Con cóc như nồi cơm điện di động trên không trung, thấy nó cũng không tránh né, Lý An Đăng nhắm ngay đầu nó một đường chém xuống.
Hàn quang loá mắt, con cóc bị thần khí như Ô Long Đao đánh xuống cũng không thể chấp nhận, nổ một cái khói bụi mù mịt, vậy mà máu tươi như mưa đổ xuống.
Một con cóc không thể chảy máu như thế này, chính Hoàng Diệp dùng máu nuôi nó, luyện cho nó thành tà vật.
Cổ sư có loại "hàng thuật" rất hay, dùng máu chính mình nuôi vật gì đều trở nên điên cuồng.
Sau màn này, Hoàng Diệp co thắt con ngươi nhìn Lý An Đăng, có chút không cam lòng cho con sủng vật ra đi.
Hoàng Diệp liền hất lên ống tay áo, phóng thích ba con rết bay vèo đến.
Lý An Đăng đáp trả bằng ba cái người giấy, vẽ chu sa lên đó.
Hắn ném ra, ba người giấy đón đầu một cách dũng cảm, tỉ mỉ ôm lấy thân ba con rết.
Sau đó người giấy tự đốt cháy bản thân đồng thời đốt cháy con rết.
Có thời gian lúc này, Lý An Đăng mới quay lại, xem Bất U đang thiền định trên mặt đất, vẻ mặt anh ta hết sức khó coi.
Hắn sợ quay lại lần nữa thì Bất U bay lên trời thành phật, độc của cổ sư nhưng đến cả cổ sư còn kinh hãi.
Bất U tập trung sức lực bài độc, trên mặt máu cứ rỉ rỉ, phút chốc máu đều hoá thành màu đen.
Lần thứ hai thất bại, Hoàng Diệp vẻ mặt đưa đám, thả một bầy ong độc bay loạn.
"Mày còn dùng sức, tao thấy mày không cầm cự được nữa đâu!"
Hoàng Diệp đả kích là có thật, Lý An Đăng tự biết gần hết sức rồi, nhưng hắn vẫn cố chấp nói.
"Cũng không bại dưới tay một tên què!"
Dứt lời hắn lấy ra một tấm Địa Hoả Phù ném lên bầy ong.
Bùa nổ một trận, lửa bốc lên cuốn lấy bọn chúng khiến cho đội hình một loạn hai loạn.
Hoàng Diệp thấy thế, cắn nát ngón tay trỏ, từ xa vẫy máu lên bầy ong.
Vậy mà lửa giảm bớt sức, bầy ong được hộ giá tiếp tục hướng bay.
Lý An Đăng kết Tam Thanh Ấn, đưa ba ngón tay duỗi thẳng, ngón giữa và áp út khép vào, chấm chu sa ném vào bầy ong.
Đây là câu trả lời của hắn cho Hoàng Diệp, đột nhiên lửa phát sáng trở lại, bầy ong vo ve mấy vụ rồi rơi xuống.
Hoàng Diệp như mèo bị đạp đuôi giống nhau, nổi giận đọc quái chú, âm phong gào thét.
Sau đó hắn nắm lấy cây nến dưới chân, ném ra một tia lửa nhỏ.
Tia lửa bay giữa chừng chợt sáng lên, hoá thành mấy bóng đen nữ quỷ bủa vây lấy Lý An Đăng.
Hắn quét mắt xung quanh, tay trái xoè ra bắt lấy thước Tầm Long dưới chân, dùng nó đánh vào những nữ quỷ.
Đối với Hoàng Diệp, ngự quỷ chưa thông thạo, mấy con quỷ này xuất ra vô cùng yếu.
Lý An Đăng giở mấy chiêu đủ cho nữ quỷ la oai oải.
Hoàng Diệp không chịu thua, hai tay kết ấn, trong miệng phun ra một con sâu trùng màu trắng đục.
Trong bóng đêm, sâu trùng vậy mà khẽ dạ quang màu xanh lam, cũng là Cổ Mẫu của hắn.
Lý An Đăng giơ thước ngăn lại, Cổ Mẫu bám trên thước.
Bất chợt hắn cảm giác cơ thể như chạm qua điện, giật hắn ngã xuống dưới.
Giờ phút này linh khí trong người hao mòn, đánh với Cổ Mẫu sẽ có tổn thất lớn.
Nó là quỷ bán tinh linh, không khéo sẽ khống chế hắn mất.
Cổ Mẫu lại hoá thành một bóng quỷ xanh lam, tứ chi đều quái dị như mấy nhánh cây khô, ngũ quang trông không rõ.
Nó há ra cái miệng đầy răng nhọn, Lý An Đăng bên dưới liền nghe thân thể như rời rạc.
Hắn biết Cổ Mẫu là củ khoai lang bỏng tay, hắn đang bị nó dần dần hút hồn phách.
Nhưng mà việc hút hồn phách của hắn là không thể nào, Cổ Mẫu thay đổi cách thức, bay về phía hắn.
Chính tại lúc này, một đạo linh phù khác bay đến.
Cổ Mẫu đưa tay nắm lấy, linh phù cháy lên nhưng lửa màu xanh khiến cho cánh tay nó như bị ăn mòn.
Cổ Mẫu kêu lên một tiếng như chuột kêu, lại hoá thành con sâu bò bên dưới.
