Do vừa mới bị thương nên khoảng thời gian này Châu Mộc Vân không bị bắt tập võ nữa, nếu cả ngày không phải ăn với ngủ thì cũng là ra ngoài xem hoa bắt bướm, thái hậu còn sợ sau khi thoát khỏi khung cảnh ngày hôm ấy nàng sẽ bị ám ảnh nên đặc biệt sai người tới đưa một đống thuốc bổ, thảo dược quý hiếm để dưỡng thương.

Ban ngày Châu Mộc Vân ở trong cung luyện viết chữ, đến chiều lại ra ngoài dạo chơi với Triệu Tư Ảnh và một vài phi tần khác nhưng cuộc sống sung túc như vậy lại khiến nàng cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, sau hơn một tuần cuối cùng cũng không chịu được nữa, quyết định ra ngoài để tìm thú vui mới.

Châu Mộc Vân cởi xiêm y lộng lẫy ra, lấy một cuộn băng để nịt ngực lại sau đó khoác y phục màu đen khi trước Tống Minh Viễn tặng cho mình, mái tóc dài được nàng búi hết lên, cố định bằng một sợi dây màu xanh.

Nhưng sau khi xong xuôi Châu Mộc Vân vẫn cảm thấy chưa đủ, suy nghĩ một hồi liền đi tới bàn trang điểm để “vẽ” lại khuôn mặt mình, nàng hết tô mắt rồi lại vẽ mi, dặm thêm chút phấn liền biến thành một con người hoàn toàn khác, trước gương không phải là Mộc quý phi nữa mà là một nam tử khôi ngô tuấn tú, anh dũng bất phàm.

“Không uổng công kiếp trước tốn mấy triệu để học một khóa trang điểm.”

Nàng hài lòng nhìn bản thân mình trong gương, vỗ vài cái lên mặt mới vui vẻ đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

“Ý Yên, muội đâu rồi? Đi chơi một chút nào!”

Những cung nữ đứng ngay đó thấy cảnh này thì giật bắn mình, tới khi phản ứng lại liền giơ cây chổi ra trước mặt rồi hét lớn: “Ngươi là ai vậy? Tiểu Nhị, Tiểu Bát, có kẻ lạ đột nhập!”

Ngay khi mấy cung nữ hét lên hai thị vệ liền cầm kiếm chạy vào nhưng cảnh này lại khiến Châu Mộc Vân bật cười: “Là ta mà, các muội không nhận ra sao?”

Bọn họ ngẩn người, tới khi nhận ra giọng nói quen thuộc bèn quăng hết chổi xuống đất, lật đật chạy sang rồi chọc chọc vài cái lên mặt nàng: “Nương nương, là người thật sao?”

“Ôi trời, mặt người bị sao thế này, nhìn cứ như biến thành một người khác vậy.”

“Khà khà, nhưng mà các muội thấy ta có đẹp không?”

Bọn họ gật đầu với đôi mắt sáng rực, dáng vẻ ăn tươi nuốt sống tưởng chừng như nếu nàng là nam nhân thật thì sẽ lập tức nhào tới ngay.

“Nương nương đẹp lắm!”

“Đẹp thật đấy, chẳng trách bệ hạ lại thích người như vậy.”

“Ôi trời, còn đẹp hơn cả bệ hạ nữa!”

“Nương nương, người có tuyển thê thiếp không, nếu có muội xin nguyện làm tỳ nữ thị tẩm cả đời!”

“Con bé này, chỉ được cái giỏi nịnh.”

Trong chốc lát bị hơn mười cung nữ vây quanh khiến Châu Mộc Vân ngay lập tức có cảm giác thành tựu, hào phóng tặng cho mỗi người một cái nháy mắt và một cái hôn gió, nhẹ nhàng đáp lời: “Thôi được rồi, các muội làm việc tiếp đi, ai chăm chỉ nhất sẽ có quà nhé.”

Nàng nhoẻn miệng cười, nhưng nói xong lại chợt nhớ tới người mình đang cần tìm: “À đúng rồi, có ai thấy Ý Yên ở đâu không nhỉ?”

Một cung nữ nghe thấy thế liền lật đật chạy lại, chỉ tay vào gian phòng cách đó không xa: “Khi nãy muội thấy Ý Yên tỷ tỷ đi gánh nước về rồi vào gian phòng đó đấy ạ, từ nãy đến giờ cũng gần một canh giờ rồi.”

“Gánh nước? Họa Nguyệt cung có tới mười cái giếng mà?”

Châu Mộc Vân nhíu mày, trong đầu đã xuất hiện vô vàn nghi vấn khác nhau nhưng cũng không hỏi nữa, nhẹ nhàng đi lại đó. Nàng muốn hù Ý Yên một phen nên lén la lén lút, thập thò một hồi lâu mới đẩy cửa, rón rén bước vào.

“Hù!”

“Á!”

Ý Yên giật mình la lên, quay phắt người lại nhưng ngay khi thấy nàng liền bối rối đưa tay lên che mặt: “Tỷ tỷ, tỷ tìm muội à? Nhưng sao hôm nay tỷ ăn mặc kì lạ quá vậy?”

Châu Mộc Vân không những không trả lời mà vội vã tiến tới, thấy hành động bất thường đó liền thẳng thừng gạt tay muội ấy ra: “Muội bị sao vậy?”

