Châu Mộc Vân giật mình, còn chưa kịp định thần lại thì đã bị kéo đến trước mặt nam nhân đứng cách đó một đoạn: “Ca ca, đây là Tiểu Vân, người mà khi trước muội kể với huynh này!”
Tư Minh Hạo nghe thấy giọng nói của muội muội liền khựng người, ngơ ngác quay lại thì thấy ngay trước mặt hắn là một nữ nhân với ngũ quan tinh xảo, nước da nàng trắng ngần, đôi mắt bồ câu nằm ngay dưới hàng lông mày lá liễu, sóng mũi vừa cao vừa thẳng kết hợp với đôi môi mỏng như hai cánh hoa càng khiến nàng xinh đẹp tựa như tiên giáng trần.
Trái tim Tư Minh Hạo như lỡ mất một nhịp, cả người hắn bất động, nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện mà không chớp mắt lấy một cái, mãi tới khi nàng lên tiếng hắn mới hoàn hồn trở lại, nhanh chóng giấu đi vẻ mặt mất kiểm soát của mình.
“Hân hạnh được gặp mặt, thái tử điện hạ.”
Tư Minh Hạo hắng giọng, nhanh chóng gật đầu rồi khôi phục lại dáng vẻ thường ngày: “Xin chào, Mộc quý phi.”
Châu Mộc Vân thấy khuôn mặt điển trai trước mắt hảo cảm liền tăng thêm không ít, quả đúng như lời đồn, nhan sắc của thái tử Tư Quốc không chê vào đâu được nhưng so với Minh Viễn của nàng thì có hơi lép vế, nhưng dù vậy cũng ăn đứt khối người rồi vì từ nãy tới giờ ánh mắt hướng về phía nam nhân này cũng nhiều vô số kể.
“Bữa tiệc này là ta đích thân chuẩn bị cho ngài và công chúa điện hạ đấy, hi vọng hai người sẽ thích nó.”
“Đa tạ quý phi.”
“Vậy nếu không còn chuyện gì thì ta xin phép đi trước, điện hạ cứ thong thả nhé.”
Tư Minh Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng Châu Mộc Vân một lúc lâu mà vẫn không thể dời mắt đi được, vẻ mặt thoáng hiện lên chút tiếc nuối. Hắn đưa tay lên xoa trán, suy nghĩ một hồi liền quyết định đuổi theo nhưng còn chưa kịp làm gì thì một đám người đã từ đâu bu tới.
“Tham kiến thái tử điện hạ.”
Tư Minh Hạo thở dài, mắt thấy không thể thoát khỏi chỗ này ngay nên chỉ đành tạm gác chuyện tìm Châu Mộc Vân sang lúc khác còn bản thân thì quay lại chỗ ngồi để xã giao với các quan đại thần.
Chẳng mấy chốc yến tiệc đã bắt đầu, các món ăn dần được bưng lên và dàn ca kỹ cũng xuất hiện. Châu Mộc Vân ngồi chống cằm, vui vẻ dùng bữa nhưng không hiểu sao qua một lúc lâu lại phát hiện luôn có một ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người mình.
“Sao cứ như bị người khác theo dõi thế nhỉ?”
Nàng cúi gằm mặt, sau một hồi liền ngước đầu lên quan sát thì thấy ngay người nhìn mình chằm chằm lại là Tư Minh Hạo ngồi ở phía đối diện.
“…”
Châu Mộc Vân ho khan hai tiếng, tiếp tục cúi xuống ăn, làm bộ như chưa có chuyện gì nhưng một khắc, hai khắc rồi lại ba khắc trôi qua mà ánh mắt kia vẫn chưa chịu dời đi. Nàng sợ thật rồi, cứ mỗi lần ngước lên là lại đụng trúng ánh nhìn của hắn nên chỉ có thể lo lắng quay sang hỏi Ý Yên.
“Này, muội coi xem mặt ta có dính gì không?”
Muội ấy nhíu mày, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi lắc đầu: “Dạ không, sao tỷ lại hỏi vậy?”
“Từ nãy tới giờ thái tử Tư Quốc cứ nhìn ta chằm chằm đấy, muội xem hắn còn nhìn nữa không hay do ta tự tưởng tượng vậy?”
Ý Yên nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc, ngước nhìn lên thì thấy quả nhiên đúng như lời nàng nói, Tư Minh Hạo tuy đang nói chuyện với người khác nhưng cứ thỉnh thoảng là lại liếc về phía này, đã thế còn nở một nụ cười vô cùng "quỷ dị": “Đúng thật tỷ tỷ, ngài ấy đang nhìn tỷ kìa.”
