Mùi máu tanh càng lúc càng trở nên nồng nặc, quãng đường binh lính đi qua khắp nơi đều nhuộm một màu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ, không những vậy xác người còn nằm la liệt dưới đất, nhà cửa tan hoang, ruộng vườn cũng bị quân địch thiêu cháy không chừa một mảnh.

Tống Tử Long là một người lớn lên từ khói đạn nên chẳng mấy chốc đã quét sạch hết quân chi viện do Tống Minh Viễn phái tới, chỉ có điều cũng không dám làm kinh động đến lực lượng hoàng gia nên sau khi mở được đường ở biên giới liền vòng qua một khu rừng nhỏ để ẩn nấp.

Hắn chia quân mình mang theo thành năm đội, lần lượt vạch ra các đường đi khác nhau sau đó trà trộn thành thường dân để chậm rãi tiến về phía hoàng cung, mặc cho quân lính lo toan chuyện còn lại.

Nhưng trái ngược với sự tĩnh lặng của đối phương thì ở một hướng trái ngược đó Châu Mộc Vân lại đang hô mưa gọi gió, chỉ cần nhắc tới tên là khiến không ít người phải khiếp sợ. Nàng đã từng nhiều lần xuất cung để đi giúp đỡ người dân, rất nhiều người nhớ tơi nên ngay khi thấy khuôn mặt kiều diễm của vị quý phi từng được sủng ái một thời khuôn mặt mọi người ngay lập tức biến sắc.

Tà áo dài đỏ rực phất phơ trong gió, đi đến đâu đều mang đến một luồng khí lạnh khiến người khác không rét mà run. Tấm mạng che mặt hơi rung rinh, ngay khi một lọn gió mạnh thổi qua liền khiến nó bay đi khỏi khuôn mặt nàng.

Ánh mắt ấy, khí chất ấy, là thứ mà khi tưởng chừng đã bị thiêu đốt rồi cũng khiến thường dân không thể nào quên được.

“Không… không thể nào! Phế phi đó rõ ràng đã chết rồi cơ mà?”

“Không phải cô ấy đã bị thiêu chết rồi sao? Tại sao… tại sao lại?”

Ánh mắt Châu Mộc Vân lóe lên một tia lạnh lẽo chứa đầy sát khí hừng hực, lúc này đây nàng đã không còn một chút sự thương xót nào nữa, bởi lẽ những người đã từng được nàng giúp đỡ hết mực vào ngày nàng bị hành hình đã không ngừng buông ra những lời chửi rủa vô cùng thậm tệ.

Châu Mộc Vân như một đóa hoa hồng đỏ rực đang nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng hoa hồng ắt phải có gai, những nơi nàng đi qua, người dân đều ngã gục hết xuống đất. Không có bạo lực, không có máu tanh, nhưng những thứ thuốc độc do chính nàng điều chế lại giết chết họ ngay trong tức khắc.

Mà chuyện này lại khiến quân chi viện vừa thấy đã quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, bọn họ không dám tiến lại gần, chỉ có thể lập một hàng rào chặn lại sau đó nhanh chóng quay về bẩm báo.

“Bệ hạ, bệ hạ, không xong rồi! Phải mau chóng lấy đại bác giết chết ả ma nữ đó!”

“Đã có đến hàng trăm người chết dưới tay nghịch tử đó rồi! Bệ hạ, nếu còn chậm trễ nữa bách tích thực sự sẽ lâm vào nguy hiểm!”

Chuyện Châu Mộc Vân chết rồi sống lại bọn họ đã bức xúc ngay từ đầu, tuy ánh mắt nghi ngờ đều chĩa hết thẳng về phía Tống Minh Viễn nhưng chẳng một ai dám lên tiếng, may mắn thay lần này y không còn làm bọn họ thất vọng nữa, ngay sau khi nghe xong lập tức ra lệnh phong tỏa rồi đề ra phương án đối phó.

“Dựa theo biểu hiện của những thi thể trước thì thứ độc phế phi dùng là Hồng Mao, cử một quân lính mang theo cây Ngọc Bào đến đó để vây bắt phế phi ngay cho trẫm, nhất định phải bắt sống được nàng!”

“Dạ rõ!”

Tống Minh Viễn muốn gặp lại Châu Mộc Vân là thật nhưng thực sự không ngờ tới được nàng lại ra tay tàn nhẫn với bách tích như vậy. Nếu phải chết, người thực sự phải chết chính là y, giả sử như có phải gặp nhau thật, y cũng nguyện hi sinh để bù đắp cho những tội lỗi của mình.

Mặt khác, sâu khi biết được có một thứ thảo dược có thể ngăn chặn độc tính của loài cây mà Châu Mộc Vân mang theo bên người quân hoàng gia rất nhanh liền ập nhanh tới chỗ nàng, trước mắt là những hàng rào chắn cao gấp ba người mình, mắt thấy đã bị bao vây, nàng liền điều khiến ngựa quay phắt lại, chạy nhanh về phía trước nhưng cả bốn phía rất nhanh đều có người do Tống Minh Viễn phái tới.

Châu Mộc Vân bị bao vây không tài nào thoát ra được, mắt thấy mọi chuyện đã không xong, nàng liền rút toàn bộ bom khói trên người mình ra ném mạnh xuống đất. Làn sương dày đặc nhanh chóng bao vây khắp các con ngõ đã thành công chê khuất tầm nhìn của quân đối phương.

Nàng chớp thời cơ, lao nhanh khỏi ngựa để tẩu thoát nhưng ngay lúc này xiêm y đỏ rực lại trở nên chói hơn khi ánh mặt trời chiếu vào, thu hút ánh nhìn của binh lính dù cho có bị khói che khuất đi chăng nữa.