Đám nữ quỷ ôm đầu hét thảm, đều chạy ra chỗ khác mất dạng.
Hoàng Diệp nhìn phía sau Lý An Đăng, giận đến tím mặt.
Đó là một cô gái mặc trang phục Miêu tộc, áo đen xen kẽ màu xanh sắc đỏ, đầu đội mũ bạc lấm tấm những sợi dây - Tuyết Tình.
Lý An Đăng cũng bất ngờ không kém, quay đầu lại.
"Là cô?"
Tuyết Tình gật đầu.
"Tôi cũng vừa mới đến!"
"Chị cô khoẻ chứ?"
"Không sao, đưa về Thạch Môn là ổn rồi!"
Hoàng Diệp la lên một tiếng, đúng là không xem sự hiện diện của hắn ra gì.
Hắn đem ra một cái người rơm trong tay.
"Xem trận pháp đây!!!"
Người rơm vừa cháy lên, gió hú to như từ phương viên trăm dặm truyền đến, Hoàng Diệp ném người rơm.
Cả người rơm đầy lửa di chuyển trên mặt đất, kéo theo một bầy rắn nhộn nhịp phía sau.
Tuyết Tình cũng đốt lên một người rơm đáp ứng, phóng thẳng vào người rơm của Hoàng Diệp.
Hai đốm lửa chạm nhau nổ tung rồi biến mất, đám rắn phía sau bị văng đứt đầu, xịt ra bãi khói trắng.
"Dám so trận pháp với ta sao?" Hoàng Diệp tiếp tục rút ra một người rơm.
Dừng lại giây lát, hắn nghe có một làn gió từ sau lưng đập tới.
Nhanh chân chuyển mình, phát hiện thì đã có một bàn chân đạp lên ngực, Hoàng Diệp ố á ngã nhào xuống đất.
Phía sau...!Trần Đại Long khoanh tay nhìn xuống, phun một bãi nước bọt.
"Thằng cha này, biết đây là trận pháp uyên ương không?"
"Á, tướng công đừng nói!" Bên này Tuyết Tình đem hai bàn tay che mặt, bày ra điệu bộ e lệ.
Lý An Đăng đứng lên, quan sát Trần Đại Long, không mất miếng thịt nào.
"Gió nào thổi đến?"
"Đương nhiên là gió sư phụ, ha ha! Tôi hứa sẽ quay lại mà!" Trần Đại Long cười nói, lúc lắc trong tay cái bao trắng.
"Cá muối Miêu tộc, uy tín chưa?"
Hoàng Vân bò dậy, ánh mắt né qua sợ hãi, không ngờ tình huống chuyển biến chóng mặt.
Hắn chỉ còn cách vùng lên chạy thật nhanh.
Tuyết Tình một hướng, Trần Đại Long một hướng, cả hai liền đuổi theo.
Lý An Đăng mang hy vọng trên Tuyết Tình, gọi nàng lại.
"Khoan đã, giúp tôi lo cho hoà thượng này!"
Tuyết Tình dừng lại, nhìn Bất U gục như gà mổ thóc, sắp tẩu hoả đến nơi.
Nàng bỏ mặc Hoàng Diệp, chạy đến cứu thương cho Bất U trước.
Trần Đại Long bám theo Hoàng Diệp, còn Lý An Đăng đang yếu ớt nên chậm hơn một chút.
Trần Đại Long nắm dính áo Hoàng Diệp, mạnh tay ném qua một bên.
Cậu cười một cái, rút cây roi làm từ gỗ đào, xung quanh có khắc phù văn lít nha lít nhít trấn tà.
Trần Đại Long vụt roi xuống, Hoàng Diệp đưa tay đỡ lấy.
Nhưng Hoàng Diệp như heo rừng vậy, hoàn toàn không thành vấn đề.
Phía sau, Lý An Đăng chán nản, thần kinh muốn qua đời nói.
"Đánh người chứ đâu phải quỷ mà dùng roi?"
Đúng là mấy ngày nay tập luyện nên quên mất, Trần Đại Long ngộ ra, tung cú đấm thẳng vào mặt Hoàng Diệp.
"Binh" một cái, Hoàng Diệp ôm cái miệng sưng vù, lăn qua một góc.
Hắn cố ngồi dậy phất ống tay áo, thả một đợt hoả mù xung quanh.
Trần Đại Long lao vào, rốt cuộc thấy tà áo choàng đen bay lên trời, còn Hoàng Diệp khuất đi đâu mất.
"Là âm dương thuật, vậy dùng roi đi!" Lý An Đăng nhắc nhở.
Trần Đại Long cắn bể ngón tay, bôi máu lên roi gỗ đào, ném lên hướng tà áo.
Đồng thời cậu kết thủ ấn, phía trên, roi gỗ đào lượn lờ trúng ngay tà áo.
"A!" Nghe âm thanh của Hoàng Vân, vẫn là không thấy hắn, áo choàng ung dung bay mất trong đêm tối.
Đã không bắt được còn mất luôn cây roi, Trần Đại Long định trèo lên núi.
Lý An Đăng nói.
"Thôi bỏ đi, đuổi theo không kịp! Hắn ta đã bị thương, trên roi gỗ đào có máu có anh, dùng nó tìm hắn!".