“Ôi trời, đừng nói tên đó là biến thái đấy nhé?”
Châu Mộc Vân nghĩ thầm, tâm trạng ăn uống cũng vì thế mà không còn nữa, ngay lập tức đứng dậy rồi nói nhỏ với Ý Yên: “Muội cứ ở đây đi nhé, ta ra ngoài hóng gió một chút.”
“Tỷ nhớ phải cẩn thận đấy, hay là muội đi chung nhé chứ để như lần trước là tiêu đời!”
“Không cần đâu, ta tự lo được mà.”
Nàng phất tay, nói xong liền rón rén đi ra khu vườn cách đó một đoạn nhưng không ngờ tới được ngay lúc nàng đứng dậy Tư Minh Hạo cũng lẽo đẽo đi theo. Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, tựa người lên lan can để hít thở làn không khí trong lành thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, cùng với đó là giọng nói không mấy quen thuộc.
“Mộc Vân.”
Nàng khựng người, nghe thấy hai chữ này liền quay phắt lại nhìn thì phát hiện người vừa nói chính là Tư Minh Hạo.
“Thái… thái tử điện hạ?”
Sao tên này lại gọi nàng là Mộc Vân vậy?
Cả người Châu Mộc Vân bắt đầu run rẩy không ngừng, tự nhủ với lòng chỉ là do mình nghe nhầm sao đó lúng túng quay người đi nhưng chưa kịp bước được bước nào thì người phía sau lại tiếp tục lên tiếng.
“Châu Mộc Vân!”
Bước chân nàng ngay lập tức khựng lại, vô vàn câu hỏi đang xuất hiện trong đầu nhưng nhiều hơn đó chính là nỗi sợ hãi, nàng run rẩy siết chặt tay, làm bộ nhìn sang hai phía rồi nở một nụ cười gượng gạo: “Điện hạ đang gọi ta sao?”
Tư Minh Hạo nhíu mày, không trả lời mà đi thẳng đến trước mặt Châu Mộc Vân, thấy bây giờ chỉ còn mỗi hai người mà nàng vẫn tỏ ra không quen biết thì vô cùng tức giận, hai hàng lông mày cũng vì thế nhíu chặt vào nhau: “Nàng còn định làm bộ đến bao giờ? Đến cả ta nàng cũng muốn chối bỏ sao?”
“!!!”
“Điện hạ, có vẻ như ngài đã nhận nhầm người rồi, ta là Thanh Vân, Chu Thanh Vân, vả lại ta cũng không hề quen biết ngài mà?”
Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ, tự dưng tên này lại biết thân phận thật của nàng đã thế còn nói hai người quen nhau nữa, nhưng nàng chưa từng biết đến hắn ta, đến cái tên Tư Minh Hạo còn mới nghe lần đầu thì làm sao quen nhau được?
Nhưng Tư Minh Hạo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nhìn nàng bằng ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn với chút khó hiểu: “Mộc Vân, nàng bị sao vậy?”
“Thái tử điện hạ, ta thật sự không biết ngài, cũng không phải Mộc Vân mà ngài kiếm đâu!”
Châu Mộc Vân gấp đến độ muốn khóc tới nơi, sợ rằng nếu cứ đứng đây thì sẽ có người phát hiện nên luống cuống chạy đi nào ngờ nam nhân đối diện lại giữ chặt lấy cổ tay nàng không chịu buông.
[…]
Cùng lúc đó, tại một gốc cây cách đó không xa chính là khung cảnh vô cùng đáng sợ. Cao Lãng run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt sau đó lại liếc sang Tống Minh Viễn ở bên cạnh, mắt thấy mặt y sớm đã đen kịt lại liền sợ hãi đến mức không nói nên lời. Hai người vốn chỉ định ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa thôi thì phát hiện vị thái tử này đang ở cùng với quý phi, đã thế còn luôn miệng kêu nàng là “Mộc Vân” nữa.
Chẳng lẽ người hắn tìm kiếm bấy lâu nay lại chính là Mộc quý phi à?
Cao Lãng hiểu thì tất nhiên Tống Minh Viễn cũng hiểu, y siết chặt tay thành hình nắm đấm, không khí xung quanh cũng ngày một u ám dần.