Nhưng thứ đập vào mắt nàng lại là một dấu tay đỏ ửng hằn trên má Ý Yên, không những thế lúc này để ý kỹ mới thấy trên cổ đối phương còn có thêm một vết cào nữa, tuy đã được che lại bởi lớp phấn dày cộm nhưng vẫn hiện ra rất rõ.

Châu Mộc Vân thấy vậy càng nghi hoặc hơn, không nói lời nào mà thẳng thừng vén ống tay áo của Ý Yên lên, lúc này lại thấy thêm một vài vết bầm và vết xước nhỏ nữa. Kiếp trước nàng bỏ sáu năm trời học y nên nhìn một cái liền đoán được ngay, dựa vào lớp máu đông lại lẫn da non mới mọc thì chắc hẳn đã được hai đến ba ngày.

“Chuyện gì đây? Có ai đánh muội à?”

Ý Yên ngay lập tức lắc đầu, nhất quyết không thừa nhận mà còn vội vàng gạt tay nàng ra: “Dạ không, không có gì đâu ạ! Lúc làm việc muội chỉ không cẩn thận bị té thôi!”

“Té gì chứ? Rõ ràng đây là vết cào mà, còn cái này là bị ai tát đúng không?”

Mà ngay lúc muội ấy đang chần chừ thì cánh cửa lại được mở ra, giọng nói lanh lảnh trong phút chốc vọng tới: “Ý Yên, ta vừa xin Chu đại tổng quản một lọ…”

Chữ “thuốc” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì ngay lập tức bị nuốt xuống, Cửu Linh sững người, theo phản xạ giấu ngay lọ thuốc vào tay áo nhưng vẫn bị Châu Mộc Vân giật lấy.

Nàng nhíu mày, lần nữa quan sát người cô ấy thì tiếp tục phát hiện thêm một vài vết xước và vết cào nhỏ, có cái đã lâu nhưng cũng có cái đang rỉ máu chứng tỏ nó chỉ mới xuất hiện trong ngày hôm nay.

“Rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy hả? Hai muội còn định giấu ta đến bao giờ nữa đây?”

Ý Yên và Cửu Linh lúng túng nhìn nhau, sợ nàng sẽ nổi giận nên chỉ đành gật đầu một cái, quyết định thuật lại hết mọi chuyện.

Ba ngày trước thượng cung đã tới tìm bọn họ, sai mười người tới đại điện để dọn dẹp nhưng sau khi xong xuôi bà ta lại bắt sang các cung khác hầu hạ với lý do thiếu người. Ý Yên, Cửu Linh và những người khác chỉ là một cung nữ thấp bé xuất thân từ nhà dân bình thường nên tất nhiên phải nghe theo.

Nhưng “hầu hạ” mà thượng cung nói lại là những công việc vô cùng nặng nhọc, nếu không phải gánh nước từ đầu cung đến cuối cung thì cũng là chẻ củi, đốn cây. Những ngày đầu bọn họ còn chịu đựng được nhưng sau này còn bị các cung nữ ở cung khác bắt nạt, hết đánh đập rồi lại chửi bới.

“Ôi trời, vậy mà tại sao hai muội lại không nói với ta? Những người khác cũng bị như vậy luôn à?”

Châu Mộc Vân nghe vậy thì tức giận không thôi, đứng lên rồi đập cái rầm xuống bàn.

“Lúc đó tình cảm của tỷ và bệ hạ đang rất tốt nên bọn muội thật sự không muốn làm phiền…”

“Nhưng tại sao lại bị những người khác bắt nạt vậy? Chẳng lẽ bọn họ đánh người vô cớ à?”

Ý Yên và Cửu Linh nghe vậy chỉ lắc đầu tỏ ý không rõ, bọn họ cũng rất muốn biết tại sao mình bị đánh nhưng cứ hỏi lại lãnh thêm một cái tát, có đôi lúc muốn phản kháng nhưng mười không thể chọi hai mươi, càng bật lại thì càng bị bắt nạt nhiều hơn nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Mãi tới hôm qua cung nữ đứng đầu đám đó cũng đứng ra giải thích nhưng lý do rất nhảm nhí, cái gì mà đi không đúng tư thế, ngồi lệch chỗ với cả đứng không thẳng hàng nữa. Ý Yên và Cửu Linh suy cho cùng vẫn còn nhẹ vì có một hai người bị tra tấn đến tím cả người.

“Tỷ tỷ, bọn muội tuy không được thông minh nhưng trước khi vào đây đã học hết tất cả các quy củ, lễ nghi để phục vụ chủ tử, tuyệt đối không thể sai những thứ nhỏ nhặt đó được… vậy mà không hiểu sao bọn họ…”

Châu Mộc Vân nghe xong thì tức đến xì khói, ngay lập tức chất vấn ngược lại: “Tại sao các muội bị ức hiếp mà không biết báo lại với ta vậy hả?”

“Bọn muội xin lỗi…”

“Thôi được rồi, nhưng mà chủ tử của bọn họ là ai vậy?”

Ý Yên nhăn trán, suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời: “Có Tạ phi, Dương tần, Lâm tần, Lưu quý nhân với Tôn quý nhân đó ạ.”

Châu Mộc Vân nghe đến những cái tên này liền sững người, ngay sau đó lại nhếch mép, để lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Ha, hóa ra là chân tay của Lam Khả Yên, chắc lại giận cá chém thớt đây mà.”

Ngừng một lúc, nàng lại nói tiếp: “Vậy chi bằng cứ chơi lớn một lần đi, chuyện này chắc chắn không thể để yên được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play