
Rất nhanh quyết định, mọi người đồng tình là không quay về.
Hiện tại Lý An Đăng và Bất U đang chịu thương, nhưng có thêm cặp đôi Trần Đại Long, nếu chỉ một mình Hoàng Diệp thì dễ tìm.
Lý An Đăng mượn ngón tay Trần Đại Long, lấy máu ngón tay bôi lên linh phù, xếp thành con hạc giấy.
Hoàng Diệp đem theo máu của cậu ta, lại lấy máu cậu ta làm vật dẫn, có thể lợi dụng tìm ra người mà không cần lấy ngày sinh tháng đẻ.
Sau khi dùng bút chu sa điểm nhãn cho hạc giấy, Lý An Đăng kẹp hạc giấy trong tay, tay kia chỉ ra ngón giữa bắt Kim Cang Chỉ, huơ huơ trước hạc giấy.
Trong miệng hắn bắt đầu đọc Tầm Thân Chú.
"Thiên thuận địa hạ trợ pháp thời thời linh, ngũ thời ngũ khí ứng thời di, đắc khí khứ lai lưu quan bảo, trợ thủ vân hề tắc xan di, trắc bảo, trắc bảo hộ....!hồi đầu hướng ngoại hồi gia trung.
Bồ Đề lão tổ luật lệnh nhiếp!"
Hoàn tất về sau, hạc giấy tung cánh bay về một phía.
Lý An Đăng chỉ là lấy đèn pin chiếu lên hạc giấy, gọi tất cả cùng đi theo nó.
***
Bóng đêm tham lam đầy trời.
Vứt lại roi gỗ đào, Hoàng Diệp tỏ ra gian nan đi đến một bãi đất trống.
Xung quanh bao quát một chút cây cối, Hoàng Diệp chạm mặt ba người khác.
Nhìn phong cách cũng là như hắn, áo mũ phủ kín đầu, không muốn công khai diện mạo liền là người không quang minh chính đại.
Mà ở trước mặt, bên dưới chân Hoàng Diệp đã xuất hiện từ bao giờ một cái hố.
Hắn cười man dại, có chút điên điên khùng khùng nói.
"Bọn mày tưởng tao ngu sao? Tao đã chuẩn bị rồi!"
Hắn ngước lên, gật đầu với ba người kia.
Màn tiếp theo phải nói là không ai ngờ đến...!
Hắn vậy mà thuê ba người đào một cái huyệt mộ, nhưng huyệt mộ này dành cho hắn.
Đây là phương pháp luyện cổ độc quỷ của cổ sư, tàn nhẫn với chính mình một chút, tự biến bản thân thành quỷ.
Có nghĩa Hoàng Diệp làm quỷ thì phải kết thúc cách làm người trước đã.
Ba tên kia cũng là dạng tà ác pháp sư, chuyện gì cũng làm.
Lấy tiền xong, giết người thuê, loại chuyện này không phải ai cũng có thể nghĩ ra.
Nhìn trong huyệt mộ, còn có một quan tài mở nắp chờ sẵn.
Hoàng Diệp không nao núng, chờ cho ba tên kia lấy túi thả những vật độc vào.
Nào là rắn, rết, bò cạp, nhện,...!
Ở đây, nếu để cho một con cắn phải, không đi bệnh viện sớm cũng toi.
Nói chi đến số lượng Hoàng Diệp muốn làm, hắn sẽ cho cả đám cắn lấy hắn, truyền độc cho hắn chết hẳn.
Hoàng Diệp tự trút chai thuốc độc vào mồm, cổ họng khô rát.
Sau đó hắn nhảy xuống lỗ, nằm ngửa lên quan tài.
Trùng độc bắt đầu cắn xé, Hoàng Diệp đau đến nhe răng trợn mắt, cơ thể cứng đờ ra.
Nếu thành cổ độc quỷ, hắn sẽ có oán khí cho mình, cùng với độc khí nhả ra không ngừng, trở thành một con quỷ vô cùng lợi hại.
Lan truyền dịch bệnh, độc tố mà giết người, như là lúc sống hắn đã từng làm, một đời vì đam mê.
Song phương hành động với nhau ăn ý.
Hoàng Diệp nằm trong quan tài, ba tên pháp sư cùng đóng nắp quan tài lại.
Mỗi người tự móc ra "cây hàng", tưới lên quan tài.
Như vậy tạm thời làm cho linh hồn Hoàng Diệp thêm say sưa oán hận, bảy ngày sau không thành quỷ sẽ có lỗi với tạo hoá.
Cuối cùng, ba tên pháp sư lấp đất lên tạo thành cái mộ.
Sửa sang mộ một chút, lại rưới máu tươi cùng xương người lên đó.
Máu thấm qua xương lại thấm xuống đất, mùi phát ra bắt đầu không dễ chịu.