Thật không ngờ được, người chung chăn chung gối với mình lại chính là vị hôn phu của người khác, cũng chính là tên tội đồ đã trốn chạy năm xưa.
Nàng là Châu Mộc Vân – con gái của thái y đã hại chết phụ hoàng, vậy chẳng lẽ nàng tiếp cận y cũng chỉ vì mục đích riêng của mình thôi à?
Cứ nghĩ tới chuyện bấy lâu nay luôn thật lòng với Châu Mộc Vân, yêu chiều, quan tâm nàng nhiều như thế Tống Minh Viễn lại thấy thật nực cười, một ngọn lửa đang dần nhen nhóm trong lòng nhưng tới khi thấy bàn tay của Tư Minh Hạo giữ lấy bàn tay nàng y đã hoàn toàn mất khống chế, trực tiếp đi tới rồi hất tay hắn ra.
“Thái tử điện hạ xin tự trọng.”
Châu Mộc Vân giật mình, đang còn không biết phải xử lý như thế nào thì thân hình to lớn bỗng đứng chắn trước mặt, giọng nói quen thuộc vang lên như khiến cơ thể nàng mềm nhũn đi.
“Bệ… bệ hạ…”
Nhưng khác hẳn với mọi lần, sự xuất hiện của Tống Minh Viễn không những không khiến nàng yên tâm mà còn trở nên lo lắng hơn.
Tiêu đời rồi, lỡ như Tư Minh Hạo lại gọi nàng là Mộc Vân thì sao đây?
“Bệ hạ, sao người lại ra đây vậy, chúng ta mau vào bên trong đi.”
Châu Mộc Vân gấp gáp kéo tay Tống Minh Viễn nhưng hoàn toàn không lay chuyển được y, hai nam nhân trước mắt cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến nàng nữa, nhìn nhau bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Ngôn Tình Sắc“Điện hạ chẳng phải đã có người trong lòng rồi sao? Đêm hôm khuya khoắt tới làm phiền ái phi của trẫm làm gì vậy?”
Giọng nói y lạnh lẽo tựa nước hồ mùa đông khiến Châu Mộc Vân ở phía sau không rét mà run. Nàng hết lời khuyên ngăn, liên tục bảo rằng không có chuyện gì đâu nhưng hai người kia tựa hồ như chẳng để nàng vào mắt.
Tư Minh Hạo cũng chẳng chịu để bản thân mình yếu thế gì, ngẩng cao đầu rồi kiêu ngạo đáp lời: “Bệ hạ hình như có hiểu lầm gì rồi, ta và quý phi chỉ là nói chuyện bình thường thôi, ngài đừng nghĩ quá lên như vậy chứ…”
Ánh mắt bọn họ đều xuất hiện tia lửa điện giống như chỉ cần đối phương nói thêm một câu nữa là sẽ lao vào đánh nhau ngay vậy.
Châu Mộc Vân sốt ruột đến phát khóc, thấy không thể khuyên nhủ được Tư Minh Viễn liền hướng mắt qua phía nam nhân kia để cầu cứu: “Thái tử điện hạ, bây giờ cũng đã trễ rồi, người mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong còn không quên nháy mắt vài cái.
“…”
Tư Minh Hạo biết nàng che giấu thân phận là vì có lý do riêng nên cũng không tiếp tục làm khó nữa, nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Vậy ta xin phép cáo lui trước, bệ hạ và quý phi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Minh Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng kia một hồi lâu, mãi tới khi thấy hắn khuất đi hẳn mới quay sang hỏi Châu Mộc Vân: “Nàng quen biết Minh Hạo từ trước à?”
“Không có! Đây là lần đầu tiên thần thiếp gặp thái tử đấy!”
Thấy nàng một mực chối bỏ như vậy ánh mắt y liền hiện lên một tia thất vọng, không nói lời nào nữa mà trực tiếp quay người rời đi.
Cao Lãng đứng ở phía xa thấy một màn “đánh ghen” này thì thở dài, nhanh chóng đi theo Tống Minh Viễn về Thiên Minh điện, hắn không nói vì biết chắc tâm trạng y đang rất tồi tệ, chỉ âm thầm cho cung nhân lui hết ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Quả nhiên vừa vào bên trong Tống Minh Viễn đã tức giận đập phá hết tất cả mọi thứ, Cao Lãng đứng ở ngoài nghe thấy tiếng đổ nát chói tai thì chỉ biết xoa trán, lắc đầu một cách ngán ngẩm.
“Lần này xem ra lớn chuyện thật rồi…”