“Là phía đó, nhanh chóng bắt ả ta lại!”

Một đám người nghe thấy mệnh lệnh lập tức lao nhanh tới, không những thế một chiếc cung tên còn đột ngột bắn ra, đâm thẳng vào bắp đùi nàng.

“Á á á!”

Thân thể mảnh khảnh cứ thế ngã cái rầm xuống đất, binh lính ở xung quanh đó nghe thấy có người nói đã bắt được nàng liền nhanh chóng chạy lại, chỉ trong tích tắc đã trói chặt người đối phương.

Bọn họ cười phá lên như được mùa, không ngừng tán thưởng như vừa trúng được bộn tiền.

“Mệt chết mất, lần này chúng ta lập được công lớn rồi!”

Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì một trong số đó lại đột ngột thốt lên: “Khoan đã! Đây đâu phải là phế phi?”

Không gian xung quanh lập tức im bặt lại, đám người đó giật mình, bây giờ nhìn kĩ lại mới phát hiện ra quả đúng là như vậy. Nữ nhân này… ngoài lớp trang điểm dày cộm trông rất giống với Châu Mộc Vân ra thì hoàn toàn không phải.

“Ngươi… Ngươi là ai!”

Nữ nhân đối diện khẽ nhếch mép, thốt lên tên mình một cách đầy kiêu ngạo: “Ngạn Tuyền, tên của ta là Lưu Ngạn Tuyền.”

***

Sau khi tráo đổi y phục với Ngạn Tuyền và nhờ cô ấy thu hút được toàn bộ quân địch Châu Mộc Vân đã thành công trốn thoát được ra chỗ khác. Nàng mặc lên mình y phục trông có vẻ rách nát, tóc búi cao lên, xóa sạch lớp trang điểm đi rồi rón rén theo chân chú chó đang đi trước dẫn đường mình.

“Tiểu Nhụy, khoảng thời gian không có tao ở đây mày vẫn khỏe chứ hả?”

“Gâu gâu!”

Chú chó trước mặt sủa lên hai tiếng thay cho tiếng “có”, vẫy cái đuôi vài cái rồi tiếp tục chạy đi, dẫn nàng tới một nơi đã được Ngạn Tuyền chuẩn bị sẵn. May mắn thay cái ngày nàng đại náo hoàng cung Ngạn Tuyền đã đưa được Tiểu Nhụy trốn ra ngoài nên bây giờ mới có thể thuận lợi được như vậy.

Chú ta dẫn nàng tới trước cổng cung nhưng nơi này đã sớm bị lính gác vây kín, tới một con kiến cũng không dễ gì bò qua được nhưng may mắn thay Châu Mộc Vân cũng đã sớm chuẩn bị. Nàng theo chân Tiểu Nhụy đi vòng ra phía sau cổng cung vì chỗ này có một lối đi bí mật mà Tiểu Nhụy đã đào từ rất lâu rồi.

Lỗ hổng dó thông với phía bên trong hoàng cung, tuy là nơi để chú chó này thường thường trốn ra ngoài chơi nhưng cũng đủ to để một người chui lọt. Châu Mộc Vân híp mắt, nhìn xung quanh một hồi cuối cùng cũng thấy cái cây nhỏ có bị sơn màu đỏ trông vô cùng kì lạ, nàng đi tới, mò mẫm một hồi cuối cùng cũng thấy mảnh giấy ở ngay dưới gốc cây do Tống Tử Long để lại.

Hắn đã tới được đây từ trước rồi, cũng đã chui vào trong đúng nhu lời nàng đã nhắc, còn mảnh giấy này chính la hướng dẫn để nàng vào cung. Châu Mộc Vân đọc một cách kĩ càng, sau khi dã nắm được hết bèn để Tiểu Nhụy chui vào đánh lạc hướng binh lính sau đó mới nhẹ nhàng chui vào.

Châu Mộc Vân đánh ngất một tên thị vệ, khoác lên người y phục của hắn rồi từ từ bước vào bên trong, binh lính canh gác chỗ này sớm đã bị Tống Tử Long tiêu diệt từ trước nên quãng đường khá thuận lợi. Nàng tiến thẳng đến điện Hoành Linh, nhìn chằm chằm một chiếc công tắc do Tống Tử Long đã chuẩn bị từ trước mà lòng dâng lên vô vàn các cảm xúc phức tạp.

Trong mảnh giấy kia ghi rằng đây là nút kích hoạt các quả bom do Tống Tử Long lén gắn vào Tam điện, chỉ cần nhấn nút nơi đó sẽ mất mạng đồng nghĩa với việc các nho sĩ đang ngự ở nơi đó sẽ mất mạng. Những nhân tài của đất nước không còn chắc chắn sẽ khiến Tống Minh Viễn lui tới, khi đó… chỉ cần tự tay giết hắn là được.

Nàng hít một hơi thật sâu, siết chặt chiếc roi gai trong tay, ngay sau đó vẫn quả quyết bấm nút, Nhưng không thể ngờ được nơi nàng đang đứng lại đột nhiên nổ tung, một ngọn lửa dữ dội bùng lên hất văng Châu Mộc Vân bay ra xa cả một khoảng.

Thân thể nhỏ bé rơi cái rầm xuống đất, máu tươi chảy ra từ đỉnh đầu, chẳng mấy chốc đã thấm ướt hết cả cổ áo.

“Không… không thể nào…”

“Tại sao… tại sao lại như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play