Xong việc bọn chúng rút lui, đường ai nấy đi, để lại ngôi mộ đại hung đại hoạ này.
Trong quan tài, Hoàng Diệp đến một chút hối hận cũng không, hắn luôn muốn trả thù thôi, trả thù bất hủ.
Hẹn đám người Lý An Đăng bảy ngày sau gặp lại.
Thời điểm này, bốn người Lý An Đăng đã dò la đến cây roi gỗ đào.
Trần Đại Long thu cây roi về, dùng khăn lau chùi nó.
Hạc giấy cháy lên rơi xuống đất, Lý An Đăng nhìn quanh, không thấy bóng dáng Hoàng Diệp.
Cả nhóm chia nhau ra tìm, rừng núi bao la nhưng mà kết quả cũng tìm ra.
Huống hồ là ngôi mộ ở đây, tất cả chú ý, đi đến ngôi mộ xem xét.
Nhìn qua liền biết mộ mới đắp, có mùi máu tanh, quái dị ở chỗ toàn là xương người.
Lý An Đăng nghĩ đến mộ dành cho tà vật, nhưng không biết rõ nguồn gốc.
Tuyết Tình là cổ sư, đương nhiên biết, giải thích cho hắn hiểu.
"Cổ sư tự ép bản thân thành quỷ, bảy ngày sau thành cổ độc quỷ, nếu nó xuống núi sẽ gây ra tang thương!"
Đến đây mọi người dừng lại, chỉ có thể nghĩ đến Hoàng Diệp.
"Cũng may là phát hiện sớm, quật mộ lên đi!" Trần Đại Long nói.
Tuyết Tình quay qua nói.
"Không thể! Mộ này ảnh hưởng đến phong thủy, chúng ta làm không cẩn thận còn thay đổi thời tiết! Cho dù đốt xác chết thì linh hồn vẫn sẽ trở thành cổ độc quỷ!"
Thuật này của cổ sư nhưng cổ sư cũng không phá được, lại phải hi sinh mạng sống vô cùng hạ sách.
"Nếu đây là người ban nãy, còn có thể cứu không?" Bất U nghĩ thoáng qua nói.
Tuyết Tình lắc đầu.
"Đã bị chôn sống, nhưng còn tự uống thuốc độc, cho vật độc cắn nát thân thể, đến thần tiên còn không thể cứu!"
Tất cả im lặng, nghe mà tim đau phổi nổ, cái đầu cũng sắp nổ tung.
Không nghĩ đến Hoàng Diệp biến thái như vậy, mười phần đáng thương.
Nhưng hắn ta có tà tâm quá lớn không thể dời.
Lý An Đăng bỗng nói.
"Vậy còn đánh linh hồn hắn thì sao? Hắn sẽ không thành quỷ?"
Hai mắt Tuyết Tình sáng lên, gật đầu.
"Đúng rồi!"
Chạm vào thể xác không thể, nhưng linh hồn Hoàng Vân thì vẫn còn đó.
Lý An Đăng quay lại nhìn mọi người.
"Có ai mang theo lục lạc không?"
Trùng hợp Tuyết Tình có một cái lục lạc bằng bạc, giao cho hắn.
Nhìn qua hành động này, Trần Đại Long cố nhớ lại, tinh thần rung một cái.
"Trâu bò, anh định dùng « Tán Hồn Pháp» sao?"
"Cũng không còn cách khác!" Lý An Đăng đáp.
Tán Hồn Pháp cũng như tên, chính là đánh tan hồn phách một người.
Lấy ví dụ Hoàng Diệp đã tận số rồi, xác chết để lại linh hồn, nếu quỷ sai đến bắt, trong khi đó Lý An Đăng đánh tan hồn phách lại tính là tội.
Pháp này không có lợi càng không nên sử dụng bừa bãi.
Chẳng qua sợ Hoàng Diệp có ngày thành cổ độc quỷ, nếu đúng như lời Tuyết Tình nói thì Hoàng Diệp rất lợi hại, cho nên chỉ dùng Tán Hồn Pháp, nhổ cổ tận gốc rễ.
Lý An Đăng đặt lục lạc trên mộ, lại tiếp tục xin gạo trắng.
Trần Đại Long có mang theo một ít, cùng với gạo nếp, hai thứ pha lẫn nhau.
Lý An Đăng đem gạo rải một vòng xung quanh ngôi mộ.
Đợi một khoảng thời gian, lục lạc trên một vang lên âm thanh, đây cũng là lúc linh hồn của Hoàng Diệp đã có phản ứng.
Lý An Đăng dùng kiếm gỗ đào xới đất lên, còn có một cây xẻng nhỏ.
Trần Đại Long lấy xẻng hỗ trợ hắn cùng đào.
Đào đến đâu đều nghe bùn đất có mùi rất tởm, đến khi nắp quan tài màu trắng lộ ra..